"Thẩm lục "
"Thẩm Hương ca ca. "
"Cha ~ "
Thẩm Lưu Hưởng chú ý tới trà trộn vào trong đó một xưng hô lạ liền liếc bốn phía xung quanh, ánh mắt khóa chặt trên người người đối diện. "Ngươi gọi ai là ca ca?"
"Tất nhiên là ngươi." Triệu Lâm nhìn hắn nói, "Thẩm Hương ca ca."
Thẩm Lưu Hưởng: "?"
Vừa tỉnh dậy sao lại nhiều thêm một người gọi hắn là ca ca rồi.
Thẩm Lưu Hưởng mím môi không nói, cảm thấy cái cảm giác không thể giải thích này hình như rất quen, hắn quan sát biểu tình khác nhau của đám người Ninh Nhuận Tân, mười ngón tay thon dài khẽ cấu vạt áo, lúc này chỉ muốn lẳng lặng.
Sau đó cửa tay áo theo đầu ngón tay hắn khẽ kéo.
Không chút lưu tình.
Chu Huyền Lan khép ống tay áo lại, đứng dậy trầm mặt bước ra cách hắn cả trượng mới mới ngồi xuống, lại là trực tiếp nhắm mắt ngồi xuống.
Thẩm Lưu Hưởng nháy mắt mấy cái, không rõ vì sao.
Thấy đồ đệ tâm tình bất ổn muốn tới xem thử ai ngờ vừa đứng dậy đã bị tiểu thịt viên nắm chặt .
"Cha, ngươi đi đâu, không được bỏ lại Bặc Bặc nha."
"Ta đạp trúng bây giờ, ngươi buông ra."
Thẩm Bặc Bặc không chịu: "Lúc trước cha ném ta đi cũng nói vậy."
Thẩm Lưu Hưởng nhớ tới những chuyện mình từng trải qua tâm liền mềm nhũn. Ngay lúc chuẩn bị ôm nhóc con mũm mĩn lên, kết quả còn chưa kịp ôm thì cánh tay đã bị người kéo lại.
"Thẩm Hương ca ca." Triệu Lâm sắc mặt hơi trắng. "Sao không để ý tới ta."
"Đương nhiên hắn không cần để ý tới ngươi. " Ninh Nhuận Tân tay chắp sau lưng, hừ lạnh. "Hắn là Thẩm Lục, không phải Thẩm Hương, ngươi nhận lầm người rồi."
Triệu Lâm nhíu mày, nhìn sắc mặt khó coi của Ninh Nhuận Tân, lại cảm thấy hắn quá để ý đến Thẩm Lưu Hưởng. Liên tưởng đến những chuyện trước kia.
"Người mà sư thúc tìm nhiều năm nay chính là Thẩm Hương ca ca? !"
Ninh Nhuận Tân sửa chữa: "Hắn tên là Thẩm Lục."
Thẩm Bặc Bặc buồn bực "Ồ" một tiếng: "Cha không phải tên là Thẩm Hương Hương ."
Triệu Lâm nói: "Chắc chắn sư thúc nhớ lộn, hai chữ Thẩm Hương này chính là từ miệng hắn nói ra."
Ninh Nhuận Tân lạnh giọng: "Sư điệt tuổi nhỏ mới có thể nhớ lầm, cái tên Thẩm Lục này là tự tay hắn viết ra cho ta."
Thẩm Bặc Bặc mất hứng ngoác miệng ra: "Các ngươi đều sai rồi, cha mới không gạt ta."
Ba người ai cũng không chịu tin tên mình nói là tên giả, người qua miệng lại, tranh chấp đến đỏ mặt tía ta, cơ hồ muốn đánh nhau.
Diệp Băng Nhiên nhíu chặt lông mày, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị dừng lại trên người thiếu niên đang muốn chuồng đi.
"Đứng lại, đến tột cùng thì ngươi là người phương nào."
Một lời liền đánh tỉnh người trong mộng.
Mọi người bổng dưng tỉnh ngộ, giọng nói cũng như ngoại hình của thiếu niên này nhiều năm nay vẫn không thay đổi. Điều này cho thấy người lúc đó mình gặp cùng người đang đứng tại đây đều là dùng thuật pháp để giả dạng.
Thẩm Lưu Hưởng thấy tình thế không ổn liền không chút do dự xoay người bỏ chạy.
Thanh danh Thẩm Lục Lục bị phá hủy cũng không quan trọng cho lắm.
Nhưng nếu bị vạch trần thanh phận trước mặt đám người này, hắn đã có thể nghĩ tới tương lai bao trùm cả tu chân giới đều là lời đồn.
# Thẩm Tiên Quân bỏ vợ bỏ con, nhân sâm oa ngàn dặm tìm cha #
# Kiếm Tông sư điệt ân đoạn nghĩa tuyệt, càng là vì hắn #
# ngay đêm đó, Diệp Băng Nhiên đã