Lam Tiêu Sinh tầm mắt quét một vòng xung quanh phòng, trầm mặt, từ trong túi đồ lấy ra ba nén nhang.
"Thời gian ta thi thuật có hạn, nếu ai cũng không chịu nhượng vậy ta chia làm ba lần. Bất kể là ai tiến vào thức hải của hắn nếu trong vòng một nén nhang vẫn chưa thành công ta sẽ cưỡng ép lôi người đó ra."
Hắn liếc mắt nhìn Thẩm Lưu Hưởng, không tiếp tục lôi kéo một vé cho Diệp Băng Nhiên, mà là nhìn về phía Lăng Dạ: "Tu vi ngươi cao nhất, lại là sư huynh củ hắn, quả thật thích hợp là người đầu tiên tiến vào."
Lăng Dạ gật đầu: "Tiền bối nói rất đúng."
"Không cần gọi ta là tiền bối, người và ta đều là tông chủ một tông. " Lam Tiêu Sinh ngoài miệng nói không cần, nhưng sắc mặt hơi hòa hoãn, giọng điệu lúc căn dặn người khác cũng ôn hòa hơn mấy phần.
"Sau khi tiến vào, Mộng Yểm chắc chắn sẽ dùng kí ức của hắn bố trí ảo cảnh. Nếu như muốn lúc nào cũng bảo trì thanh tỉnh, thì nhất định phải tìm được chân thân mà Mộng Yểm đang ẩn náu. Bắt được hắn mới có thể tiếp tục tiến vào bên trong ảo cảnh của Thẩm Lưu Hưởng, đem người mang về."
Lăng Dạ gật đầu đáp ứng sau đó khoanh chân ngồi trên mặt đất, khép mắt lại, Lam Tiêu Sinh đứng ở một bên đốt cây hương thứ nhất.
*
Tại gian phòng chật hẹp, tia sáng có chút tối tăm, trong không khí tràn ngập hương vị cổ xưa.
Lăng Dạ đứng ở trước cửa, ánh mắt tìm kiếm bên trong phòng.
Trước án rộng lớn hỗn độn, một hồng y thiếu niên đang quỳ ở đó khẽ cúi đầu, cánh tay cầm bút không ngừng phát run, trên trang giấy liên tiếp hạ xuống không biết bao nhiêu chữ.
Nghe thấy tiếng cửa mở, ngay cả đầu hắn cũng không ngẩn lên mà hừ một tiếng.
"Có ở đây không? Không lười biếng đó chứ?"
Lăng Dạ không hé răng, trong gian phòng yên tỉnh trong chốc lát, Thẩm Lưu Hưởng đột nhiên có cảm giác mà ngẩng đầu mắt phượng tinh xảo lộ ra mấy phần dáng vẻ vui mừng.
"Sư huynh đã về rồi."
Lăng Dạ nhớ ra đây là cảnh lúc nào .
Có lần hắn đi ra ngoài lịch luyện, sau khi trở về tông môn thì biết được Thẩm Lưu Hưởng phạm phải lỗi, bị tông chủ dùng giới xích đánh tay sau đó lại bị giam trong phòng kín bắt viết tông quy, không chép xong thì không cho rời đi.
"Nghe nói đệ đánh nát Lưu Li Trản." Lăng Dạ nhìn quanh bốn phía, một bên phỏng đoán nơi mà Mộng Yểm thú có thể ẩn thân, một bên ngồi xuống bên người người kia.
Nghe tiếng, nhất thời Thẩm Lưu Hưởng như quả bóng bị xì hơi, đầu gục xuống, mệt mỏi nói: "Không phải ta cố ý."
Hắn để bút xuống, trước mặt Lăng Dạ mở tay ra, mười ngón tay thon dài trắng nõn đan xen vết roi bầm tím, lòng bàn tay sưng tấy đến mức nhìn thấy là giật mình.
"Lão tông chủ trách cứ ta nửa canh giờ, liền đánh ta khoản mười roi đi."
Lăng Dạ từ trong ống tay áo lấy ra một bình thuốc, đem linh dược chữa thương bôi lên lòng bàn tay Thẩm Lưu Hưởng một bên xoa thuốc một bên nói: "Có cáo trạng với ta cũng vô dụng."
Hồng y thiếu niên đau đến "Tê" một tiếng.
Lăng Dạ thấy hắn nhăn mày lại, lực đạo xoa thuốc cũng nhẹ bớt, ngược lại nói: "Bất quá cũng chỉ là làm vỡ Lưu Ly trảm mà thôi, lão tông chủ quả thật phạt nặng quá."
