Ban công quá yên tĩnh, làm tiếng gió nhẹ cũng thấy ồn ào náo động.
Quả quýt tròn xoe không nhịn được phát run, Thẩm Lưu Hưởng siết chặt đầu ngón tay muốn kìm chế, lại phát hiện run càng lợi hại hơn.
Đừng, đừng run.
Chuyện nhỏ thôi mà, Thẩm Lưu Hưởng y chuyện gì mà chưa từng thấy qua?
Thẩm Lưu Hưởng phồng phồng má, vừa ngẩng đầu, nhìn một bàn những người khác ngồi vây quanh, câu môi nặn ra chút ý cười, lại lập tức uể oải rũ đầu xuống.
Làm gì mà đều nhìn y, như thẩm vấn phạm nhân vậy?
Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng bồn chồn. Sao người nào cũng tới? Quan hệ lại đều không tốt?
Chu Huyền Lan với Lăng Dạ đã sớm như nước với lửa. Lăng Dạ với Từ Tinh Thần vì đoạt thi thể y đã đánh một trận. Từ Tinh Thần với Chu Huyền Lan vẫn luôn không hợp. Chu Huyền Lan với Diệp Băng Nhiên không lâu trước đây mới động thủ. Trừ Nam Diệu Quyền, dường như đứng ngoài cuộc.
Thẩm Lưu Hưởng không khỏi hãi hùng khiếp vía, nghĩ thầm sẽ không muốn đánh lên, có oán báo oán, có thù báo thù chứ?
Nếu vậy y phải giúp ai?
Thẩm Lưu Hưởng hút một hơi khí lạnh, quả quýt trong tay cũng siết sắp nát.
Lúc này mở miệng nói với ai cũng không thích hợp, dễ dàng đánh vỡ cân bằng trước mắt, cân bằng vừa vỡ, nói không chừng nháy mắt tiếp theo sẽ xảy ra hỗn chiến. Không nắm chắc khống chế được cục diện, Thẩm Lưu Hưởng không dám bí quá hoá liều.
Do dự một lát, Thẩm Lưu Hưởng quyết định dùng Truyền Âm Thuật, như thế những người khác không phát hiện ra, sẽ không bị không được tự nhiên, còn có thể ôn chuyện, trò chuyện với từng người.
Thẩm Lưu Hưởng trộm truyền âm cho Lăng Dạ trước. Sau khi khôi phục ký ức, y nhớ tới thời kỳ thiếu niên, sống với sư tôn sư huynh ở Thanh Lăng Tông vô ưu vô lự.
Lần này vẫn là lần đầu tiên sau mười sáu năm qua, y nhìn thấy Lăng Dạ, truyền âm nói: “Sư huynh mấy năm nay có ổn không? Hôm nay sao lại tới đây?”
Lăng Dạ ngồi ở bên trái Thẩm Lưu Hưởng, nghe tiếng biểu tình khẽ biến.
Hắn nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Thẩm Lưu Hưởng một lúc, câu môi cười khẽ, ban công vang lên thanh âm của hắn: “Cho rằng ngươi thân vẫn nên không tốt lắm. Hôm nay tới đây tất nhiên là tới thăm ngươi.”
Thẩm Lưu Hưởng: “?!”
Những người khác nghe Lăng Dạ lên tiếng đều sửng sốt, ánh mắt động tác nhất trí dừng trên người hắn, sau đó lại nhìn về phía Thẩm Lưu Hưởng, tức khắc minh bạch đã xảy ra chuyện gì.
Chu Huyền Lan buông mi mắt, ý vị không rõ nói: “Sư tôn truyền âm?”
Thẩm Lưu Hưởng cắm cắm móng tay lên vỏ quýt, căng da đầu, hướng bên cạnh gật gật đầu: “Truyền.”
Dứt lời, y nghe thấy Chu Huyền Lan truyền âm: “Trước nay sư tôn chưa từng truyền cho ta.”
