Từ trên giường ngồi dậy, Thẩm Lưu Hưởng mờ mịt nhìn quanh bốn phía, được một lát thần sắc đại biến.
Ngón tay y niết quyết, quát nhẹ: “Phá!”
Thật lâu sau, trong nhà yên tĩnh một mảnh, không có việc gì phát sinh.
Thẩm Lưu Hưởng ngẩn người, không thể tin tưởng mà nhắm mắt, lại mở ra, lại vận chuyển linh lực lần nữa.
Hoàn toàn trống không, đến nửa điểm linh lực cũng không còn. Không chỉ là không còn, thậm chí y còn không phát hiện được linh khí trong không trung.
Thẩm Lưu Hưởng hút một hơi khí lạnh. Năm đó tu vi của y từ Hóa Thần cảnh rơi xuống Trúc Cơ kỳ, ít nhất vẫn là một tu sĩ. Mà một giấc này tỉnh dậy, liền biến thành phàm nhân!
Thẩm Lưu Hưởng nhéo nhéo má, “Không, không đau.”
Gian ngoài phòng ốc, một nam tử đang thong thả ung dung châm trà, tuấn mi hơi nhướn, thần thức bao phủ, tinh tường thấy người nào đó vừa mới tỉnh lại, đem khuôn mặt trắng nõn nhéo lại niết. Sau khi tự mình xuýt xoa nói không đau, liền chui cả người vào trong ổ chăn.
Chưa đến một lát, trong nhà vang lên tiếng kêu rên khe khẽ.
Đế Vân Vũ uống ngụm trà, cười nhẹ.
Thẩm Lưu Hưởng tất nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức cho rằng mình đang nằm mơ, tiếp tục bình yên đi ngủ.
Y không biết người bắt y đang ở đâu, nhưng chắc chắn người này đang ở nơi tối tăm giám thị. Dưới tình huống mất hết tu vi, chỉ có thể gửi hy vọng cầu cứu ra bên ngoài. Vì thế y giả vờ ngớ ngẩn, làm ra hành vi mê hoặc. Kỳ thật y đang trốn dưới chăn, trong không gian tăm tối, trộm mở túi trữ vật ra.
Tất cả tiến hành thật sự thuận lợi.
Chỉ là, lúc y đang mang môt chút chờ mong, khẽ động vào dây buộc túi trữ vật, một tia hy vọng cuối cùng cũng đã tan biến.
Ngao!
Thẩm Lưu Hưởng nức nở một tiếng.
Không có linh lực, đến dây buộc túi trữ vật cũng không tháo được!
Tất cả pháp khí y có, Truyền Âm Phù, ngọc bội đều ở trong túi, trước mắt chỉ có quần áo mặc trên người, còn có một đoạn dây lụa.
Kêu rên xong, Thẩm Lưu Hưởng chôn cả người dưới đệm chăn, y nâng cằm, bình tĩnh suy nghĩ.
Có thể nháy mắt chế phục y, mang đi dễ như trở bàn tay, tiện đường đem tu vi gần tới Đại Thừa cảnh của y phế đi, cho dù phiến đại lục này có cao nhân lánh đời, cũng không có khả năng đạt tới cảnh giới như thế đi, nghe mà rợn cả người.
Y vất vả tu hành hơn nửa đời, vậy mà đối thượng với người này, lại như tiểu oa nhi ba tuổi với chiến thần.
Tuyệt đối không phải thực lực sẽ tồn tại ở không gian này!
Thẩm Lưu Hưởng nghiến răng, suy tư lai lịch, cân nhắc mục đích của người này khi bắt y đi.
Người này tàn nhẫn độc ác phế tu vi của y, nhất định là có thù oán, không vội giết y hơn phân nửa là có ý đồ khác. Kế sách quan trọng bây giờ là phải bảo toàn tính mạng trước. Chu Huyền Lan nhất định sẽ đến cứu y. Còn có sư huynh, Từ Tinh Thần......
Thẩm Lưu Hưởng liên tiếp nghĩ đến mọi người, buông tiếng thở dài, sinh tử chưa biết ra sao, bi thương đã ập tới.
Chỉ là “Bi” được một nửa, đầu liền bị ấn xuống.
Cách chăn gấm, tay người nọ dừng trên đỉnh đầu y, không nhẹ không nặng mà đè đè.
Cả người Thẩm Lưu Hưởng cứng đờ, trong óc đã hiện ra hình ảnh một chiếc móng vuốt to lớn dữ tợn, “Bang!”, Bóp nát đầu người.
