Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tạ Hà bị cậu ôm như vậy, anh ngẩn ra, có chút không biết làm sao.
.
đam mỹ hài
Tạ Hành Dữ không gọi anh là chú nhỏ, mà gọi tên của anh.
Khác với lần trước, lần này hai chữ "Tạ Hà" không có sự khiêu khích mà vô cùng nghiêm túc.
Như thể Tạ Hành Dữ thật sự nghiêm túc hỏi anh, có thể đừng khiến cậu lo lắng nữa được không.
Tạ Hà mím môi, trong lòng có chút xúc động không nói nên lời.
Anh không dám lên tiếng dễ dàng.
"Chú nhỏ có thể suy nghĩ nhiều hơn cho bản thân được không." Tạ Hành Dữ buông anh ra, tiếp tục nói "Đặt an toàn tính mạng của mình ở vị trí đầu tiên, xin chú hãy ích kỷ một chút, được không?"
"Tôi..." Hầu kết của Tạ Hà cuộn xuống, ánh mắt trốn tránh, một lúc sau mới nghẹn nói ra một câu "Đây là lần cuối cùng."
"Con sẽ tin chú một lần cuối cùng." Tạ Hành Dữ nhìn anh thật lâu, ánh mắt gần như có thể thiêu đốt người "Nếu không, chú đừng trách con dùng một chút biện pháp cưỡng chế."
Tạ Hà nâng mắt lên, thầm nói biện pháp cưỡng chế cái gì, không lẽ tên nhóc này còn định cầm tù play chắc?
Cốt truyện từ muốn "Đuổi anh ra khỏi nhà" thành "Nhốt anh ở trong nhà" à?
Mặc dù anh không ra ngoài thường xuyên, nhưng cũng không muốn bị người khác nhốt lại.
Chuyện lần này đúng là anh đã hơi liều lĩnh, không nói lại cậu nữa, ngoan ngoãn yếu đuối nghe lời cậu: "Biết rồi."
Tạ Hành Dữ lúc này mới hơi thả lỏng, nhìn vết thương đã được băng bó trên trán anh: "Còn đau không?"
"Vẫn tốt." Cơn đau chừng này vẫn có thể chịu đựng được, Tạ Hà thật cẩn thận hỏi: "Bây giờ chúng ta...!có phải nên đến đồn cảnh sát một chuyến không?"
Tạ Hành Dữ không trả lời mà bỗng nhiên cậu tiến lại gần và nhẹ nhàng hôn lên môi đối phương.
Tạ Hà bị nụ hôn đột ngột này làm cho ngẩn ngơ, cơ thể lập tức đông cứng lại.
Ánh mắt anh liếc đến Khương Hoài còn đang đứng ngoài cửa, rất muốn nhắc nhở cún nhỏ Tạ còn đang có người ở đây.
Nhưng Tạ Hành Dữ không cho anh cơ hội để nói.
Cậu cắn nhẹ lên môi anh, như thể đang trừng phạt anh.
Có chút đau nhói trên môi, đồng thời bị hơi thở ấm áp của đối phương bao phủ, đầu lưỡi mềm mại liếm láp nơi bị cắn, làm như sau khi trừng phạt xong lại cho viên kẹo.
Tạ Hà bị cậu hôn một hồi đến tê dại cả người, đầu óc trống rỗng, ngay cả hô hấp như thế nào cũng quên mất.
Anh nhìn thấy Khương Hoài một lời khó nói hết liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó xoay người rời đi, đóng cửa hộ bọn họ.
...!Xấu hổ quá.
Nụ hôn được Tạ Hành Dữ cố ý kéo dài thời gian.
Mãi đến khi anh sắp không thở nổi nữa thì mới buông ra.
Thầy Tạ cuống quít lau khóe miệng, từ gò má ửng đỏ tới tận mang tai: "Làm gì vậy, hôn mãi mà không xong"
"Không phải chú nhỏ thích sao?" Tạ Hành Dữ mặt không đổi sắc "Hỏi lại chú một lần nữa, về sau còn dám xem con như một đứa trẻ không?"
"...Không dám."
Không thể bị đối xử như một đứa trẻ được nữa, chỉ sợ thích được đối xử như một chú cún.
Tạ Hành Dữ dường như nhận được câu trả lời vừa lòng, đứng dậy gọi Khương Hoài quay lại sau khi hắn vừa rời khỏi phòng bệnh.
Khương Hoài rất không tình nguyện: "Làm gì? Mấy cậu muốn hôn thì hôn đi, tôi tự giác tránh đi còn chưa được à? Hay là phải có người nhìn mới kích thích?"
Tạ Hà lập tức ho khan liên tiếp.