"Lão đầu nhi kia trước giờ chưa bao giờ thích ta." Thẩm Lưu Hưởng phủi phủi cái miệng. "Các đệ tử khác thì răng dạy một phen là xong chuyện, đến ta phạm lỗi thì không đánh cho da tróc thịt bong thì tuyệt không bỏ qua."
"Hắn thừa dịp sư huynh ngươi cùng sư tôn không ở trong tông, có thể bắt nạt ta bao nhiêu liền mắt nạt bấy nhiêu. Mấy tháng này, mỗi ngày ngoại trừ tu hành còn mắt ta đến Lăng Tiêu điện hầu hạ gã bưng trà dâng nước, lau dọn đồ vật. Chỉ cần có chỗ nào không hợp ý hắn, sẽ bị chửi đến máu chó đầy đầu."
Lúc trước Thẩm Lưu Hưởng cũng không cảm thấy có chổ nào không tốt, nhưng đến lúc có người giúp hắn xoa thuốc thì lại càng ủy khuất. "Sư huynh, lần sau huynh ra ngoài lịch luyện có thể mang ta đi theo được không."
Xoa thuốc xong, Lăng Dạ liếc mắt lên mặt bàn, giơ tay chỉnh lại mấy tờ giấy bay tán loạn. "Ngươi tuổi còn nhỏ không thích hợp ra ngoài lịch luyện."
"Rõ ràng sư huynh chê ta phiền phức." Thẩm Lưu Hưởng quỳ mệt liền đứng dậy xoa xoa đầu gối đau nhức. "Sư tôn nói ngươi thích thanh tĩnh, thích đi ngao du khắp Đại Sơn này, coi như có một ngày huynh ra ngoài lịch luyện rồi không bao giờ quay về Thanh Lăng nữa cũng không phải là chuyện gì kì quái."
"Từ trước đến nay lời sư tôn nói ra chưa bao giờ có nữa điểm không đúng."
Lăng Dạ nhìn về phía hắn. "Quả thật ta thích ra ngoài ngao du nhiều hơn đôi chút. Mang theo ngươi quả thật có chút phiền."
"Lời sư huynh nói làm tổn thương ta cực kỳ."
Thẩm Lưu Hưởng che ngực, trên mặt đều là biểu tình bi thương đến cực điểm.
"Trong lòng đau, xem ra chỉ còn một cách là sư huynh giúp ta chép phạt mới tốt lên được."
"Đến cuối cùng là ngươi chỉ muốn ta giúp ngươi chép phạt thôi chứ gì." Lăng Dạ cầm lấy một tờ giấy trắng, trải lên một góc bàn, vén tay áo lên bắt đầu chép. "Chỉ cần ngươi yên tĩnh một chút."
Hắn không ít lần giúp Thẩm Lưu Hưởng làm chuyện này, bởi vậy mà ngựa quen đường cũ, không chỉ mô phỏng nét chữ giống nhau như đúc, nhiêu đó chưa là gì, đôi lúc hắn còn khẽ run tay bày ra dáng dấp ngón tay bị thương tổn nặng, ngụy trang đến thiên y vô phùng.
Thẩm Lưu Hưởng khoanh chân cố định, tay khẽ chống cằm, nhìn chằm chằm Lăng Dạ chỉ một lát thì mí mắt đã mơ hồ muốn đánh vào nhau.
"Vẫn là sư huynh tốt nhất." hắn lầu bầu vài câu. "Lão già kia nhanh giao vị trí tông chủ ra đi. Không biết tông chủ đời tiếp theo là ai đây."
Lăng Dạ thuận miệng đáp: "Không ít trưởng lão đều muốn, nếu như mà theo cách tông chủ phân biệt đối xử thì Mạnh tiên quân là người có khả năng nhiều nhất.”
"Mạnh tiên quân a." Thẩm Lưu Hưởng thở dài. "Vừa nhìn thất ta thì nguyên gương mặt đã cau lại, chờ tới khi vị kia đi rồi phỏng chừng vẫn chả thể nào ăn được món nào tốt."
Buồn ngủ nói đến là đến, hắn ngáp một cái, mắt phượng miễn cưỡng hé mở. "Hi vọng đối xử với ta tốt hơn lão đầu nhi kia một chút."
"Bất quá... Nếu như sư huynh mà làm tông chủ thì quá tốt rồi." hắn mơ mơ màng màng nhìn về phía Lăng Dạ. "Dù ta phạm lỗi sư huynh cũng sẽ không phạt ta, vậy ta ở tại Thanh Lăng Tông, nhất định khoái hoạt cực kỳ."
Cánh tay Lăng Dạ khẽ dừng lại.
