Xung quanh yên tĩnh lại, Truyền Linh Phù bị cất lại vào túi. Thẩm Lưu Hưởng dưới tình cảnh bị đôi mắt đôi mắt đen hàm chứa phẫn nộ nhìn chăm chú, y nhướng mày, khóe miệng nhẹ nhàng xụ xuống.
“Làm gì vậy? Hung ta?”
Tiếng nói của thanh niên réo rắt, cắn hai chữ ‘hung ta’ còn lộ ra chút ủy khuất.
Chu Huyền Lan sửng sốt, tức giận trên mặt không tự chủ được thu liễm sạch sẽ: “...... Không hung.”
Lúc này Thẩm Lưu Hưởng mới cong khóe miệng lên, đi lại gần chỗ hắn: “Ta chỉ lấy một tờ Truyền Âm Phù truyền đến Đế Cung, không làm chuyện gì khác.”
Ánh mắt Chu Huyền Lan khẽ biến. Tốc độ của Truyền Âm Phù cực nhanh, phỏng chừng không đến nhất thời nửa khắc, là Đế Tinh Thần có thể nhận được tin tức rồi.
Nhìn dáng vẻ Thẩm Lưu Hưởng, nếu hắn tới nhất định sẽ phải về Đế Cung một chuyến. Lấy tính tình quái gở và thủ đoạn của Đế Tinh Thần, sợ là cả đời này cũng không để Thẩm Lưu Hưởng ra khỏi Đế Cung nữa.
Trong lòng Chu Huyền Lan hơi trầm xuống. Nếu Thẩm Lưu Hưởng rời đi rồi không muốn trở về. Đến lúc đó......
Vảy ngược của hắn, sao có thể rời khỏi hắn nửa bước?
Thẩm Lưu Hưởng dương môi đến gần, đang muốn nói chuyện, trước mắt chợt tối sầm hôn mê bất tỉnh.
Màn giường thêu chỉ vàng treo ở hai bên, trên chiếc giường rộng rãi, một thanh niên dung mạo tuấn mỹ đang nằm, giống như đang ngủ say, hàng mi đen dài buông xuống, hô hấp nhợt nhạt dài lâu.
Chu Huyền Lan bưng ly trà, khuôn mặt bình tĩnh uống một ngụm, trên mặt không thấy rõ bất kỳ cảm xúc gì.
Mà trên thực tế, lúc này tâm hắn loạn như ma, tầm mắt dừng ở thân ảnh trên giường, nhất thời không biết nên xử lý như thế nào.
Nơi này là Thương Tuyết Cư, khi Chu Huyền Lan sinh ra suy nghĩ muốn đem Thẩm Lưu Hưởng giấu đi, trong óc không tự chủ nhớ tới nơi này.
Dẫn người tới nơi đây rồi, Chu Huyền Lan nháy mắt ngầm hiểu.
Thương Tuyết Cư ở trong khu vực núi non liên miên không dứt của Bát Hoang, ngăn cách tự nhiên với thế giới bên ngoài, cho dù là ai cũng khó có thể tìm được. Không chỉ có như thế, bốn phía còn hạ mê trận chướng mắt, bất kể ánh mắt ai trong thiên hạ này hướng tới, cũng chỉ biết nhìn thấy cảnh tượng núi non tự nhiên hòa hợp làm một thể.
Người ở trong đó, nghiễm nhiên bị ngăn cách với thế nhân.
Nếu đoán không sai, lúc kiến tạo Thương Tuyết Cư, hắn đã sớm có tính toán đem Thẩm Lưu Hưởng nhốt ở trong đó. Mà chậm chạp chưa thực hiện, có lẽ là bởi vì...... Sư tôn ngoan hơn trong tưởng tượng, không cần phải làm thế.
Chu Huyền Lan buông ly trà, ngón tay khớp xương rõ ràng tìm kiếm, đụng vào gương mặt trắng nõn của Thẩm Lưu Hưởng, ánh mắt đen tối không rõ.
Thời khắc phát hiện nguyên thần có vẫn đề, Chu Huyền Lan liền ẩn ẩn biết được, có lẽ đồ đệ này thật sự là hắn.
Không thể tưởng tượng, lại có chút ghen ghét.
Năm đó kinh mạch hắn đứt đoạn, từ nhân vật thủ lĩnh nhóm tân đồ đệ được mọi người trong Thanh Lăng Tông a dua thổi phồng, biến thành phế nhân mất hết tu vi. Trong một đêm, thái độ của mọi người khi phát hiện ra hắn thay đổi long trời lở đất, những sắc mặt đáng ghê tởm toàn bộ bại lộ ra.
Là ai cũng đều gấp không chờ nổi đạp lên đầu hắn.
Hắn bị xa lánh, bị vu hãm, bị trách phạt, bị ném vào bụng yêu thú...... Tư vị thống khổ nào cũng đã hưởng qua, như một người rơi vào vực sâu, tối đen không bờ bến, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có cảm giác tuyệt vọng không ngừng.