Một đôi mắt phượng trong bóng đêm, gian nan chớp chớp.
Cũng may người nọ ấn xuống, liền thu tay lại: “Nếu đã phát hiện không mở được túi trữ vật, còn trốn ở bên trong làm cái gì? Ra đây.”
Thanh âm nam tử từ bên giường truyền đến, xuyên qua chăn rơi vào trong tai Thẩm Lưu Hưởng.
Trầm thấp dễ nghe, lộ ra một chút quen thuộc.
Nhưng Thẩm Lưu Hưởng nghe mà mồ hôi lạnh ứa ra. Người này đoán được y trốn trong chăn để mở túi trữ vật?!
Thẩm Lưu Hưởng càng cảm thấy không ổn. Cũng may nghe lời đối phương nói, hẳn là người có thể giao lưu. Y miễn cưỡng trấn định lại, hắng hắng giọng nói: “Vãn bối không dám lộ đầu, để tránh nhìn thấy chân dung tiền bối, mạo phạm tiền bối.”
Đế Vân Vũ rũ mắt, nhìn dưới chăn mềm nhô lên một cục: “Lo lắng bị diệt khẩu?”
Thẩm Lưu Hưởng suy nghĩ một chút, thành thật gật gật đầu.
Không nhìn thấy đối phương, còn có thể giữ lại chút đường sống, nói không chừng trên đường đối phương lại đổi ý thả y đi cũng nên. Nhưng nếu thấy dung mạo người này, liền không dễ được thả nữa.
Đế Vân Vũ: “Không cần như thế, dù sao chết đều là chết.”
Thẩm Lưu Hưởng: “?!”
Sau một lúc lâu, Thẩm Lưu Hưởng nhận mệnh mà thò ra đầu, mái tóc hỗn độn rối tinh trên đầu, hàng mi dài khẽ nâng, mắt phượng nhìn về phía thân ảnh thon dài đứng ở mép giường.
Trong nhà yên tĩnh một cái chớp mắt.
Thẩm Lưu Hưởng nhìn chằm chằm khuôn mặt Đế Vân Vũ liên tục đánh giá. Sau khi trong đầu nhảy ra một chữ “Tuấn”, lại nghĩ không được hình dung nào khác.
Cũng không phải y văn hóa thấp, mà là cho dù nhìn như thế nào, trong đầu cũng không phác hoạ ra khuôn mặt đối phương, trạng thái chỉ chớp mắt liền sẽ quên mất. Bởi vậy, ngoài cảm giác tướng mạo đối phương hẳn là rất tốt ra, thì nhìn cũng như không.
Thẩm Lưu Hưởng thở phào nhẹ nhõm. Người này cố ý không cho y thấy dung mạo, nói không chừng còn có cơ hội.
“Tiền bối xưng hô như thế nào?”
Đế Vân Vũ muốn nói tùy y, lời nói đến bên miệng lại nhớ đến đây giáo huấn người, nên lại nói: “Người sắp chết, không cần biết quá nhiều.”
Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng chợt lạnh, hấp hối giãy giụa nói: “Ta với tiền bối không oán không thù.”
Đế Vân Vũ nói: “Nếu như thế, vì sao ta phải bắt ngươi?”
Thẩm Lưu Hưởng thầm nghĩ, mình nào biết. Nghe ý tứ người này là muốn y đoán.
“Vãn bối làm người luôn luôn khiêm tốn, kính già yêu trẻ, không có khả năng đắc tội tiền bối. Hôm nay bị đưa tới đây, hơn phân nửa là có gì hiểu lầm với tiền bối. Hay là, là.”
Thẩm Lưu Hưởng khựng lại, ngước mắt nhìn nhìn nam tử đứng bên giường.
“Chẳng lẽ tiền bối muốn bảo vật gì? Nếu như thế, tiền bối chỉ cần nói, tổ tiên vãn bối tích đức, có không ít thứ tốt.”
Ngữ khí Đế Vân Vũ ý vị không rõ: “Tổ tiên tích đức?”
Thẩm Lưu Hưởng liên tục gật đầu: “Dù chưa kế thừa gia sản, nhưng gia sản rất phong phú.”
Đế Vân Vũ xua tay: “Ta đã sớm mất hứng thú với mấy thứ kia.” Bảo vật ở Thần Kỳ Sơn quả thật rất nhiều, đều là hắn để lại, làm gì còn nửa điểm lực hấp dẫn với hắn.