Tạ Hành Dữ không tiếp hắn, quay lại chuyện chính: "Không cần nằm viện nữa sao?"
Khương Hoài nghiêm túc: "Cậu ấy không có vấn đề gì lớn.
Tôi khuyên nên về nhà nghỉ ngơi, dù sao ở nhà sẽ thoải mái hơn so với ở bệnh viện đúng không?"
"Về nhà đi." Tạ Hà đương nhiên không muốn nằm viện.
Anh đã nằm ở đây suốt một tháng rồi, thật sự quá đủ rồi, không muốn ở thêm một phút giây nào nữa "Tôi thật sự không sao."
"Được rồi." Tạ Hành Dữ không kiên trì nữa "Vậy bác sĩ Khương kê ít thuốc đi."
"Không thành vấn đề."
Sau khi lấy thuốc hạ sốt, hai người lên xe rời bệnh viện nhưng không về thẳng nhà.
Bây giờ đã là trưa, hai người đi ăn chút gì đó trước, sau đó đến đồn cảnh sát, lập biên bản.
Nhìn thấy Phạm Kiệt đang bị thẩm vấn bên trong phòng thẩm vấn.
Vết thương của Phạm Kiệt đã được điều trị tại bệnh viện và đưa về đồn cảnh sát để điều tra.
Hiện gã ngồi trên ghế thẩm vấn mà muốn cử động cũng không thể động —— Vết thương Tạ Hành Dữ gây ra cho gã khá nặng, bất kể là đứng ngồi hay nằm thì vẫn đau, một giây cũng không thể sống yên ổn.
"Thằng ôn con." Cảnh sát phụ trách thẩm vấn từ bên trong bước ra, ném biên bản thẩm vấn lên bàn, cau mày tức giận "Đây không phải là vụ đầu tiên gã phạm phải.
Trong mười năm, gã đã phạm tội trên khắp đất nước.
Có hơn chục trường hợp mà gã đã thú nhận, mẹ nó còn là một kẻ phạm tội nhiều lần!"
"Gã phạm tội gì?" Tạ Hà bên cạnh uống nước nghe vậy ngầng đầu lên "Mê gian?"
"Mê gian, cưỡng gian, lớn thì phụ nữ trung niên, nhỏ thì đứa bé vài tuổi.
Thật sự rất càn quấy."
Tạ Hà khiếp sợ: "Không có nạn nhân đi báo cảnh sát sao?"
Cảnh sát: "Trước kia gã gây án ở một số thôn, thị trấn hẻo lánh.
Gã tập trung vào những đối tượng yếu đuối, dễ bị uy hiếp không dám báo cảnh sát.
Hoặc những người có chướng ngại về trí tuệ, người câm điếc.
Bao nhiêu năm rồi mà thật sự không ai báo cảnh sát, hoặc báo cảnh sát nhưng không bắt được người.
Cuối cùng không giải quyết được gì."
Tạ Hành Dữ nhíu mày: "Vậy tại sao lần này gã lại chọn phạm tội ở tiệc rượu? Những người tham gia tiệc rượu đều không đáp ứng tiêu chuẩn sàng lọc trước đó của gã."
"Cậu hỏi đúng vấn đề rồi đấy." Cảnh sát nói "Cậu đoán xem gã nói gì? Gã nói Những phụ nữ trong thôn núi nếm chán lắm, không thú vị, quả hồng mềm bóp lâu sẽ dễ mất hứng thú, cho nên lúc này gã muốn nếm thử đồ ăn cao cấp xem có sức sống hơn món rau dại nhàm chán kia không."
"Thằng khốn!" Một cảnh sát có tính tình gắt gỏng đột nhiên đạp chân vào cửa phòng thẩm vấn "Cái loại rác rưởi, nhìn gã vênh váo đắc ý kìa, lại còn coi đây là vinh quang."
"Xe ra tôi đánh gã quá nhẹ rồi." Tạ Hành Dữ mỉm cười "Quả nhiên nên phế đi cái chân thứ ba của gã."
"Cậu bình tĩnh một chút." Cảnh sát lập tức nhìn về phía cậu "Cậu không nói thì tôi còn quên mất.
Hành vi hôm nay của cậu quá kích động rồi.
Lần này cảnh cáo miệng với cậu, không có lần sau."
Tạ Hành Dữ nhún vai: "Phạm Kiệt có thể bị kết án bao lâu?"
"Không biết nữa." Cảnh sát bực bội vuốt mặt "Ngoại trừ vụ án tiệc rượu, còn lại đều là lời tự thú của gã.
Những vụ án kia đều trong khoảng mười năm rồi, muốn thu thập được chứng cứ nào dễ như vậy.
Còn chưa nói đến