Hắn nghiêng đầu, nhìn về phía người đang nằm nhoài bên trên án, chớp mắt nhìn lại đã thấy hồng y thiếu niên đã đi vào mộng đẹp.
Nhìn chằm chằm không biết bao lâu, mới tiếp tục đề bút viết chữ, bên trong gian phòng nhỏ hẹp u ám chỉ còn lại âm thanh giấy bút chạm vào nhau.
Cảnh tượng xoay chuyển, trăng trên trời treo cao.
Ngọn núi cao vút ẩn nấp trong mây tựa như một mũi kiếm cô độc thẳng tắp. Lăng Dạ cõng người đi trên con đường uống lượn.
Người được hắn cõng cực kỳ chật vật, vết thương trên trán vẫn còn chảy máu dầm dề, hai má cũng thụ thương, mắt cá chân nhỏ gầy trắng như tuyết lúc trước hiện tại sưng trướng, áo bào bị bụi gai kéo đến rách nát.
"May mà sư huynh tìm được ta. " Thẩm Lưu Hưởng cầm miếng khăn lụa đã thấm thuốc che lên trên trán, lòng vẫn còn sợ hãi nói.
Hôm qua hắn vừa học ngự kiếm thuật không nhịn được muốn đi lên mấy ngọn núi trong tông tu luyện bay về Triều Thiên Phong, kết quả không để ý mà đúng trúng ngọn núi đá nhô lên giữa đường.
Từ giữa sườn núi lăn cả đoạn tới dưới núi mới ngừng lại.
Lúc tỉnh dậy đầu váng mắt hoa, đêm đã khuya, toàn thân lại bị thương không có chỗ nào lành lặn, đau đến động cũng không muốn động, dựa vào trên một gốc cây khô dự định qua đêm nay rồi tính tiếp.
Không nghĩ tới, sư huynh tìm tới.
"Trên Triều Thiên Phong mây đen che lấp cả bầu trời cực kì hiểm trở, ngự kiếm thuật ngươi mới học thất thất bát bát đã dám hướng này bay."
"Ta là muốn tới gặp sư huynh."
Lăng Dạ sắc mặt hơi hoãn: "Gần đây ta có chút việc bận, không có chuyện gì quan trọng thì đừng tới tìm ta."
Thẩm Lưu Hưởng: "Sư huynh bận cái gì?"
Lăng Dạ: "Ta đang cùng người khác tranh đoạt vị trí Tông chủ."
Thẩm Lưu Hưởng sững sờ, hơi trợn to mắt, nửa ngày sau mới cau mày nói: "Sư huynh có thể rất ưu tú nhưng cũng chỉ là một tên đệ tử, bên trên còn có trưởng lão, tiên quân áp đảo, làm sao sư huynh có thể thắng mà giành vị trí tông chủ mới được."
"Vị trí Tông chủ, chỉ có người tài mới có thể chiếm được."
Thời điểm nói ra lời này, bóng cây ven đường chiếu lên gương mặt Lăng Dạ khiến nữa gương mặt hắn ẩn bên trong hắc ám, khóe môi lại nở một nụ cười ôn nhu lại làm nổi bật lên vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.
Thẩm Lưu Hưởng trừng mắt nhìn, những lo lắng tận đáy lòng nhất thời tan thành mây khói. "Đổi lại người khác, ta tất nhiên không bao giờ tin hắn có thể làm được nhưng nếu là sư huynh, ta liền hảo hảo chuẩn bị quà chờ người."
Hắn mặt mày hớn hở nói: "Sư huynh cách cập quan chỉ mấy năm, chẳng phải là có thể trở thành tông chủ trẻ tuổi anh tuấn nhất trên tu chân giới sao, đến lúc đó mỗi lần ta ra ngoài lịch luyện, gặp phải nguy hiểm thì chỉ cần kêu lên một tiếng Ta là sư đệ của Thanh Lăng Tông chủ! tất nhiên ai cũng không có can đảm đụng đến ta."
Lăng Dạ mà cười không nói.
Lát sau, Thẩm Lưu Hưởng liền trịnh trọng lắc đầu: "Không được, như vậy quá khiến sư huynh mất thể diện."
Hắn trầm ngâm chốc lát, khóe môi hơi nhíu. "Nếu sư huynh trở thành tông chủ kế nhiệm vậy ta sẽ làm một tiên quân thật tốt, hảo hảo phụ tá người."
Bước chân Lăng Dạ dừng lại, lầm bầm lầu bầu lẩm bẩm: "Thì ra là như vậy."
Không hiểu vì sao những hồi ức này ở trong đầu hắn tựa như bị một màng sương mù che đi, nếu không phải là