Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Dải lụa mềm mại bị móng mèo móc vào, chiếc nơ bướm bị tuột ngay tức khắc, trượt xuống khỏi đôi mắt.
Tạ Hà cứng đờ, anh mở mắt ra quay đầu lại.
Anh nhìn thấy mèo đen vẻ mặt vô tội đang giãy thoát khỏi mảnh lụa mắc trên móng mình, nghiêng đầu kêu với anh một tiếng: "Meo."
Tạ Hà: "..."
Đôi khi anh thực sự nghi ngờ liệu con mèo này có phải đã thành tinh rồi hay không.
Anh sờ đầu giường lấy kính đeo lên, nhặt tấm lụa rơi ở bên giường, bên trên có mấy sợi chỉ mỏng bị móng mèo kéo ra.
Phải làm sao bây giờ.
Anh buộc lại lên thì lúc Tạ Hành Dữ trở về chắc chắn anh tháo ra rồi buộc lại, dựa vào mấy sợi chỉ lỏng bị kéo ra này...!Tên nhóc thối có thể tin là mèo làm sao?
Đúng là nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Tạ Hà trách móc nhìn qua thủ phạm mèo đen gây tội.
Mèo đen tự nhiên ngồi xổm bên giường và liếm chân mình, không hề có tự giác của đương sự mèo.
Anh nhìn mèo một lúc nhưng vẫn không xuống tay dạy dỗ nó được.
Anh đành phải cam chịu số phận tiếp tục tìm quả lông mèo rơi trên mặt đất.
Phát hiện mèo con đã lấy nó đi để ngậm chơi, chẳng trách vừa nãy anh không sờ thấy nó đâu.
Vì sợ mèo con ăn nhầm nên đã nhặt quả cầu lông ném vào thùng rác.
Anh lấy cây cần câu mèo rồi bắt đầu trêu mèo.
Không được làm chuyện phải dùng nhiều mắt, vậy trêu mèo chắc có thể nhỉ?
*
Sau khi Tạ Hành Dữ rời phòng, cậu không đến trường, thậm chí còn không ra khỏi nhà.
Cậu lặng lẽ đi xuống tầng hầm và đẩy cửa phòng tập thể hình.
Căn phòng này đã được xây trước khi xây biệt thự, nhưng do không có ai trong nhà tập thể dục nên chữa được trang bị đồ tập.
Không gian ở đây rất rộng, gần như là một phòng tập nhỏ.
Bây giờ, căn phòng trống ban đầu có đầy đủ dụng cụ tập thể dục, tất cả đều mới tinh.
Cậu mở cửa sổ ra, để gió bên ngoài tràn vào.
Tuy là ở dưới lòng đất nhưng về cơ bản vẫn giống trên mặt đất bởi vì khu vườn bên ngoài đã bị trũng một phần, sân trồng nhiều chậu cây khác nhau.
Đây là nơi yêu thích của quản gia Tần, tất cả những cây trái mùa đều để ở đây.
Tạ Hành Dữ đứng ở bên cửa sổ nhìn một hồi, cầm lấy băng quấn bắt đầu chậm rãi quấn vào tay.
*Là loại băng nè nè
Ban đầu cậu đã chuẩn bị nơi này cho chú nhỏ.
Khi Tạ Hà nằm viện một tháng, cậu không chỉ thay máy lọc nước trong phòng anh, mà còn bắt đầu dựng lại phòng thể dục dưới tầng hầm đã bị bỏ trống nhiều năm.
Mặc dù cậu biết phần lớn những dụng cụ thể dục này đều không được sử dụng nhưng cậu vẫn đặt tất cả vì không biết anh sẽ thích cái nào.
Bây giờ mới biết, không phải "phần lớn" không được sử dụng, mà là tất cả đều sẽ không được sử dụng.
Đêm qua cậu đã thêm Wechat của bác sĩ Trương và hỏi chi tiết về tình trạng mắt của Tạ Hà.
Bác sĩ Trương trả lời rằng tất cả các bài tập dùng sức đều không được khuyến khích.
Vốn dĩ nếu mắt không có vấn đề thì còn có thể đi nhanh hoặc bơi lội gì đó.
Nhưng hiện giờ xảy ra vấn đề nên càng phải cẩn thận, ít nhất cũng phải chờ đến nửa năm sau.
Trước đây cậu không để ý tới vấn đề này.
Sau khi bài trí xong phòng tập thể hình mới được nói mọi thứ cậu làm đều vô nghĩa.
Nói trong lòng không có chút mất mát nào là không có khả năng.
