Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
"Bá đạo tổng tài?" Bốn chữ này dường như không có trong từ điển của Tạ Cẩn.
Y nhìn em trai mình rồi lại nhìn con trai mình, không tìm được lời giải thích trên khuôn mặt của họ nên dứt khoát đổi đề tài "Vậy Tiểu Hà không giận anh sao?"
Tạ Hà dở khóc dở cười, cầm lấy hộp gỗ đàn hương trong tay y: "Em nhỏ mọn như vậy sao?"
Tạ Hành Dữ cũng thật là, tặng mỗi cái bình giữ nhiệt thôi mà cũng phải dùng hộp gỗ đàn hương, có lẽ cái hộp còn đắt hơn so với cái bình.
Tạ Cẩn thở phào nhẹ nhõm, trái tim vỡ nát kia được hàn gắn lại, đặt tay lên vai đối phương: "Không giận thì tốt, không giận thì tốt.
Vậy...!nếu em thích loại bình như thế này thì để anh cả mua thêm mấy cái giống hệt cho em, để em dùng dần nhé?"
Tạ Hà cuống quít xua tay: "Thật sự không cần đâu, một cái là đủ rồi."
Tạ Hành Dữ bất mãn nói: "Cha, cái này là con tìm người có chuyên môn để đặt làm riêng đấy, cha đi đâu mua được cái giống hệt chứ? Quà con tặng cho chú nhỏ chắc cha cũng không làm theo đâu đúng không?"
Tạ Hà quay đầu nhìn cậu, tự nhiên cảm thấy giọng nói của cậu phảng phất vị...!giấm chua.
Khiến anh nhớ đến Ngày nhà giáo năm nào lúc một học sinh thích nghe anh dạy trong lớp đã tặng anh một món quà tự cho là độc nhất vô nhị, cuối cùng trên bàn anh lại có một cái rất giống rồi.
Phản ứng của cậu học sinh đó không khác gì của Tạ Hành Dữ bây giờ là mấy.
Trẻ nhỏ đúng là trẻ nhỏ, vì người khác tặng quà giống mình mà giận dỗi, ấu trĩ chết đi được.
Tạ Cẩn nghe con trai nói câu đại nghịch bất đạo như vậy, nhíu mày: "Nói chuyện với cha như vậy sao? Mẹ không ở đây nên con muốn làm loạn rồi hả?"
Tạ Hành Dữ giả vờ không nghe thấy, quay người trở lại phòng bếp: "Cha nên học nấu cơm thay vì phô trương thanh thế với con trai đi."
Tạ Cẩn bị cậu nói đến nghẹn: "Con...! Ranh con, tiền tiêu vặt tháng này của con không có đâu!"
Tạ Hà bất đắc dĩ nghe hai cha con này cái nhau, ngồi xuống sô pha mở hộp gỗ trên tay ra.
Bình giữ nhiệt này hình như không có gì đặc biệt, so với kiểu dáng trên thị trường thường thấy thì cũng không khác là bao.
Nếu miễn cưỡng nói thì chiếc bình này rắn chắc hơn so với mấy bình khác, không dễ vỡ.
Tạ Hà đi lấy nước ấm trong máy lọc nước, muốn làm nóng cái bình rồi mới dùng.
Lúc nước đầy anh vô tình nhìn liếc qua, để ý thấy có thứ gì đó ở dưới đáy bình.
Anh nhìn kỹ lại thì phát hiện đó là một dòng chữ nhỏ màu bạc, viết "Bình an hỉ lạc".
Dòng chữ này được khắc ở dưới đáy bình thủy tinh, không chạm tay đến được.
Tạ Hà đổ hết nước trong bình ra, muốn nhìn rõ hơn một chút nhưng lại phát hiện dòng chữ nhỏ kia dần dần biến mất.
Hay thật, là chữ biến nhiệt.
*Ở Việt Nam có loại cốc biến nhiệt kiểu vậy nên xin phép dùng từ này trong trường hợp này lun nhé.
Anh đã thử lại nhiều lần và cuối cùng xác định được chỉ khi nào cho nước ấm vào bình, dòng chữ nhỏ kia sẽ xuất hiện dưới tác động của nhiệt.
Và ở nơi khuất hơn dưới đáy bình còn có một dòng chữ tiếng Anh, anh phải cố gắng lắm mới nhìn thấy được, là bính âm tiếng Trung của ba chữ "Tạ Hành Dữ".
*Xiè Háng Yǔ
Tên nhóc này phí không ít tâm, thảo nào nói Tạ Cẩn không thể làm một cái tương tự được.
Dòng chữ khắc dưới đấy này đúng là độc nhất vô nhị.
Tạ Hà nhướng mày, cất bình nước đi thì nhìn thấy Tạ Hành Dữ đặt nồi xuống, vẫy tay gọi anh đến rồi đưa cho anh một cái bình nhỏ: "Đúng rồi chú nhỏ, còn có cái này cho chú nữa."
