Thẩm Lưu Hưởng ngừng ở giao lộ, hàm răng buông cánh môi đang cắn chặt ra, mặt mày buông xuống.
Không phải y không chịu trở về, Đế phụ đi rồi, Bặc Bặc chỉ có thể lẻ loi ở đó, y muốn trở về. Nhưng nếu bị Cùng Kỳ khống chế, đối phương căm hận Đế Vân Vũ như thế, sẽ khai đao với Từ Tinh Thần và Từ Tinh Liên, lại phá hủy Đế Cung trong một sớm.
Sao y có thể trở về?!
Thẩm Lưu Hưởng quay đầu nhìn lại, đợi luyện hóa tu vi của Đế Vân Vũ xong, hẳn là trên thế gian không ai có thể là đối thủ của Từ Tinh Thần nữa, an nguy của hắn và Tinh Liên đều không cần lo lắng, có thể yên tâm một chút.
Thu hồi tầm mắt, Thẩm Lưu Hưởng đang muốn rời đi, bỗng nhiên nhìn thấy một thân ảnh áo trắng phía trước, tóc dài búi lên không chút cẩu thả, đứng thẳng như tùng.
Là Diệp Băng Nhiên.
Thẩm Lưu Hưởng không dự đoán được hắn sẽ theo tới, hơi sửng sốt, nhíu mày, “Ngươi muốn đối địch với ta?”
Diệp Băng Nhiên không đáp, chỉ nói: “Làm bị thương Lăng tông chủ không phải ngươi, bổn ý của ngươi cũng không phải như thế, chỉ là không khống chế được ma thú trong cơ thể, có phải hay không?”
“Phải thì sao? Không phải thì sao?”
Thẩm Lưu Hưởng nhớ Kiếm Tông từng đem Chu Huyền Lan nhốt trong hầm ngục đen nhánh, vẻ mặt ghét bỏ.
“Hiện giờ Cùng Kỳ ở trong thân thể ta, các ngươi có phải muốn bắt ta, nhốt vào nơi đen tối không thấy mặt trời kia? Ta nói cho ngươi biết...... Nằm mơ!”
“Sẽ không nhốt ngươi,”
Sắc mặt Diệp Băng Nhiên trắng bệch, giải thích: “Ta xem rất nhiều sách cổ khống chế yêu thú, một vài phương pháp tuy hiệu quả cực kỳ bé nhỏ, nhưng tích lũy tháng ngày, sẽ có chỗ hữu dụng. Còn ở đâu, ngươi về Kiếm Tông với ta, ta tất nhiên sẽ không đem ngươi nhốt ở chỗ kia, tìm nơi u tĩnh là được. Ngươi an tâm tu tập, sẽ có một ngày có thể khống chế Cùng Kỳ.”
Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt, cứng họng.
Không nghĩ Diệp Băng Nhiên sẽ để bụng chuyện của y như vậy. Y nhớ rõ, quan hệ của hai người chỉ từ điểm băng bay lên đến quen biết mà thôi, liền phí công lo lắng như thế, tâm địa cũng tốt quá mức.
Đáng tiếc, mấy biện pháp đó vô dụng với y. Không bao lâu nữa Cùng Kỳ sẽ có thể đoạt xá y, còn muốn ăn luôn thần hồn y.
Y không chờ được tích lũy tháng ngày.
“Đa tạ. Nhưng ta......”
Nói được một nửa, ngực Thẩm Lưu Hưởng tê rần, sắc mặt trắng bệch.
Diệp Băng Nhiên tiến lên đỡ lấy, phát hiện thân thể y phát run, quét mắt bốn phía, đem người đỡ đến trước một khối đá ảm đạm.
Trên đá phủ kín bùn đất, Diệp Băng Nhiên dùng ống tay áo lau lau.
“Ngồi một lát.”
Thẩm Lưu Hưởng ôm ngực, tầm mắt lơ đãng dừng ở ống tay áo trắng như tuyết bị dính đầy bùn đen. Y ngẩn người, ngước mắt nhìn thấy một đôi mắt như băng phách, trong vắt thanh triệt.
Nhìn gần vào đôi mắt này, kỳ thật không hề lạnh.
Lúc này đang phản chiếu một thanh niên áo đỏ ngồi trên đá, sâu trong đáy mắt kia, còn cất giấu một thứ không muốn nói, nhưng lại không tự giác toát ra.
Thẩm Lưu Hưởng bỗng chốc thu hồi tầm mắt, y rũ mắt, đáy lòng nổi lên gợn sóng, có chút không thể tin được.
Y lấy lại bình tĩnh, rút cánh tay Diệp Băng Nhiên đang bắt lấy về, “Ý tốt của ngươi ta nhận, nhưng vậy cũng coi như bị người nhốt lại. Ta còn thích tự do tự tại bên ngoài, có thể đọc thoại bản, ăn đồ chơi bằng đường. Có thể......”
“Thoại bản ta có thể mua cho ngươi.” Diệp Băng Nhiên buột miệng thốt ra: “Đồ chơi bằng đường, ta cũng có thể mỗi ngày xuống núi mua mới cho ngươi”
Trái tim Thẩm Lưu Hưởng trầm xuống.
