Đế Cung. Trong một tòa đình hóng gió.
Thẩm Bặc Bặc nằm trong lòng ngực Thẩm Lưu Hưởng, ôm quả táo, lá vàng trên đỉnh đầu tỏa ánh kim lóng lánh, theo cái đầu lắc lư trái phải, quét tới quét lui: “Cha, sao mọi người lại không nói gì?”
Thẩm Lưu Hưởng: “Xuỵt.”
Không khí cứng đờ trong đình đã giằng co hồi lâu.
Nam tử đứng phía trước khuôn mặt tuấn tú, vóc người thon dài, mới bước vào Hóa Thần cảnh, đối mặt với ánh mắt chăm chú của Đế Quân và Yêu Đế ngồi trên bàn, uy áp vô hình bao phủ trên người, cái trán không chống được toát ra mồ hôi lạnh, nhưng lưng vẫn đứng thẳng tắp.
Từ Tinh Liên đứng bên cạnh nắm lấy tay hắn, mặt lộ vẻ lo lắng.
Từ Tinh Thần thấy thế, sắc mặt càng trầm hơn vài phần.
Thẩm Lưu Hưởng cảm thấy vậy là được rồi, túm Chu Huyền Lan, bảo hắn thu uy áp lại, sau đó nói: “Lục Thanh Vân phải không? Ngồi đi.”
Lục Thanh Vân thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra một mạt cười khẽ, nói tạ. Đang muốn ngồi xuống, Từ Tinh Thần hừ lạnh một tiếng, Lục Thanh Vân khựng lại, thu liễm nụ cười, thành thành thật thật đứng trở về.
Từ Tinh Liên không thể nhịn được nữa: “Ca ca!!”
“Ta không bảo hắn không ngồi.” Từ Tinh Thần giấu đầu lòi đuôi, “Ta cũng không truyền âm bảo hắn thành thật đứng ở đó.”
Đứng một lát thì làm sao? Nếu đến chút uy áp này cũng không gánh nổi, làm sau có thể yên tâm đem Tinh Liên giao cho hắn?
Thẩm Lưu Hưởng lắc đầu, bảo Lục Thanh Vân ngồi xuống, rót ly trà đưa cho hắn: “Đừng khẩn trương. Lúc ta mới tới Đế Cung, Từ Tinh Thần cũng thường xuyên hừ lạnh với ta.”
“Đấy không phải vì ngươi đột nhiên nhảy ra, ta lo lắng ngươi cướp mất Đế phụ sao?” Từ Tinh Thần nói thầm, khẽ hừ một tiếng, “Sự thật chứng minh ta không sai, Đế phụ chưa từng để bụng đến ta như vậy. Nhưng sau này ta đã nghĩ thông suốt.”
Thẩm Lưu Hưởng hỏi: “Nghĩ thông suốt cái gì?”
“Nói ra sợ ngươi với Tinh Liên ghen ghét ” Từ Tinh Thần nâng ly trà lên, nhấp một ngụm, trên mặt treo nụ cười không kìm chế được, “Khi ta còn rất nhỏ, tối nào cũng ngủ cùng Đế phụ. Nhưng từ sau khi mẹ ta có Tinh Liên, ta liền dọn qua ở chung với các nàng.”
Từ Tinh Thần càng nghĩ càng đắc ý. Rốt cuộc huynh muội ba người, chỉ mỗi mình hắn có đãi ngộ như vậy. Khi sắp quên hết tất cả, bị nước trà sặc một miếng mới lấy lại tinh thần.
Lúc này tâm tình hắn vui vẻ, thấy Lục Thanh Vân cũng không chói mắt như vậy: “Về sau liền ở lại Đế Cung. Nơi này linh khí dư thừa có thể trợ giúp tu hành. Nghe nói ngươi thích du lịch xuyên núi, còn muốn mang Tinh Liên cùng đi. Có thể. Nhưng chờ đến lúc nào ngươi có thể xuyên qua Thần Kỳ Sơn rồi nói. Trước đó chuyên tâm tu hành.”
Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt. Xuyên qua Thần Kỳ Sơn, chắc phải mất vài chục năm đi? Y không nhịn được cười một tiếng.
Từ Tinh Thần nhìn tới: “Ngươi cũng phải tu hành nhanh một chút, mới Nguyên Anh cảnh, đến bao giờ mới đến Phi Thăng cảnh? Chẳng lẽ không muốn nhìn thấy Đế phụ sớm một chút sao?”
Thẩm Lưu Hưởng ho nhẹ, nghĩ thầm, thật đúng là không muốn gặp Đế phụ đến như vậy.
Lúc Đế Vân Vũ rời đi còn hiếm thấy sinh khí. Tuy rằng đi qua lâu như thế, nhưng theo đánh giá của y, loại người như Đế Vân Vũ, hỉ nộ sẽ không theo thời gian trôi đi mà tiêu giảm, phỏng chừng gặp lại sẽ không còn trái cây ngon cho y ăn nữa.
Thẩm Lưu Hưởng nghiêng đầu, nói với Chu Huyền Lan bên cạnh: “Ngươi nỗ lực tu hành, liền dựa vào ngươi."
Một chốc một lát tu vi của y không tăng lên được, chỉ đành trông cậy vào đồ đệ, đến lúc đó có thể cứu mạng nhỏ của y, vớt y từ trong tay Đế phụ trở về.