Tạ Hành Dữ quấn chặt băng, dùng sức đấm mạnh vào bao cát.
Nếu ngày đó cậu không về trường học thì tốt rồi.
Nếu cậu có thể ở bên cạnh Tạ Hà, cùng anh đến trại trẻ mồ côi thì sẽ không có chuyện anh bị Phạm Kiệt đả thương.
Nếu không có Phạm Kiệt, đôi mắt của Tạ Hà cũng sẽ không bị cận.
Hơn hai mươi năm trước người này còn từng tổn thương anh một lần.
Hơn hai mươi năm sau, vậy mà lại ngóc đầu lên và làm tổn thương anh lần thứ hai.
Tạ Hành Dữ chỉ cảm thấy mình đang kìm nén cơn tức giận không còn nơi nào để trút bỏ.
Cậu coi bao cát trước mặt thành người kia, không ngừng vung nắm đấm vào nó.
Tiếng đánh nặng nề không ngừng vang lên trong phòng tập thể hình.
Vì cách âm của căn phòng này rất tốt nên không ai có thể nghe thấy ngoại trừ chính cậu.
Phạm Kiệt, nên biến mất.
Phải biến mất.
Dù chuyện quá khứ không thể cứu vãn, nhưng cậu muốn ngăn chặn trong tương lai.
Cần thiết biến mất.
Chỉ khi người này biến mất hoàn toàn thì mối nguy hiểm tiềm ẩn thực sự mới có thể được loại bỏ.
Tạ Hành Dữ dần trở nên tàn nhẫn, đôi mắt đỏ bừng.
Không biết vì dùng sức hay vì tức giận, gân xanh trên cánh tay nổi lên, sức mạnh chứa trong đường cơ rõ ràng đều chuyển hóa thành lực bật kinh người, truyền theo nắm đấm vào bao cát trước mặt.
Lâu rồi cậu không trút giận như vậy.
Lần trước đánh bạn trai cũ của Hứa Văn trong hẻm và đưa bản ghi âm cho trường học, điều này trực tiếp khiến Lưu Viễn bị đuổi khỏi trường.
Vốn là một chuyện hả lòng hả dạ, nhưng cậu lại không cảm thấy sảng khoái.
Ngày hôm qua dạy dỗ Phạm Kiệt, để cho thứ cặn bã kinh tởm này nhận tội đền tội.
Nhưng cậu vẫn không hề cảm thấy sảng khoái.
Làm người yêu, cậu không thể mang đến cho Tạ Hà những cảm xúc như vậy.
Là người thừa kế của nhà họ Tạ, cậu không thể đưa suy nghĩ như vậy ra ngoài sáng được.
Cậu biết rõ thân phận của bản thân, cũng biết rõ vị trí của chính mình.
Cậu hiểu rõ những chuyện nên làm, những chuyện không nên làm.
Dù cậu chỉ là sinh viên đại học còn chưa tốt nghiệp.
Tạ Hành Dữ dùng bao cát để trút bỏ cảm xúc của mình.
Thậm chí cậu không để ý rằng máu đang dần chảy ra từ tay vì dùng lực quá mạnh.
Chờ cậu đấm quyền cho đến khi mồ hôi đầm đìa, cả người kiệt sức, không thể không dừng lại mới phát hiện trên tay có máu.
Cậu không kiên nhẫn cau mày, tự hỏi có phải đã quá lâu không tập thể dục không.
Bình thường cậu đều rèn luyện ở trường học, một mùa hè qua đi mà lại quá buông thả rồi.
Cậu cởi bỏ băng tay dính máu ném vào thùng rác với vẻ mặt vô cảm.
Thấy thời gian đã gần hết, cậu rời khỏi phòng tập thể dục và lên tầng.
Vừa bước vào phòng khách thì đụng phải Tạ Cẩn từ ngoài đi vào.
Tạ Hành Dữ sửng sốt một chút, vẻ tàn độc trên người lập tức tiêu tan.
Giọng điệu vẫn qua quít như thường ngày: "Sao cha đã về rồi?"
"Công ty không có việc gì, quay về nhìn xem." Tạ Cẩn liếc mắt chú ý đến tay cậu "Tay làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Tạ Hành Dữ không muốn nhiều lời, xoay người đi về phía phòng tắm "Cha về tìm chú nhỏ đúng không? Chú đang ở trong phòng."
"Con đợi chút." Tạ Cẩn vươn tay nhéo nhéo quần áo ướt sũng của con trai, có chút ghét bỏ kéo cậu lại "Con làm gì đây? Đánh bao cát trút bỏ cảm xúc? Không phải, hôm nay