Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tạ Hà tức giận trừng cậu, thầm nói ngọt cái quỷ.
Anh lấy quần áo đối phương che khuất bản thân.
cố gắng không để bị người qua đường nhìn thấy.
"Không cần xấu hổ như vậy." Tạ Hành Dữ hóng hớt không chê chuyện lớn "Không phải ở nhà rất buông thả sao.
Còn chủ động hôn con.
Sao vừa ra ngoài lại trở về như trước kia rồi?"
"Nói nhảm." Tạ Hà nghiến răng nghiến lợi "Nhiều người như vậy mà cậu cũng có thể hôn được, cậu không cảm thấy chút xấu hổ nào sao?"
"Cảm thấy xấu hổ là cái gì, ăn được không?" Tạ Hành Dữ cố ý giả ngu "Hình như cũng không đáng giá lắm đâu."
Có cái gọi là "Người không biết xấu hổ là vô địch thiện hạ".
Thầy Tạ mặt mỏng gặp phải cún nhỏ Tạ mặt dày, cũng chỉ có thể cam bái hạ phong.
Anh dùng sức rút tay mình về nhưng không nhúc nhích được tí gì, đành phải đổi biện pháp khác.
Anh uống sạch cốc giấy rồi đưa cho đối phương, ra lệnh: "Đi vứt giúp tôi."
Tạ Hành Dữ nhìn cốc giấy rồi lại nhìn anh.
Cảm thấy lòng chú nhỏ đúng là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người đi đường đều biết*.
Cậu nhìn biểu tình của anh đã muốn cào người bên cạnh rồi, đành buông tay ra, dỗ dành: "Được được được, con giúp chú đi vứt."
*Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người đi đường đều biết – câu thành ngữ, ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai ai trong thiên hạ đều biết.
Tạ Hành Dữ đứng dậy đi vứt cốc giấy, cuối cùng anh cũng có thể rút tay về.
Anh thở phào, hơi mệt mỏi đứng lên, đợi sau khi đối phương quay lại thì nói: "Về nhà thôi."
Thật ra tài xế cũng không dám rời đi, lái xe đợi ở ven đường.
Hắn sợ bọn họ đột nhiên không muốn đi bộ về mà muốn ngồi xe.
Kết quả không đợi được bọn họ lên xe mà được nhét đầy thức ăn cho chó.
Tạ Hà không để ý chiếc xe không xa ở phía sau, tiếp tục đi bộ về nhà.
Đến tận khi họ về tới cửa biệt thự chuẩn bị vào nhà thì anh mới nhìn lướt qua chiếc xe đang chuẩn bị rời đi.
Tạ Hà: "..."
Không phải chứ.
Cho nên, bọn họ ở ven đường thân mật khắng khít, bị tài xế nhìn thấy toàn bộ?
Thầy Tạ hít sâu đi vọt vào trong nhà.
Anh thừa dịp Tạ Hành Dữ không theo kịp đóng sầm cửa lại.
Tạ Hành Dữ ngơ ngác bị nhốt ở ngoài, gõ cửa gọi to: "Chú nhỏ cho con vào đi, con không mang theo chìa khóa!"
"Không được mở cửa cho cậu ấy." Tạ Hà uy hiếp quản gia Tần "Cứ để cậu ấy bị nhốt ở ngoài đi."
Lão Tần có chút khó xử: "Đây..."
Tạ Hà cởi khăn quàng cổ, đổi áo rồi về phòng của mình.
Lão Tần do dự ở cửa năm phút —— Nghe cậu hai không mở cửa cho cậu nhỏ Hành Dữ, nhưng trời lại như vậy ông sợ cậu nhỏ sẽ bị đông lạnh mất.
Nhưng nếu mở cửa thì sợ làm cậu hai tức giận.
Ngay lúc ông ngập ngừng thì cửa đột nhiên kêu "Bíp bíp".
Người bên ngoài đã dùng dấu vân tay để mở cửa.
Tạ Hành dữ lén lút thăm dò đi vào: "Người đâu rồi?"
Lão Tần nhỏ giọng: "Về phòng rồi."
Tạ Hành Dữ thở phào, lúc này mới vào hẳn nhà.
Cậu lẩm bẩm: "Chú nhỏ cũng thật là ngây thơ, không mang chìa khóa thì không thể vào cửa sao?"
"Cậu hai..." Lão Tần muốn nói lại thôi "Giận cậu?"
"Không." Tạ Hành Dữ nói một cách chắc chắn "Cái này gọi là miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo, ngoài lạnh trong nóng hiểu không?"
"Không hiểu." Lão Tần bình thản "Nhưng tôi biết chắc đêm nay cậu không thể ngủ cùng cậu hai."
"..."
Sự thật chứng minh lão Tần nói không sai.
Mặc dù Tạ Hành Dữ chủ động cầu xin tha thứ từ Tạ Hà.
Nhưng Tạ Hà không muốn nể mặt cậu, bảo cậu đêm nay đừng đến tìm anh, tự ngẫm lại bản thân đi.
Buổi tối, Tạ Hành Dữ ngồi thở ngắn thở dài trong phòng khách.