Thẩm Lưu Hưởng mím môi, còn không phải là truyền âm sao? Lập tức phải truyền một cái cho Chu Huyền Lan. Lúc này, trong óc truyền đến một thanh âm khác, “Có phải ngươi đã truyền hết cho bọn hắn, chỉ không truyền cho ta? Là ta ngồi quá xa sao? Thẩm Lưu Hưởng, ngươi nhìn vào mắt ta nói chuyện!”
Thẩm Lưu Hưởng: “......”
Y nhìn về phía Từ Tinh Thần, đang định nói chuyện, quả quýt trong tay bị cầm đi.
Ngón tay thon dài của Lăng Dạ lột vỏ quả quýt: “Thấy ngươi cầm hồi lâu, có phải muốn ăn không? Sư huynh lột giúp ngươi.”
Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt, nhớ khi còn nhỏ muốn ăn trái cây, với không tới, cũng không bò lên cây được, mỗi lần đều trông mong đứng chờ dưới tàng cây, chờ Lăng Dạ hái cho.
Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng ấm áp: “Cảm tạ sư huynh.”
“Đừng nói lời cảm tạ với ta, bằng không ngươi phải nợ ta nhiều lần lắm.” Khóe môi Lăng Dạ ngậm cười, “Khi còn nhỏ, ngươi ăn cá ta đều phải giúp ngươi nhặt xương.”
Thẩm Lưu Hưởng chạm vào chóp mũi, hậm hực nói: “Vậy không phải vì tin tưởng kỹ thuật nhặt xương của sư huynh sao? Tự ta nhặt không dám ăn mồm to, không yên tâm.”
Lăng Dạ đưa quả quýt lột xong cho y: “Còn nhớ không? Lần đầu tiên trong đời ta bị phạt, chính là vì nhặt xương cá cho ngươi, tu tập trễ bị trưởng lão phạt đứng hai canh giờ.”
Thẩm Lưu Hưởng đương nhiên nhớ rõ. Từ khi nhập tông Lăng Dạ đã là cọc tiêu của các đệ tử, trên được tông chủ trưởng lão đặt kỳ vọng cao, dưới được sư đệ sư muội kính ngưỡng sùng bái, thình lình bị phạt, người vây xem nhiều không đếm xuể, đều cảm thấy hiếm lạ.
Vì thế dưới con mắt chú ý của vạn chúng, Lăng Dạ vẫn không nhúc nhích đứng phạt hai canh giờ.
Thẩm Lưu Hưởng lúc ấy tuy tuổi còn nhỏ, cũng biết đã gây chuyện, đuổi tới trước khi Lăng Dạ về phong, bước nhỏ đến chỗ chấp pháp trưởng lão kia, mượn cái thước còn to hơn cánh tay y, đợi Lăng Dạ trở về, đôi tay giơ thước lên trước mặt hắn, tích cực nhận sai.
Nhưng Lăng Dạ không phạt, lại cười khẽ với y: “Tự ta chọn, sư đệ có sai gì đâu?”
Suy nghĩ đến đây, trong cổ họng Thẩm Lưu Hưởng hơi thắt lại, gật gật đầu, duỗi tay nhận quả quýt lột vỏ. Sư huynh chưa bao giờ trách tội y. Từ trước đến nay...... Đối với y là tốt nhất.
Một bên, Chu Huyền Lan hơi híp mắt.
Đây là hồi ức khi thiếu niên Thẩm Lưu Hưởng ở Thanh Lăng Tông, chỉ có Lăng Dạ biết được, hắn với mấy người khác đều như nhau, chỉ biết nhìn hai người ngươi một lời ta một ngữ, hoàn toàn không chen lọt một lời.