Chu Huyền Lan sửng sốt. Từ Tinh Thần nhắc nhở sư tôn việc tu hành, sư tôn lại bảo hắn nỗ lực tu hành, này còn không phải ám chỉ trần trụi sao?
Khóe môi hắn gợi lên một độ cong: “Được.” Chỉ cần sư tôn chịu nổi.
Thẩm Lưu Hưởng thấy hắn cười ý vị thâm trường, cứ cảm thấy có chỗ nào không thích hợp. Lúc này, Thẩm Bặc Bặc đưa tới một quả quýt, y nếm một miếng, nghe Thẩm Bặc Bặc hỏi: “Cha cũng muốn ở lại đây sao?”
Thẩm Lưu Hưởng chưa trả lời, Từ Tinh Thần đã nói: “Không ở. Về Huyền Yêu Cung đi.”
Yêu giới không thể một ngày không có chủ, Chu Huyền Lan sao có thể ở Đế Cung lâu dài. Từ Tinh Thần hừ trong lòng một tiếng, ngoài miệng nói: “Đế Cung vẫn thanh tĩnh chút thì tốt hơn, nhiều người nhiều phiền. Nếu huynh trưởng thật sự luyến tiếc ta, lâu lâu ta sẽ đến Huyền Yêu Cung vấn an ngươi.”
Thẩm Lưu Hưởng hơi nhướng mày: “Thật sao?”
Từ Tinh Thần thấy y hoài nghi, nhất thời nói: “Cái biểu tình gì đây? Ta lại không phải tiểu hài tử ba tuổi xa ai cũng không thể sống!”
Thẩm Lưu Hưởng: “An thần hương thì sao?”
Từ Tinh Thần: “...... Đã bỏ hết rồi.”
Thẩm Lưu Hưởng: “Không ngủ được thì làm sao bây giờ?”
Từ Tinh Thần: “...... Mặc niệm ngủ rồi là có thể nhìn thấy Đế phụ. Nếu không được nữa thì truyền âm cho huynh trưởng, hoặc là bảo Tinh Liên với Lục Thanh Vân bồi ta đấu đế chủ.”
Thẩm Lưu Hưởng vừa lòng gật gật đầu: “Nhớ không tồi.”
“Bặc Bặc chuẩn bị xong rồi.” Mới vừa rồi Thẩm Bặc Bặc trộm ôm một cái bồn sứ, bên trong đổ hàn linh thổ, ngửa đầu trông mong nói, “Cha đừng bỏ lại Bặc Bặc, mang Bặc Bặc cùng đi.”
Thẩm Lưu Hưởng đem nó bế lên: “Đương nhiên mang theo ngươi.”
Thẩm Bặc Bặc mừng rỡ như điên vòng lấy cổ Thẩm Lưu Hưởng, lá vàng quét tới quét lui bên gáy trắng nõn của y. Chu Huyền Lan nghiêng đầu nhìn tiểu gia hỏa này, bỗng nhiên cảm thấy có chút không ổn.
Đến Huyền Yêu Cung, Chu Huyền Lan thấy Thẩm Bặc Bặc đem bồn sứ đặt trên cửa sổ tẩm cung, sau đó tự giác bò lên giường. Sau khi thấy nó lăn mấy vòng trên giường, hắn trầm mặc một cái chớp mắt, hỏi: “Buổi tối Bặc Bặc ngủ ở đâu?”
Thẩm Lưu Hưởng: “Ngủ với ta.”
Chu Huyền Lan: “Ta thì sao?”
Thẩm Lưu Hưởng dừng một chút: “Ta đã hỏi rồi, Bặc Bặc không ngại ngủ cùng với ngươi.”
Chu Huyền Lan hơi híp mắt: “Tu hành thì làm sao bây giờ?”
Thẩm Lưu Hưởng: “?” Ngủ với tu hành có liên quan gì?
Chu Huyền Lan đang muốn mở miệng, một đạo Truyền Âm Phù rơi vào trong tay Thẩm Lưu Hưởng, là Nam Diệu Quyền. Hắn đuổi theo giết Tố Bạch Triệt, nhưng để người chạy thoát.
Thẩm Lưu Hưởng trầm ngâm một lát. Thực lực của Tố Bạch Triệt hiện giờ chưa chắc đã không đấu nối một trận. Lựa chọn đào tẩu, có lẽ vì ngại phù văn trong cơ thể, không muốn gây chuyện
Thẩm Lưu Hưởng trả lời Truyền Âm Phù.
Ban đêm, Thẩm Bặc Bặc bò lên giường trước, chớp mắt chờ. Thật vất vả mới chờ được Thẩm Lưu Hưởng tắm gội xong, trở lại phòng. Còn chưa kịp vui mừng gọi cha, đã nhìn thấy Thẩm Lưu Hưởng bị một người khác cũng nên gọi là cha mang đi.
Thẩm Bặc Bặc chạy nhanh xuống giường: “Cha!”
Chu Huyền Lan quay đầu lại nói: “Tắm gội xong mới có thể ngủ, ngươi về ngủ trước đi.”
Thẩm Bặc Bặc đô đô miệng, nói thầm: “Nhưng cha vừa mới tắm xong, nên ngủ rồi.”
Nhưng nó không kịp nhiều lời, Thẩm Lưu Hưởng đã bị ôm chạy mất. Thẩm Bặc Bặc không vui nhăn mày nhỏ, suy nghĩ một lúc lâu, lại hiểu được.
Cha Yêu Đế còn chưa tắm