Cậu không nhịn được lôi điện thoại gửi tin nhắn cho bác sĩ Khương:【 Có đó không.
】
【?】Bác sĩ Khương trả lời bằng một dấu chấm hỏi với tốc độ ánh sáng【 Vị kia nhà cậu lại bị bệnh rồi? 】
Tạ Hành Dữ suy nghĩ một lát rồi gửi:【 Thật ra cũng không phải vấn đề lớn, chỉ là...!Quá nhạy cảm và quá nhút nhát, chú có biện pháp nào tốt không? 】
Khương Hoài trầm mặc nửa phút, trên giao diện không ngừng hiện "Đang nhập".
Không biết hắn đã xóa và viết lại bao lần, cuối cùng trả lời:【 Không ai tiếp cơm chó của hai người nên đút cho tôi phải không 】
Tạ Hành Dữ:【 Không phải, cháu đang hỏi một cách nghiêm túc.
Khoảng thời gian trước rõ ràng chú nhỏ đã quen thân mật với cháu.
Thế mà hôm nay cháu ở ngoài hôn chú ấy thì lại tức giận nhốt cháu ngoài cửa.
Chú nói xem, không ai có thể đảm bảo rằng cả đời này sẽ chỉ hôn môi ở trong nhà thôi đúng chứ? 】
Khương Hoài trả lời cậu vài dấu chấm lửng:【 Không biết vì sao, nhìn bộ dáng sầu vì tình này của cậu tôi lại rất rất vui vẻ 】
Tạ Hành Dữ:【?】
Khương Hoài:【 Bác sĩ riêng có thể giúp tư vấn tâm lý, nhưng không phụ trách giải quyết vấn đề tình cảm.
Khuyên bạn nên tham khảo ý kiến của người chuyên nghiệp hơn.
Dịch vụ đến đây là kết thúc.
Nếu bạn hài lòng xin hãy bấm phím 1, vô cùng hài lòng xin hãy bấm phím hai.
Cảm ơn bạn đã hợp tác.
Chúc bạn có một cuộc sống hạnh phúc.
Hẹn gặp lại.
】
Tạ Hành Dữ: "..."
Đến lúc cậu bảo cha đuổi việc người họ Khương này rồi.
Không nhận được câu trả lời vừa lòng từ Khương Hoài nên cậu trở về phòng ngủ với vẻ mặt thất vọng.
Cậu nằm trằn trọc lăn lộn trên giường không ngủ được, cuối cùng gửi cho Tạ Hà một tin nhắn:【 Ngày mai có bất ngờ cho chú, chú nhỏ ngủ ngon 】
Tạ Hà đã đi ngủ từ lâu.
Lúc anh nhìn thấy tin nhắn này cũng đã là buổi sáng hôm sau.
Anh khó hiểu trả lời Tạ Hành Dữ một dấu chấm hỏi.
Anh nhìn giờ nghĩ chắc giờ người này đã đi học rồi.
Vì vậy anh ngáp một cái rồi chui lại vào ổ chăn một lúc.
Sau đó mới không tình nguyện rời giường.
Vào mùa đông, con người rất dễ trở nên lười biếng.
Mặc dù biệt thự rất ấm áp nhưng đây là bản chất của con người, có thể nằm sẽ không ngồi, rời giường trở thành một việc vô cùng khó khăn.
Tạ Hà mơ màng đánh răng rửa mặt, nhìn bản thân trong gương.
Anh đột nhiên muốn biết mình không đeo kính sẽ trông như thế nào.
Vì vậy anh tháo kính ra và nhìn vào gương một lần nữa, phát hiện ra rằng...!anh không thể nhìn thấy rõ.
Anh lặng lẽ thở dài, không biết từ khi nào anh bắt đầu cảm thấy đeo kính là một việc vô cùng phiền phức.
Không chỉ mỗi ngày tìm kính rất mệt mỏi, mà điều quan trọng nhất —— Mỗi lần hôn môi với Tạ Hành Dữ thì chiếc kính sẽ trở nên vô cùng vướng víu.
*Sâm: À.
Những lúc tình yêu đến thì con người ta thường không thể kiểm soát được hành vi của mình.
Tạ Hành Dữ nhiều lần muốn hôn lên thái dương, đuôi mắt và giữa đôi lông mày của anh, nhưng dù ít hay nhiều thì chiếc kính vẫn sẽ cản trở.
Cậu không thể không chọn nơi khác.
Một ít lần còn được, nhưng nhiều lần thì dễ khiến người ta nản lòng.
Hơn nữa, bác sĩ Trương cũng nói khi đi tắm không thể đeo kính, đi ngủ không thể đeo kính.
Còn sót một điều nữa, lúc sinh mệnh giao lưu hòa nhập với nhau cũng không thể đeo.
Nhưng nếu không đeo, thế giới trước mắt anh sẽ chỉ là một mảnh mơ hồ.
Vậy lúc trải nghiệm giao lưu đó chắc chắn sẽ...!
Tạ Hà run tay lên, lỡ bóp ra nhiều