Đỉnh mày Chu Huyền Lan đè thấp, vào thời khắc Thẩm Lưu Hưởng bẻ quả quýt ra, tính toán nếm một múi, rốt cuộc tìm được cơ hội, duỗi tay nắm lấy cổ tay y: “Sư tôn ăn quýt không quen lột vỏ, hà tất miễn cưỡng?”
Hắn vốn muốn lấy múi quýt trong tay Thẩm Lưu Hưởng đi, nhưng bị Thẩm Lưu Hưởng híp mắt nhìn, đành phải từ bỏ. Lại cười như không cười nói với Lăng Dạ: “Tuy Tiên Tôn có ý tốt, nhưng dùng sai phương thức rồi. Chẳng lẽ còn đắm chìm trong quá khứ? Từ nhiều năm trước, sư tôn ăn quýt đã không lột vỏ rồi.”
Lăng Dạ nhìn về phía Thẩm Lưu Hưởng: “Ta nhớ ngươi không có thói quen này.”
Thẩm Lưu Hưởng ăn hai múi quýt, quả thật không quen, cứ như đang ăn cái gì khác. Y mím mím môi, vừa ăn vừa nói: “Khi còn nhỏ không có, không biết bắt đầu từ lúc nào, liền có.”
Lăng Dạ hơi nhíu mi. Việc này hắn quả thật không biết.
Mà ánh mắt Chu Huyền Lan đột nhiên giãn ra, môi mỏng câu lên một nụ cười vô cùng đắc ý: “Sư tôn đã quên, việc này có liên quan tới ta.”
Thẩm Lưu Hưởng trợn to mắt: “?”
“Ở Đông Hoang, sư tôn bị thương không thể nhúc nhích, lúc ấy đệ tử tìm quả quýt đút cho sư tôn, không lột vỏ,” Chu Huyền Lan chậm rãi nói, nhìn Thẩm Lưu Hưởng gằn từng chữ một, “Tuy hiện giờ sư tôn đã quên, nhưng ăn quýt vẫn không lột vỏ, hành động này là trong tiềm thức luôn nhớ đến ta.”
Thẩm Lưu Hưởng: “??”
Quả quýt liền ăn cả vỏ, lại là trong tiềm thức nhớ Chu Huyền Lan?
Mặt Thẩm Lưu Hưởng lộ vẻ nghi ngờ. Trước khi đi Đông Hoang, quả thật không có thói quen này, nhưng nghe Chu Huyền Lan nói, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp: “Ngươi đút ta ăn, vì sao không lột vỏ quýt?”
Chu Huyền Lan rũ mắt uống trà: “Bởi vì lúc ấy đệ tử còn quá nhỏ, không biết.”
Thẩm Lưu Hưởng nheo mắt, bán tín bán nghi.
Phía dưới ban công, không ai dám dò thần thức ra xem động tĩnh bên trên, chỉ dùng mắt thường nhìn ngó. Đang mơ hồ, phảng phất cảm nhận được trên đài áp lực lớn lao. Giữa sân có chút an tĩnh, chỉ có thanh âm người chủ lễ vang lên, lộ ra vài phần vội vàng, không ngừng vội vàng hoàn thành lưu trình.
Tố Bạch Triệt mượn lực Đồng Khê, đem động tĩnh trên ban công xem đến rõ ràng, không phát hiện có gì không ổn, Đồng Khê lại nổi trận lôi đình trong đầu gã, “Chu Huyền Lan và Lăng Dạ tranh giành tình cảm vì người khác, này không đúng, vốn dĩ nên vì ngươi mới đúng!”
Tố Bạch Triệt: “Chỗ nào nhìn ra tranh giành tình cảm? Ta thấy rất bình thường. Nhưng nhìn dáng vẻ hai người quả thật không hợp nhau lắm.”
Đồng Khê tức giận đến thanh âm phát run, hậu tri hậu giác nói: “Nhiệm vụ của chúng ta bị cướp rồi!”
Tố Bạch Triệt nghĩ thầm, vậy càng tốt.
