Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tiệc rượu?
Bởi vì xảy ra lâu rồi nên Tạ Hà đã gần như quên sạch chuyện này.
Bây giờ mới nhớ kẻ chủ mưu mê gian kia vẫn chưa bắt được.
Cảnh sát vẫn luôn liên lạc với Tạ Cẩn, hơn nữa khoảng thời gian trước anh bị viêm phồi phải nằm viện nên hoàn toàn không chú ý tới chuyện này.
Anh cũng không biết cuộc điều tra đã đến đâu rồi.
"Cậu chắc chắn sao?" Anh không quá tin tưởng hỏi "Chỉ là một vết bớt, cũng đã hơn hai mươi năm rồi.
Đứa trẻ năm đó đã trưởng thành, có thể vết bớt đã thay đổi.
Cũng có thể có người có cùng loại bớt.
Cậu khẳng định người cậu nhìn thấy là gã?"
Tạ Hành Dữ: "Lúc ấy con không để ý đến mặt của gã nên không biết nó có giống với trong ảnh hay không.
Nhưng vết bớt như vậy không phổ biến.
Trong thành phố có hai cậu bé có vết bớt giống nhau, xác suất hơi thấp đúng không?"
Tạ Hà nghĩ một lúc: "Cho dù thực sự là gã, nhưng những người được mời đến tiệc rượu đều không giàu thì có địa vị cao, người này...!cũng ở trong danh sách mời sao?"
"Việc này con không biết, để về nhà hỏi cha con một chút." Tạ Hành Dữ chụp lại toàn bộ ảnh liên quan đến cậu bé kia trong album, hơi nheo mắt lại "Không biết vì sao, nhưng con thấy người này rất không vừa mắt."
Nhân viên công tác nhìn người này lại nhìn người kia, nghe không hiểu: "Mọi người đang nói gì vậy? Tiệc rượu gì?"
Tạ Hà muốn Tạ Hành Dữ đừng nói lời nào.
Mặc dù đứa trẻ này đã từng làm tổn thương anh, nhưng trước mặt nhân viên ở trại trẻ mồ côi mà nói người ta không vừa mắt thì có hơi không thích hợp.
Anh vừa muốn mở miệng bỗng nhiên có cái đầu nhỏ chen vào giữa hai người: "Mọi người đang xem cái gì đó? Con cũng muốn xem."
Tạ Hà không để ý phía sau có người, anh giật mình vì âm thanh đột ngột, tránh sang một bên theo bản năng.
Nhưng bé gái kia đang nắm chặt lấy quần áo của anh, bé mất thăng bằng vì anh tránh đi, "Ai ui" một tiếng rồi ngã bệt xuống đất.
Tạ Hà quay đầu lại, liền nhận ra đó là một cô bé mười một, mười hai tuổi khá xinh đẹp.
Nhưng không biết là bẩm sinh hay sau này mới tàn tật, bên dưới đùi không có chân phải mà là chân giả.
Bé oan ức ngồi dưới đất, ngửa đầu nhìn bọn họ.
"Hạ Tử Hân, sao con lại chạy ra một mình vậy?" Nhân viên công tác vội vàng đẩy chiếc xe lăn bị cô bé bỏ rơi rồi dìu bé trở lại xe lăn "Không phải đã nói với con là đừng chạy lung tung khắp nơi sao?"
"Một mình con ngồi đợi chán quá." Cô bé ngồi trên xe lăn dậm chân trái "Cái chân giả này không tốt chút nào, hôm nay con bị ngã tận ba lần rồi!"
Nhân viên công tác làm động tác tay "suỵt" với bé: "Nếu không nhờ ngài Tạ đây thì con cũng không có chân giả để đeo đâu."
Cô bé nhìn qua Tạ Tu Quân, dường như có chút xấu hổ, quay đầu thấp giọng lẩm bẩm nói: "Không đeo thì không đeo, con dùng một chân cũng nhảy rất tốt."
Nhân viên bất đắc dĩ lắc đầu, cười làm lành với Tạ Tu Quân: "Ngài đừng để bụng đứa nhỏ này."