Diệp Băng Nhiên thích y, không biết bắt đầu từ khi nào, vậy mà y hoàn toàn không phát hiện ra......
“Không cần,” Thẩm Lưu Hưởng đứng dậy.
“Kỳ thật ta không thích đọc thoại bản như vậy, không thích ăn đồ chơi bằng đường như vậy. Chỉ là thích có người đọc cho ta nghe, có người bồi ta ăn.”
Diệp Băng Nhiên sửng sốt, nói: “Ta có thể đọc cho ngươi nghe. Đồ chơi bằng đường...... Ta chưa từng ăn, nhưng có thể bồi ngươi cùng ăn.”
Trong đầu Thẩm Lưu Hưởng hiện lên mấy đoạn ký ức ngắn, trong lòng hiện lên một mạt táo ý, “Có người đọc thoại bản cho ta nghe bảy năm, ta chỉ quen thanh âm của hắn, của người khác đều không quen. Hiểu không?”
Diệp Băng Nhiên trầm mặc một khắc, kiếm tu nhẫn nại cứng cỏi vào lúc này phát huy đến mức tận cùng.
“Bảy năm với tu sĩ mà nói, chỉ là một cái búng tay chớp mắt. Ta có thể một ngày lại một ngày đọc thoại bản cho ngươi nghe, một lần bảy năm, lại một lần bảy năm, ít nhiều ngươi sẽ quen một chút.”
Thẩm Lưu Hưởng: “Không quen được.”
Diệp Băng Nhiên: “Vậy không cần quen, chắp vá nghe là được.”
Giọng nói hắn vừa rơi xuống, Thẩm Lưu Hưởng hít sâu, cuối cùng nâng mắt lên, “Xin lỗi. Nói sai rồi. Không phải không quen. Là không thích.”
Thẩm Lưu Hưởng cảm thấy nói như vậy, Diệp Băng Nhiên cũng nên hiểu rõ ý tứ y, nhưng y nghiền ngẫm sai tâm tư đối phương rồi.
Diệp Băng Nhiên nghe câu nói gần như làm rõ này, hàng mi dài hơi rũ, che khuất cảm xúc dâng lên trong đôi mắt, lạnh lẽo nói: “Ta biết. Loại sự tình này ta đã sớm biết. Đêm mưa ngày đó...... Ngươi lập lời thề.”
Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng chấn động, như bị sấm sét bổ xuống, bỗng nhiên thanh tỉnh.
Lúc ấy y cho rằng Diệp Băng Nhiên nóng lòng làm sáng tỏ quan hệ của hai người trước mặt Tố Bạch Triệt, mới lập lời thề độc, chẳng lẽ khi đó Diệp Băng Nhiên đã......
“Cũng không......”
Tuy xin lỗi là theo bản năng, nhưng chữ “phải” cuối cùng chưa ra khỏi miệng, dạo một vòng bên miệng Thẩm Lưu Hưởng, lại bị nuốt trở vào.
Y không thể xin lỗi, như thế dễ dàng cho một ít hy vọng không thực tế.
Thẩm Lưu Hưởng lui bước ra sau.
Diệp Băng Nhiên thu hết động tác của y vào đáy mắt, cánh tay rũ bên người hơi hơi cuộn lên, mở miệng phát hiện thanh âm có chút khàn.
Hắn ho nhẹ, làm tiếng nói nghe không khổ sở như vậy, sau đó giải thích nói: “Không cần ngươi thích ta, nguyện ý cùng ta về Kiếm Tông là được. Ngươi tiếp tục bên ngoài, bị Cùng Kỳ khống chế làm bị thương người khác, tình cảnh sẽ càng ngày càng lộn xộn.”
Thẩm Lưu Hưởng nhấp môi: “Phương pháp giam giữ của các ngươi vô dụng với Cùng Kỳ, đừng uổng phí sức lực. Ta không phải không có cách nào khống chế yêu thú, chỉ là thần hồn có chút yếu, từ căn cơ xảy ra vấn đề.”
“Cảm ơn,”
Y ngước mắt nhìn về phía Diệp Băng Nhiên, gật gật đầu, “Ta đi đây.”
Trí nhớ trong nguyên thần khôi phục, y tìm được một chút dấu vết về Diệp Băng Nhiên, chính là ở phiến tuyết địa kia.
Y từ nhỏ đến lớn khéo tay, nặn người tuyết, gấp các loại đồ chơi bằng giấy, bện mũ rơm vòng hoa, toàn bộ đều không nói chơi. Lần đó đến Kiếm Tông, kỳ thật đầu tiên y thấy một hài tử cùng tuổi trong băng thiên tuyết địa, trong tay múa kiếm không ngừng, luyện một canh giờ không dừng lại.
Lúc ấy Thẩm Lưu Hưởng cảm thấy người này không thú vị, giống khối gỗ chỉ biết luyện kiếm, vì thế vỗ vỗ một tầng bông tuyết trên người rơi xuống, trở lại bên cạnh sư tôn.
Kết quả, sư tôn bị Kiếm Chân đạo nhân tiếp đi.