Thiếu niên kêu đến vỡ giọng, cũng không có ai kéo hắn một phen. Từ khi đó trở đi, Chu Huyền Lan không tín nhiệm ai nữa.
May mà, sau đó hắn lại biết vì sao tu vi mất hết, hắn là hậu duệ Long tộc, cốt nhục trọng tạo.
Hắn bất động thanh sắc khôi phục tu vi. Trong lúc đó, Tố Bạch Triệt tới gần hắn đầu tiên, nhất cử nhất động đều tương hộ. Nhưng Chu Huyền Lan ai cũng không tin, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn kỹ, không bao lâu liền phát hiện Tố Bạch Triệt quái dị. Người này phảng phất có thể biết trước hết mọi việc, thời gian địa điểm xuất hiện bên cạnh hắn luôn gãi đúng chỗ ngứa.
Chu Huyền Lan một bên giả vờ cảm kích, một bên tựa như quần chúng dưới đài xem Tố Bạch Triệt biểu diễn.
Người này xác thật cũng cho hắn xem một hồi trò hay, nhân vật trên đời có uy tín danh dự lúc bấy giờ, hơn phân nửa đều khuynh mộ Tố Bạch Triệt. Cả Lăng Dạ, Đế Tinh Thần, Diệp Băng Nhiên đều tranh giành tình cảm vì người này. Càng buồn cười chính là, mọi người đối đãi với hắn như tình địch.
Chu Huyền Lan nhìn thấu tất cả, chắc chắn Tố Bạch Triệt có bí mật. Nhưng không chờ hắn điều tra ra, đã mở bừng mắt ở bên này.
Nếu không xuất hiện ở đây, hắn hẳn là đã rời khỏi phiến đại lục này, thế giới đó làm hắn cảm thấy nhàm chán vô cùng. Mười sáu năm qua, hắn đối với thế giới này cũng cho rằng như thế, tính toán sau khi tìm được nửa vỏ trứng rồng kia, sẽ xé rách hư không rời đi.
Nhưng hiện giờ, hắn hình như bị vướng chân.
Thời khắc phát hiện vảy ngược ở trên người Thẩm Lưu Hưởng, Chu Huyền Lan liền trực giác không ổn. Người này bắt lấy nhược điểm trí mạng của hắn, không thể hiểu được hắn lại an tâm, phảng phất chắc chắn đối phương sẽ không có nửa điểm suy nghĩ uy hiếp thương tổn hắn.
Lúc sau chứng minh quả thật là như thế.
Bị ném ra khỏi tẩm cung, chỉ vừa bày chăn ở hành lang vừa rầu rĩ sinh khí. Bị nhốt ở linh các, cũng chỉ nổi cáu ném đồ chơi giấy vào hắn.
Rõ ràng chỉ cần lấy vảy ngược ra, nhẹ nhàng bâng quơ vạch lên đó một đao, là có thể làm hắn bị thương nặng đến mức không hề còn sức phản kháng. Cố tình......
Tốt đến mức không tưởng được.
Chu Huyền Lan rõ ràng biết, Thẩm Lưu Hưởng cho rằng hắn là đồ đệ mới như thế, nhưng cả người vẫn là không nhịn được hãm xuống. Thậm chí bắt đầu ghen ghét Chu Huyền Lan trước kia.
Thân phận Yêu tộc bại lộ ở Tu Chân giới, so với kết cục mất hết tu vi của hắn còn muốn thảm hơn. Nhưng sư tôn bên cạnh đối phương, không màng tất cả mà cứu hắn.
Chu Huyền Lan không nhịn được nghĩ, nếu sư tôn năm đó là Thẩm Lưu Hưởng hiện giờ, có lẽ hắn sẽ không cần trong vô số đêm lạnh, làm bạn với tuyệt vọng, một mình liếm láp miệng vết thương.
Thời khắc phát hiện nguyên thần khác thường, trong lòng Chu Huyền Lan dâng lên cảm giác vui sướng chính mình cũng không dám thừa nhận.
Nếu hắn từng dưỡng nguyên thần của Thẩm Lưu Hưởng, có lẽ tất cả hiện giờ, là chính hắn tạo ra cho mình. Chu Huyền Lan mà hắn ghen ghét không thôi, có thể là chính mình. Người trước mắt này, cũng là thuộc về hắn......
Nhưng tất cả đều chỉ là phỏng đoán, Chu Huyền Lan gấp không chờ nổi theo dấu vết ở thế giới kia tìm vỏ trứng rồng, nhưng một chốc một lát vẫn chưa tìm thấy.
Mà hắn lại không thể không nhận rõ một sự thật, trong lòng Thẩm Lưu Hưởng có quá nhiều người, nói không chừng một ngày nào đó, liền sẽ vì ai đó mà rời khỏi hắn.
Mấy suy nghĩ này đến cùng nhau, liền không ức chế được mà cắm rễ dưới đáy lòng, thậm chí có thanh âm chắc chắn nói, ở trong lòng sư tôn hắn không phải người quan trọng nhất, là người có thể vứt bỏ......
Chu Huyền Lan nhăn mi lại, cả người tràn ngập khí tức lãnh lệ.
Mang