Thẩm Lưu Hưởng chải vuốt ký ức, y đã đi qua Đông Hoang hai lần.
Khi thiếu niên, nghe sư tôn nói tình duyên của y ở vùng Đông Hoang, sau đó...... Y tìm được một quả trứng đen lớn, một đường bị các loại yêu thú truy cắn, mang theo tình duyên phiền toái này chạy trốn khắp nơi. Nhớ lại quá trình đó, Thẩm Lưu Hưởng không ngăn được bật cười.
Một lần khác, là vài năm sau.
Y bước lên vị trí tiên quân không lâu, liền đến Đông Hoang. Lời Minh Đàm nói hẳn là khi đó, cũng là thời điểm y xảy ra chuyện được Diệp Băng Nhiên cứu, từ đây si mê Diệp kiếm tôn.
Nhưng Thẩm Lưu Hưởng không nhớ mấy chuyện này. Đoạn ký ức đó là một chỗ trống, như bị ai hủy diệt.
“Hài tử ta cứu ở Đông Hoang, vậy mà lại là ngươi?”
Thẩm Lưu Hưởng một tay che thân ảnh rồng nhỏ để tránh bị người khác trông thấy, một tay nhẹ ấn ấn cái đầu đang ngửa lên nhìn y, “Mau nói.”
“Thiên Đạo muốn giết ta. Sư tôn cứu......”
Nói xong mới vừa ngẩng đầu lên, không trung ầm vang một tiếng, sấm sét vang vọng, giọng nói Chu Huyền Lan ngừng lại, không nói tiếp nữa.
Hắn nghiêng đầu, một cái sừng nhỏ cứng rắn cọ cọ vào lòng bàn tay Thẩm Lưu Hưởng, động tác dịu ngoan, lời nói phun ra lại tràn ngập sát ý, “Sư tôn yên tâm, đệ tử sẽ khiến tất cả những thứ thương tổn ngươi, đều hôi phi yên diệt.”
Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt, mơ hồ đoán được một chút, ngón trỏ dừng trên sừng nhỏ, sờ sờ theo đường cong tinh xảo lưu sướng: “Ta còn có thể nhớ tới mấy thứ đó sao?”
Chu Huyền Lan bị sờ đến có chút nóng lên, nhịn xuống xúc động đem sừng dịch ra, trầm giọng nói: “Sư tôn không nhớ càng tốt, đều không phải ký ức gì tốt cả.”
Hắn được sư tôn cứu, giấu đi.
Nhưng sau đó Thẩm Lưu Hưởng gặp phải chuyện gì, Chu Huyền Lan không biết. Thậm chí không dám nghĩ. Nghĩ đến tâm tình liền phát điên như ở thế giới kia, lục tung mọi ngóc ngách đại lục tìm nguyên thần vỡ vụn của Thẩm Lưu Hưởng, thu thập lại từng chút một. Cái loại tư vị đó, là đau lòng đến mức khó có thể hít thở.
“Là ký ức không tốt sao?” Đầu ngón tay Thẩm Lưu Hưởng sờ sừng rồng dừng lại, câu môi cười cười, “Bên trong có ngươi, vậy chính là tốt.”
Chu Huyền Lan hơi hơi sửng sốt, sau đó bị nhét vào ống tay áo, tầm mắt xung quanh chợt tối sầm.
Chu Huyền Lan ló đầu ra: “Sư tôn......”
“Xuỵt,” Thẩm Lưu Hưởng vươn một ngón tay, ấn đầu nhỏ vào tay áo, “Từ Tinh Thần tới.”
Chu Huyền Lan: “......”
Từ Tinh Thần vẫn luôn đi theo hai người, chỉ là không tới gần, chỉ nhìn về phía Thẩm Lưu Hưởng ở xa xa, tầm mắt từ khuôn mặt y di chuyển đến cổ tay áo. Hắn hơi híp mắt, sau đó hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
Nữ tử đứng bên trái hắn Từ Tử Linh, với cha nàng gia chủ Từ gia nhìn nhau, giấu tâm tư, sôi nổi đuổi theo Từ Tinh Thần.
Thẩm Lưu Hưởng được người hầu dẫn đường đến chỗ ở được an bài. Vừa nhìn thấy giường, liền ngáp một cái ngã lên trên. Thân thể vừa mới tiếp xúc với đệm chăn mềm mại, đã bị cánh tay hữu lực vớt lấy.
Cái trán Thẩm Lưu Hưởng để lên bả vai Chu Huyền Lan, điểm điểm: “Ngươi ở thế giới kia, sao đột nhiên lại thu thập nguyên thần của ta?”
Theo nguyên tác, Chu Huyền Lan hẳn là cực kỳ chán ghét y mới đúng.
“Ta tìm được nửa vỏ trứng rồng kia.” Chu Huyền Lan thấp giọng nói, “Bên trên có thứ sư tôn viết, tâm sinh nghi hoặc. Theo dấu vết để lại tra xét, tìm được về ký ức ngày nhỏ, nhớ ra chuyện năm đó sư tôn cứu ta.”
