Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
"Con sai rồi." Cún nhỏ Tạ rũ tai và cụp đuôi xuống "Con không nên giấu chú nhỏ."
"Cậu cũng biết?" Tạ Hà nắm lấy tay cậu, rất muốn mắng vài câu nhưng lại không đành lòng, chỉ tức giận hỏi "Còn đau không?"
"Chú nhỏ thổi thổi cho con là hết đau."
"..." Tạ Hà mạnh mẽ buông tay cậu ra "Ai thổi cho cậu, ở một bên đợi đi."
Tạ Hành Dữ tủi thân, ngoan ngoãn ngồi đợi một bên, không đi trêu chọc đối phương nữa.
Một lát sau, Tạ Hà đột nhiên hỏi: "Vậy rốt cuộc vì sao? Không đi học mà đi đánh bao cát, còn đánh mạnh như vậy.
Tâm trạng không tốt sao?"
"Không sao." Tạ Hành Dữ dần thu lại biểu tình "Chỉ là rất lâu rồi không đánh nên nhớ đến..."
"Vì Phạm Kiệt?"
Tạ Hành Dữ trầm mặc.
Cậu không phủ nhận, Tạ Hà coi như cậu ngầm thừa nhận.
Tâm tình anh lúc này cảm thấy có chút phức tạp, thở dài nói: "Gã đã bị bắt lại rồi, cậu cũng đã đánh gã.
Sao vẫn còn lửa giận lớn như vậy?"
"Chú nhỏ cảm thấy gã sẽ bị kết án bao lâu?" Tạ Hành Dữ đưa lưng về phía anh, khẽ hỏi "Ba năm, mười năm, hay chung thân?"
"Đương nhiên càng dài càng tốt.
Nhưng cảnh sát cũng nói chuyện thu thập chứng cứ cũng không dễ dàng..."
"Con cảm thấy bao lâu cũng không đủ." Tạ Hành Dữ bỗng quay đầu "Gã thích hợp trực tiếp bị bắn chết."
Tạ Hà nhìn vào đôi mắt cậu, cảm giác vẻ mặt cậu vô cùng nghiêm túc.
Điều này khiến anh không nhịn được lăn hầu kết: "Tạ Hành Dữ."
"Bất kể gã bị kết án bao lâu, sẽ luôn có ngày gã được thả ra.
Chỉ cần gã được thả, con không thể bảo đảm mình sẽ không đi tìm gã." Tạ Hành Dữ nói "Vậy nên, gã trực tiếp biến mất còn khá tốt, không cho con cơ hội này."
Tạ Hà nghe cậu nói xong lòng anh chợt lạnh.
Anh nhớ lại đủ loại hành vi của Tạ Hành Dữ sau khi hắc hóa trong nguyên tác, khó khăn nói: "Cậu không thể phạm pháp hay phạm tội.
Vì một người như gã, không đáng."
"Không phải con đang rất kiềm chế rồi sao." Tạ Hành Dữ đến gần, trầm giọng nói "Chú không biết, ngày hôm qua khi con nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của chú, con thật sự muốn trực tiếp giết chết gã.
Nếu không phải lúc đó cảnh sát đến..."
Tạ Hà bỗng nhiên ôm lấy cổ cậu, hôn lên trên môi cậu, ngăn cản lời nói tiếp theo.
Anh không đầu không đuôi nói: "Ở nhà nuôi chó có thể tùy ý, nhưng khi ra ngoài dắt chó đi dạo thì phải buộc dây."
Tạ Hành Dữ sửng sốt, vô thức liếm liếm khóe môi – đây hình như là lần đầu tiên Tạ Hà chủ động hôn cậu.
Cậu nhướng mày: "Vậy nên, chú thật sự xem con là chó sao?"
"Vừa rồi nhìn cậu trông rất giống." Tạ Hà nói "Nhe răng nhếch miệng, như chú chó sắp lao vào cắn người."
"Được rồi." Tạ Hành Dữ thả lỏng vai, hơi thở trên người dịu xuống.
Cậu vươn tay ra trong khoảng không nắm lấy, như thể nắm lấy một sợi xích vô hình, đặt vào lòng bàn tay của đối phương: "Vậy chú nhỏ phải giữ chặt dây dắt chó vào.
Chó bảo vệ chủ nhân là phản ứng bản năng, nếu chủ nhân bị thương, chó sẽ klao ra cắn người.
Chủ nhân phải chịu trách nhiệm rồi."
Tạ Hà thầm nói khả năng tiếp thu của tên nhóc này khá tốt, anh phối hợp với cậu nắm lấy dây xích chó vô hình kéo về phía mình: "Vậy thì cậu cũng phải ngoan ngoãn nghe lời mời được.
Chó lớn như cậu mà muốn thoát ra, thì tôi không chắc chắn sẽ giữ được đâu."