Thẩm Lưu Hưởng thấy tạm thời không có nguy hiểm, liền xốc chăn ngồi dậy, tiếp tục nghi ngờ nói: “Nếu tiền bối muốn lấy tính mạng ta thì đã sớm động thủ. Bây giờ lại nói không cần bảo vật. Bắt người không vì tài, chẳng lẽ vì sắc......?”
Nói đến đây, Thẩm Lưu Hưởng im bặt, như phát hiện chân tướng mà trừng lớn đôi mắt.
Đế Vân Vũ: “......”
Hắn nhìn thanh niên đầu tóc "tổ chim" hỗn độn trên giường, vẻ mặt cảnh giác, thật muốn tìm cái gương đồng cho y nhìn một cái, bộ dáng y mới từ trong chăn chui ra trông như thế nào.
Đế Vân Vũ lạnh nhạt nói: “Tư dung của ngươi không đáng nhắc tới, cũng đừng tự đánh giá cao.”
“??”
Lời này rơi vào trong tai Thẩm Lưu Hưởng, có thể so với đập bát cơm của y.
Năm đó là dựa gương mặt này y mới không chết đói ở thế giới kia. Cho dù sau đó có thể bằng kỹ thuật diễn, nhưng đến chết vẫn là người phát ngôn đỉnh cao dựa vào mặt ăn cơm trong giới giải trí!
Vậy mà người này nói bộ dáng y không đáng nhắc tới......
Thẩm Lưu Hưởng bình tĩnh một giây, ngẩng đầu lên, mắt phượng híp lại. Đối thượng đôi mắt nhạt màu của Đế Vân Vũ, y há miệng thở dốc, lại cố nén mím lại.
Thôi!
Người ở dưới mái hiên, mạng nhỏ quan trọng.
Thẩm Lưu Hưởng thu lại khí thế dữ tợn, cúi đầu yên lặng xụ miệng.
Đế Vân Vũ không nghĩ Thẩm Lưu Hưởng để ý tướng mạo như vậy, giờ này xoay đầu qua, một bộ dáng vẻ hoàn toàn không muốn phản ứng lại, bắt đầu cáu kỉnh.
Thẩm Lưu Hưởng quả thật buồn bực, cũng may năng lực điều chỉnh mạnh, coi người trước mặt này như một anti-fan, lập tức đi ra khỏi vùng áp suất thấp.
Y sửa sửa suy nghĩ, đang định tiếp tục bậy bạ kéo dài thời gian, liền nghe thấy ‘anti-fan’ nói: “Nếu buộc tóc lên, ăn mặc chỉnh tề. Dung mạo ngươi cũng coi như là......”
Thẩm Lưu Hưởng tức khắc nâng cằm lên, chớp mắt, tràn đầy chờ mong nhìn lại.
Đế Vân Vũ ngừng lại, nhìn ánh sáng lóe lên trong mắt phượng, ngón trỏ dừng trên thái dương, nhẹ xoa xoa, đem câu “Miễn cưỡng đập vào mắt” sửa lại, có chút bất đắc dĩ nói: “Đẹp nhất. Thế nào?”
Thẩm Lưu Hưởng cảm thấy mỹ mãn.
Bình tĩnh xong lại bắt đầu lo lắng cho an toàn của bản thân.
Y nghĩ nghĩ, nói: “Nói thật với tiền bối, không bằng tiền bằng thả ta đi. Dù sao ngài một không đoạt mạng, hai không cần tài. Muốn sắc cũng không có khả năng......”
“Trên đời không có gì là không có khả năng,” Đế Vân Vũ hơi nhíu mí mắt, đánh giá trên dưới người không hề sợ này, “Ngươi chuẩn bị cái gì đằng sau? Nói ra nghe một chút.”
Thẩm Lưu Hưởng cũng không bán nút, kéo kéo ống tay áo, nói năng có khí phách: “Ta mặc Tiên Y.”
Trừ khi có ý nguyện của bản thân Thẩm Lưu Hưởng, nếu không ai cũng không thể cởi Tiên Y ra khỏi người y được. Hiện giờ y không có tu vi, Tiên Y không cảm nhận được ý niệm của chủ nhân, nên kể cả y cũng không cởi nổi.
Cho nên, muốn cướp sắc chỉ uổng phí công phu.
Đế Vân Vũ trầm mặc một cái chớp mắt. Tiên Y là chí bảo của Từ gia. Chắc là Tinh Thần cho, xem ra hai huynh đệ quan hệ không tồi, thật làm người vui mừng.
Chỉ là, mặc kiện Tiên Y đã không biết sợ như vậy. Dưới tình huống không biết át chủ bài có phải át chủ bài hay không, nếu thật sự rơi vào tay địch, loại hành