"Không sao." Tạ Tu Quân ôn tồn nói " Nhà sản xuất tay chân giả cũng là công ty trực thuộc nhà họ Tạ.
Nếu cháu bé cảm thấy có điều gì không ổn hoặc không phù hợp, cứ nói với tôi và tôi sẽ để họ tiếp tục hoàn thiện."
"Làm sao có thể không thích hợp? Bé mới thay đổi mấy ngày nên còn chưa quen thôi." Cô nói "Ba vị cùng tôi vào phòng tiếp khác uống trà nhé?"
"Không cần." Tạ Tu Quân chỉ vào bé trai có vết bớt trên trán trong album "Cô có tư liệu cá nhân của người này không?"
"Cái này...!tôi chỉ biết tên là Phạm Kiệt, lớn hơn Tạ Hà một tuổi.
Mười năm trước rời khỏi trại trẻ môt côi và cắt đứt liên hệ, chưa từng trở về.
Có thể vào kho lưu trữ để kiểm tra chi tiết, nhưng phải xin ý kiến của viện trưởng."
*Không biết hiệu trưởng với viện trưởng khác gì nhau nhưng thấy tác giả ghi là hiệu trường á TT, vì trại trẻ một côi còn là cô nhi viện nên viện trưởng chắc mới đúng nên mình đổi lại nhé
"Được, vậy cô..."
"Ai nói người này chưa từng trở về, nửa tháng trước con vẫn nhìn thấy chú ấy mà." Hạ Tử Hân nói "Chú ấy đến không chỉ một lần đâu, cô (cô giáo) đã quên rồi sao?"
"Hắn đến khi nào?" Nhân viên công tác sửng sốt "Cô là người phụ trách đăng ký, trước nay chưa từng nhìn thấy hắn hay tên hắn trong sổ đăng ký.
Đứa nhỏ này, con nói hươu nói vượn à?"
"Sao có thể, không phải là chú có vết bớt trên trán sao?" Cô bé chỉ chỉ vào trán của mình "Ở chỗ này có một vết bớt màu đen, khuôn mặt vuông vức.
Lần trước chú ấy tới còn mua kem cho con ăn nữa."
"Nhưng..."
"Trại trẻ mồ côi có cửa sau không?" Tạ Hà bỗng nhiên mở miệng, trong đầu chợt lóe lên một đoạn ký ức ngắn "Không đi cửa trước, không đăng ký, còn đường khác có thể vào không?"
"...Có thì có." Nhân viên công tác biến sắc "Nhưng cửa sau đã bị đóng lại từ rất nhiều năm trước.
Không ai biết vị trí ngoại trừ những nhân viên cũ đã làm việc ở đây hơn hai mươi năm."
"Vậy càng có khả năng là gã." Tạ Hành Dữ khép album lại "Gã lớn lên ở trại trẻ mồ côi, nắm rõ hoàn cảnh nơi này như lòng bàn tay.
Đi từ cửa sau đã bị đóng cũng không làm khó được gã."
Tạ Hà: "Có thể đưa bọn tôi đến cửa sau nhìn được không?"
Nhân viên công tác hơi do dự: "Được."
Cô đưa ba người đi ra phía sau khu ký túc xá.
Đi một vòng quanh co đường vắng vẻ cho đến khi đến được cái gọi là "cửa sau".
Vì môi trường thay đổi nên nơi đây đã bị cây cỏ bao trùm, cửa sắt ban đầu cũng bị cây cỏ che khuất hoàn toàn.
Hàng rào rất cao, ngay cả tuyển thủ Tạ Hành Dữ thường xuyên trèo cổng trường học cũng cảm thấy trèo từ đây vào là không có khả năng.
Cậu nhặt một cành cây và gõ nó dọc theo lan can, gõ đến một nơi nào đó thì đột nhiên ngừng lại.
Cậu lập tức ngồi xổm nhổ cây cối tươi tốt ra, liền thấy một đoạn lan can bị gãy, vừa đủ một người chui vào.
Nhân viên