Trên ban công, việc lột quýt vừa qua, Diệp Băng Nhiên vẫn luôn tĩnh tọa nhìn về phía Thẩm Lưu Hưởng, mở miệng: “Xin lỗi, không lâu trước đây ta mới từ chỗ sư tôn biết được, năm đó sau khi ta cự tuyệt lễ vật của ngươi, ngươi giao toàn bộ cho sư tôn, nhờ hắn chuyển cho ta.”
Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt, nói: “Không sao.”
Diệp Băng Nhiên gật đầu: “Nghe sư tôn nói, bên trong có rất nhiều thư tín ngươi viết cho ta, đáng tiếc ta không thể nhìn thấy, không biết bên trong viết cái gì?”
“Không có gì, đều là chút việc vụn vặt,”
Thẩm Lưu Hưởng khụ một tiếng, nói thầm trong lòng, cảm thấy Diệp Băng Nhiên có chút không thích hợp. Loại chuyện cũ năm xưa này một lời khó nói hết, lúc này nhắc đến, đặc biệt còn trước mặt Chu Huyền Lan, nhìn như thế nào cũng là...... Người tới không có ý tốt.
Y liếc mắt nhìn Chu Huyền Lan, thấy sắc mặt hắn bình tĩnh, liền thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình lo lắng nhiều rồi.
Chu Huyền Lan đã sớm biết mấy lá thư tình đó, nói vậy không thèm để ý, không cần gánh......
......
Chén trà vỡ vụn, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Chu Huyền Lan móc khăn gấm ra, không nhanh không chậm lau vệt nước trong tay, ngữ khí đạm mạc: “Ta đã may mắn nhìn thấy, sư tôn viết chính xác là chút việc vụn vặt nhàm chán, Kiếm Tôn hà tất nhớ mãi không quên?”
Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng nhảy một cái, lại nghe Diệp Băng Nhiên nói: “Nghe sư tôn nói, Lưu Hưởng lâu lâu liền viết một phong cho ta, viết liền mười năm, sớm đã chồng chất như núi. Nếu Yêu Đế từng thấy, không bằng cho biết hiện tại thư tín ở đâu, nên vật quy nguyên chủ.”
Thẩm Lưu Hưởng: “?”
Lưu, Lưu Hưởng...... Sao đột nhiên lại gọi thân mật như vậy?!
Mười năm kia tuy không phải ý của chính y, nhưng trong mắt người ngoài chính là y lì lợm la liếm đuổi theo Diệp Băng Nhiên mười năm. Vốn đã nói không rõ, giờ Diệp Băng Nhiên nhắc lại chuyện xưa, y nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
“Thư tín bị ta huỷ rồi, xem ra Kiếm Tôn không có nhãn phúc này,” Chu Huyền Lan cười lạnh, “Ngày đó vứt bỏ như giày rách, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.”
Sắc mặt Diệp Băng Nhiên trắng nhợt, nắm chặt ngón tay, cả người tràn ra khí lạnh như băng, tựa hồ động giận.
Bên kia, đầu Tố Bạch Triệt đột nhiên đau đớn, Đồng Khê rống to: “Không đúng! Không thể! Diệp Băng Nhiên sao có thể làm chuyện mất lý trí vì người khác?! Hắn rõ ràng chỉ có thể hùng hổ doạ người vì ngươi, không nhượng bộ chút nào! Chỉ có thể bộc lộ mũi nhọn vì ngươi, không tiếc tranh đoạt với người! Vì sao biến thành Thẩm Lưu Hưởng?!”
“Không đúng, Thẩm Lưu Hưởng cướp đồ của ngươi, y cướp nhiệm vụ của chúng ta, y là vai ác người gặp người ghét mới đúng!”
“Ngươi mau đi giết y! Y dựa vào đâu làm ba người này tranh giành tình cảm? Mau đi giết y! Giết y, có khả năng liền cứu vớt được