Vừa vặn Lam Tiêu Sinh tới, hắn liền dẫn y đi, trong nửa mộng nửa tỉnh biết được hài tử luyện kiếm trong tuyết địa kia, thì ra không phải người gỗ, cũng không phải người câm, chỉ bởi vì không còn cha mẹ.
Lúc ấy Thẩm Lưu Hưởng cũng không cha không mẹ, vì thế chạy về nền tuyết, muốn đùa tiểu hài tử kia cười một cái, trò chuyện một chút.
Y nặn cho đối phương hai người tuyết nhỏ, coi như kết giao bằng hữu.
Sau đó có một đoạn thời gian rất dài y không đến Kiếm Tông, chỉ ngẫu nhiên nghe được tin tức của đối phương, Kiếm Tông có một thiên tài, rất là lợi hại......
Thẩm Lưu Hưởng rũ mắt, xoay người rời đi, phía sau lại đột nhiên truyền đến tiếng kêu rên thống khổ.
Y quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt Diệp Băng Nhiên tái nhợt như tờ giấy, môi mỏng, vạt áo đều dính máu đỏ tươi, linh khí quanh thân loạn thành một đoàn.
Thẩm Lưu Hưởng lộn trở lại, một tay đỡ lấy Diệp Băng Nhiên, một tay chế trụ cổ tay hắn, linh lực trong cơ thể Diệp Băng Nhiên xao động đến lợi hại, phảng phất sắp phá cơ thể mà ra.
Sắc mặt Thẩm Lưu Hưởng biến đổi. Trong nguyên tác, Diệp Băng Nhiên từng bị tẩu hỏa nhập ma.
Hắn tu vô tình đạo, lại động tình……
Đối với một tu sĩ mà nói, trái tim đi ngược lại đạo tu hành, không thua gì tai họa ngập đầu, đem con đường tu đạo trở nên như đi trên băng mỏng, hơi có vô ý, liền rơi vào kết cục tẩu hỏa nhập ma!
Thẩm Lưu Hưởng nhíu chặt mày, thi pháp trói chặt Diệp Băng Nhiên, một chưởng dừng trên người hắn, bằng linh lực cường đại của mình, cứng rắn trấn áp linh lực đang xao động trong thân thể hắn.
Lúc hoàng hôn, Thẩm Lưu Hưởng chân đạp lá rụng, cõng người chạy đến Kiếm Tông.
Chưa đến cửa sơn môn, đã nhìn thấy một thanh niên mặt như quan ngọc, Thẩm Lưu Hưởng dừng bước chân, nghĩ nghĩ, cong khóe môi lên nói: “Ninh huynh, lâu rồi không gặp.”
Ninh Nhuận Tân sửng sốt một lát, không khỏi cười. Thanh niên áo đỏ trước mắt, thần thái như vậy quả thực giống như đúc thiếu niên ở Đông Hoang trong trí nhớ.
Nhưng chỉ trong chốc lát, hắn không cười nổi nữa.
Thẩm Lưu Hưởng cảm giác thời gian không còn nhiều lắm, sợ lại bị vướng bước chân, trực tiếp trói chặt Ninh Nhuận Tân, làm Cấm Ngôn Thuật.
Y đem Diệp Băng Nhiên đang ngất xỉu chuyển qua lưng Ninh Nhuận Tân, khẽ buông lỏng một hơi, vỗ vỗ bả vai Ninh Nhuận Tân, “Hắn không cẩn thận tẩu hỏa nhập ma. Tuy đã hóa giải nguy cơ, nhưng sau này vẫn phải chăm sóc cẩn thận. Giao cho ngươi.”
Mặt Ninh Nhuận Tân lộ vẻ hoảng sợ, nhưng lời nói bị chặn trong cổ họng, vì Cấm Ngôn Thuật mà một câu cũng hỏi không ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh niên áo đỏ vẫy vẫy tay, xoay người sạch sẽ lưu loát mà rời đi.
***
Bóng đêm dần dần dày hơn, một con Thiên Cẩu phe phẩy cánh xám, trong không trung phát ra thanh âm xì xì, trong miệng ngậm một rổ đồ ăn nóng thơm ngào ngạt, từ trấn trên bay đi.
Sau khi đuổi kịp người, Ngao Nguyệt rơi xuống đất hóa thành hình người, nhấc chiếc rổ phủ vải lên, cầm lấy đùi gà cắn một miếng. Giải thèm xong, đem mấy đĩa đồ ăn còn lại ném cho Lạc Ngư, Thập Phương.
Hắn vỗ vỗ bụng: “Không nghĩ sẽ có ngày Ngao Nguyệt ta ở Nhân tộc được hoan nghênh như thế, những bá tánh đó một hai phải đưa thức ăn cho ta. Ai. Ta lại không tiện cự tuyệt, đành phải cố mà nhận lấy.”
Chu Huyền Lan ở Tu Chân giới giải quyết dị thú, Ngao Nguyệt mang theo mấy người từ Yêu giới tới, không làm gì, lại được hưởng thụ chút tư vị chúng tinh phủng nguyệt.
Vốn