"Lá trà sao?" Tạ Hạ nhận bình "Nhưng mà tôi không thường..."
Anh nói được một nửa đột nhiên im bặt —— Trong bình không phải lá trà.
Là một bình chứa đầy quả câu kỷ khô.
Tạ Hà: "..."
*
Một bình đầy câu kỷ khô này làm thầy Tạ cảm thấy ngũ vị tạp trần.
Lúc còn sống anh thích nhất là uống câu kỷ ngâm, lâu lâu sẽ uống một ngụm, thậm chí còn lôi kéo cả giáo viên trong văn phòng uống theo.
Còn bởi vì anh mang theo một bình ngâm đầy câu kỷ đến lớp mà tất cả học sinh đều biết, quà anh được nhận nhiều nhất vào ngày Nhà giáo chính là đủ loại câu kỷ.
Nhưng mà...!Tạ Hành Dữ đưa anh câu kỷ, thế nào cũng cảm thấy là lạ.
Buổi tối, anh dùng bình giữ nhiệt Tạ Hành Dữ tặng, ngâm quả câu kỷ Tạ Hành Dữ đưa, trên mũi đeo kính Tạ Hành Dữ giúp làm, không hiểu sao có một loại ảo giác "bị Tạ Hành Dữ vây quanh".
Quên đi, nể tình cậu nấu rất ngon nên không so đo với cậu nữa.
Cá ướp muối ăn không ngồi rồi bình an sống trong thế giới sách thêm một ngày.
Sáng sớm hôm sau, anh bị Tạ Hành Dữ lôi dậy, nói muốn dẫn anh đi gặp bác sĩ tư nhân.
Thầy Tạ chết bệnh rất sợ hãi hai chứ "Bác sĩ" này, luôn cảm thấy bác sĩ = báo cáo bệnh nan y.
Anh vừa nghe câu đưa anh đi khám bệnh, cơn buồn ngủ của anh bị đánh tan tành, khẩn cầu: "Có thể không đi không?"
Tạ Hành Dữ nghiêm túc nói: "Đã hẹn cùng người ta rồi, hơn nữa không phải chú nhỏ đã đồng ý với con rồi sao?"
Anh, đồng ý rồi?
Lúc nào?
Tạ Hà ngẩn ra, đại não vừa mới tỉnh ngủ hoạt động hơi chậm, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra lúc Tạ Hành Dữ đề cập đến vấn đề này anh còn chưa kịp trả lời thì đã bị ngắt lời.
Quả nhiên, đáy mắt đối phương lóe lên một chút trêu đùa: "Con đã thông báo trước cho chú nhỏ rồi, chú nhỏ không phản đối nên coi như là đồng ý rồi."
Tạ Hà bị bắt "ngầm đồng ý" đành phải rời giường, lại nghe cậu nói: "Chú nhỏ sợ đi khám bệnh vậy sao, chú yên tâm, chỉ là đi kiểm tra một chút thôi.
Nếu chú sợ thì nói với con, con sẽ ở bên cạnh chú."
Không biết câu nói "Bên cạnh chú" này đã chạm đến sợi dây nào trong lòng Tạ Hà làm anh cảm động, nhưng ngoài miệng lại nói: "Đùa gì thế, sao tôi có thể sợ được."
Tạ Hành Dữ cũng không bóc trần anh: "Vậy chú nhỏ nhanh một chút, chúng ta hẹn gặp lúc 9 giờ."
Tạ Hà ngoài miệng nói không sợ, ngoài mặt giả bộ bình tĩnh, nhưng thực tế hành động lại bán đứng anh rồi.
Từ lúc rời giường, rửa mặt đến lúc ra khỏi cửa cũng mất cả tiếng đồng hồ.
Đợi anh không tình nguyện mà lên xe, oan oan ức ức ngồi co lại ở hàng ghế phía sau, cuối cùng không giả vờ nổi nữa, toàn thân tràn ngập hai chữ "kháng cự".
Tạ Hành Dữ cảm thấy bộ dáng hiện tại của anh cực kỳ thú vị, nhìn giống một chú mèo bị bắt để mang đi bán vậy.
Cậu không nhịn được trêu anh: "Vì sao chú nhỏ lại kháng cự với bệnh viện như vậy? Con nhớ ngày trước chú cũng từng đến bệnh viện vài lần rồi mà?"
Tạ Hà thầm nghĩ người đi vài lần là nguyên chủ, còn đối với anh mà nói, bệnh viện chẳng khác gì một cái nhà thứ hai hết.
Anh phớt lờ Tạ hành Dữ, quay đầu về phía cửa sổ.
Bệnh viện mà Tạ Cẩn hẹn cho anh là bệnh viện tư nhân, vị trí rất khuất.
Nhìn bề ngoài thì rất kín đáo nhưng cơ sở vật chất bên trong thì là hàng đầu.
Mục đích của việc thành lập bệnh viện này dường như là để cung cấp dịch vụ cho nhưng công tử tiểu thư xuất thân hào môn.
Theo Tạ Hành