Vỏ trứng rồng cứng rắn vô cùng, căn bản không có khả năng bị người lưu lại dấu vết, Chu Huyền Lan biết rõ. Nếu có thể để Thẩm Lưu Hưởng viết lên, chỉ có một loại khả năng...... Hắn ngầm đồng ý.
Ngay lúc đó Chu Huyền Lan cảm thấy không thể tưởng tượng, vì thế bắt đầu xuống tay điều tra.
Thẩm Lưu Hưởng kinh ngạc: “Ta viết cái gì?”
Ngữ khí Chu Huyền Lan lộ ra chút ý cười, nói: “‘Đi đây’, ‘sau này sẽ đón ngươi’, còn có ‘tay đấm’‘phạt đứng’......”
Thẩm Lưu Hưởng giơ bày ra tiếng nói: “Tay đấm? Phạt đứng? Ta đối với ngươi sao?”
Nghe lời Minh Đàm thuật lại, tiểu hài tử y cứu đại khái bốn năm tuổi, tưởng tượng đến cảnh tiểu Chu Huyền Lan năm tuổi, bị tay đấm phạt đứng...... Thẩm Lưu Hưởng dừng một chút, không phúc hậu cười: “Nhất định là ngươi không nghe lời, nếu không ta sẽ không như thế.”
Thẩm Lưu Hưởng cân nhắc, càng nghĩ càng có khả năng.
Một con rồng nhỏ chưa hiểu chuyện, không chừng có biết bao phản nghịch nghịch ngợm.
Chu Huyền Lan trầm mặc một lát, yết hầu ngứa khụ một tiếng, nói: “Tính tình quả thật có chút không tốt, nhưng đối với sư tôn, vẫn là rất ngoan.”
Thẩm Lưu Hưởng nhướn nhướn đuôi lông mày, trực giác lời này đang gạt người. Hơn phân nửa là con rồng nhỏ kia không chỉ có không ngoan, còn kiệt ngạo khó thuần, vô cùng lãnh khốc. Đáng tiếc không nhớ nổi, chỉ đành nghe Chu Huyền Lan điểm tô cho đẹp bản thân.
Thẩm Lưu Hưởng lắc đầu, nghe Chu Huyền Lan nói vài chuyện hai người ở Đông Hoang, chỉ trong chốc lát, đã nhắm mắt ngủ rồi.
Đợi y ngủ xong, Chu Huyền Lan đứng dậy rời khỏi phòng.
Mây đen che trăng, bầu trời đêm tối tăm một mảnh, phía dưới Ánh Tuyết Thành, tuy là đêm khuya lại nơi chốn giăng đèn kết hoa, náo nhiệt đến cực điểm. Phần lớn là người ham chơi, còn có người Từ gia đang an bài công việc cho đại điển hợp tịch ngày mai.
Ở một chỗ tối ánh đèn không soi tới, Chu Huyền Lan bày linh thạch xuống mặt đất.
Từ Tinh Thần đuổi tới, nhìn thấy màn này hỏi: “Trận pháp này của ngươi có nhốt được khômg? Ngày mai đừng để cho người chạy mất.”
Chu Huyền Lan thay đổi vị trí, bày linh thạch: “Chắc hơn kết giới của ngươi.”
Từ Tinh Thần cười lạnh, đang muốn phản bác mỉa mai, bên trong thành chợt bắn pháo hoa lên trời cao, vang phanh phanh phanh không ngừng.
Thẩm Lưu Hưởng bị cứng rắn đánh thức, duỗi tay sờ sờ bên cạnh thấy trống không, không biết Chu Huyền Lan đi đâu, y xuống giường khoác thêm áo, xoa xoa mắt đi ra ngoài.
Trên bầu trời bên ngoài, pháo hoa rực rỡ nở rộ khắp thành, trong sơn trang còn không ít người chưa nghỉ ngơi, dựa lan can nhìn ngắm.
Thẩm Lưu Hưởng đi dạo khắp nơi, không thấy thân ảnh Chu Huyền Lan, đang định trở về, phía sau truyền đến một giọng nói như đã từng quen biết, mềm nhẹ dễ nghe: “Tại hạ là các chủ Phá Khung Các. Mỹ nhân đằng trước...... Đạo hữu xưng hô thế nào?”
Dứt lời, bước chân tới gần.
Thẩm Lưu Hưởng nhướn đuôi lông mày. Thanh âm này...... Là Tố Bạch Triệt?!
Tố Bạch Triệt mặc một bộ áo tím, đội ngọc quan, cầm trong tay một bầu rượu, thần trí còn thanh tỉnh, chỉ mang theo một chút men say.
Gã híp mắt, nhìn chằm chằm thân ảnh lắc lư phía trước. Đối phương tóc