"Đương nhiên con sẽ nghe lời." Tạ Hành Dữ thuận thế bị anh "kéo" qua, ghé gần vào bên tai anh.
Cậu ngậm vào vành tai của anh một chút: "Nhưng chú nhỏ cũng phải chăm sóc thân thể mình thật tốt, như vậy thì mới có sức để giữ chặt con, đúng không?"
Tạ Hà bị hơi thở của cậu bao quanh, đột nhiên cảm thấy da thịt có chút tê dại.
Anh không nhịn được đẩy cậu: "Được rồi, đừng nghịch nữa."
Cơ hội tốt như vậy sao Tạ Hành Dữ có thể buông tha.
Cậu cọ cọ vào cổ đối phương, nhẹ nhàng hôn lên làn da sau gáy anh.
Tạ Hà theo bản năng rụt người lại, cảm thấy tất cả những nơi cậu chạm vào đều nóng bừng lên, nhịp tim có chút tăng nhanh.
Anh lại vươn tay định đẩy cậu ra: "Dừng được rồi."
"Vẫn chưa được." Tạ Hành Dữ nắm lấy tay anh, giữ anh lại không cho anh nhúc nhích, thì thầm: "Sao làn da của chú nhỏ lại nhạy cảm như vậy, vừa chạm vào đã đỏ lên rồi?"
"Vậy cậu còn chạm vào.
Cậu là chó thật sao, cứ cọ tới cọ lui trên người?"
"Đúng vậy, con là chó." Tạ Hành Dữ hôn lên cằm anh, buộc anh phải ngẩng đầu lên "Con người vẫn luôn khoan dung với động vật.
Làm chó thì có gì không tốt đâu?"
Tạ Hà bị cậu cọ vừa tê dại vừa ngứa ngáy, đang định mắng cậu một vừa hai phải thôi thì bỗng nhiên cảm thấy cổ đau nhói —— Vậy mà tên nhóc này lại cắn nhẹ lên hầu kết của anh!
Tạ Hà ngay lập tức có cảm giác khó tả tràn vào đại não, da đầu tê rần, như có luồng điện chạy qua.
Cuối cùng chút sức lực anh cố giữ cũng không chống được, eo buông lỏng, cả người ngã xuống giường.
"Bộ phận nhạy cảm trên người chú đúng thật là nhiều." Tạ Hành Dữ chống trên người anh, nhẹ nhàng cởi cúc trên cùng của chiếc áo mà anh đang mặc "Có phải dưới lớp quần áo nơi không được chạm vào sẽ còn càng nhiều không?"
Dồng tử Tạ Hà co rút lại, anh nhanh chóng nắm lấy quần áo của mình.
Đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, anh quét mắt xuống, không khỏi hít sâu: "Tạ Hành Dữ!"
"Đừng kêu." Tạ Hành Dữ làm động tác "Shh" với anh "Cẩn thận cha con nghe được."
Tạ Hà vội vàng che miệng mình lại, nhỏ giọng: "Cậu điên rồi à? Cậu thật sự muốn làm tôi bây giờ sao?"
"Con từng nói trước khi chú nhỏ hồi phục con sẽ không chạm vào chú."
"Vậy cậu như thế này là sao?"
"Phản ứng sinh lý với người mình thích là chuyện bình thường.
Không cần kinh ngạc như vậy." Tạ Hành Dữ nói "Con cũng không phải thái giám."
Cậu nói xong hạ thấp người xuống hoàn toàn nằm ở trên người đối phương: "Để con dựa một lúc đi."
Cậu đến gần như vậy, Tạ Hà trong nháy mắt cảm nhận được càng rõ ràng hơn.
Anh không khỏi cứng đờ người, lại nghe cậu nói: "Nhưng mà, nếu chú nhỏ nguyện ý giúp con, con cũng không ngại."
"...Ai muốn giúp cậu, mau cút." Tạ Hà bị cộm đến khó chịu, có chút thẹn quá hóa giận, rất muốn đá cậu.
"Cút ngay đây." Cuối cùng Tạ Hành Dữ cũng đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh.
Tạ Hà nhìn theo bóng lưng của cậu, mệt mỏi thở phào nhẹ nhõm.
Thật là một chú cún nhỏ tràn đầy tinh lực.
Cún nhỏ bị bắt vào nhà vệ sinh giải quyết "tinh lực" tràn đầy quá mức của mình.
Một lát sau, Tạ Hà nghe được tiếng xả nước.
Anh vội trở mình và dùng chăn đắp lên người.
Tạ Hành Dữ trở lại giường, nằm xuống bên cạnh anh, tủi thân nói: "Chú nhỏ đào hố không lấp."
"Ai đào hố cho cậu, là do cậu cứ một phải hai phải sáp lại