Thẩm Lưu Hưởng chưa từng thấy ai cười như vậy. Rõ ràng trong con ngươi, khóe môi đều mang theo ý cười, nhưng vẫn không giấu được đau thương.
Hắn không khỏi nhíu mày lại: "Ngươi không sao chứ."
Nụ cười trên mặt Diệp Băng Nhiên dần ngưng lại, phảng phất như đã hoàn thành một nhiệm vụ cực kì gian nan. Lúc này trên mặt chỉ còn lại dáng vẻ ủ rũ.
Hắn khẽ lắc đầu, thân hình lại kịch liệt rung lay. Thẩm Lưu Hưởng vội vàng đỡ lấy hắn, phát hiện linh khí khắp nơi hỗn loạn thì trợn to mắt. "Ngươi muốn đột phá? !"
Mọi người lúc trước rơi vào trầm mặc, nhất thời sôi trào lên.
Kiếm tôn tiến thêm một bước nữa, chính là Hóa Thần cảnh rồi!
Thần sắc Lam Tiêu Sinh chợt biến.
Đột phá tối kỵ có người nhiễu, hơi bất cẩn một chút, hội rơi vào vạn kiếp bất phục chi địa, giờ khắc này Nam Diệu Quyền "lai giả bất thiện", chu vi liền dòng người phun trào, thực sự không phải đột phá thời cơ tốt.
Nhất định phải có người cấp Diệp Băng Nhiên hộ pháp.
Lúc này hắn muốn chay đến, lại bị Nam Diệu Quyền giơ tay ngăn cản. "Nghe nói Kiếm Chân đạo nhân cực kì coi trọng hậu bối, trước mắt Diệp Băng Nhiên đang muốn đột phá, vì sao hắn vẫn còn chưa xuất hiện."
Lam Tiêu Sinh mặt lạnh như sương: "Đến tột cùng thì ngươi muốn làm cái gì."
Nam Diệu Quyền chỉ cười mà không nói. Lăng Dạ thấy thế, hơi nheo mắt lại, vươn tay về phía Tố Bạch Triệt.
Cái này quả thật là nghịch thiên mà, trong nháy mắt là một mảnh hỗn chiến.
Hạt mưa lớn chừng hạt đậu dồn dập rơi xuống, Thẩm Lưu Hưởng dìu Diệp Băng Nhiên ngồi xuống, nước mưa ào ào ào lướt qua hai gò má, hàng lông mi đen run rẩy, bị xối đến cơ hồ không mở mắt nổi.
Hắn nhìn xung quanh, Lam Tiêu Sinh cùng Ninh Nhuận Tân đều bị ma tu ngăn cản, chỉ có mình hắn có ở đây hộ pháp .
Thẩm Lưu Hưởng bày một kết giới bao bọc xung quanh Diệp Băng Nhiên. Đúng lúc muốn tiến vào kết giới hộ pháp giúp hắn thì bên cạnh không một tiếng động xuất hiện một bóng người.
Trong chớp mắt hắn có loại cảm giác sởn gai óc.
"Giao cho ta."
Người đến mặc một bộ đạo bào đen thui, mái tóc dài được ngọc quan buộc cẩn thận sau lưng, khuôn mặt anh tuấn vươn tay vẽ thêm một cái kết giới phủ lên ngăn cản tất cả âm thanh huyên náo xung quanh.
"Sư tổ! Sư tổ đến!" đệ tử Kiếm tông mừng như điên, trên mặt những tu sĩ khác cũng lộ vẻ vui mừng.
Đại thừa cảnh duy nhất của tu chân giới đã đến!
Ánh mắt Nam Diệu Quyền ngưng đọng, nhìn chằm chằm bóng dáng đứng trên mái hiên hồi lâu, khóe môi bỗng nhiên cung lên, cười ha hả.
"Ngọc Phù Sinh a Ngọc Phù Sinh, có ý tứ nha quả nhiên thật biết điều, không uổng công ta chuyến này hưng sư động chúng."
Lăng Dạ đang nhìn Tố Bạch Triệt, nghe vậy liền nhìn về phía Kiếm Chân đạo nhân. "Ý gì?"
"Trên đời chỉ còn có ngươi không hiểu chuyện gì thôi." Nam Diệu Quyền kinh ngạc, sau đó ý tứ hàm xúc không rõ nói. "Căn cơ Kiếm Tông rối loạn, tu chân giới suy yếu, Ma giới lại sắp có thêm một dũng tướng."
Lăng Dạ nhíu mày suy nghĩ ý trong lời nói của hắn.
"Mục đích ta tới đây đã đạt được." Nam Diệu Quyền ngược lại nhìn về phía Tố Bạch Triệt. "Ở bên ngoài chơi đủ rồi, liền cùng vi huynh trở về Ma giới."
Tố Bạch Triệt nghiến răng nghiến lợi, một bên dựa sát người Lăng Dạ, một bên trừng mắt về phía hắn, hận không thể dùng ánh mắt đem hắn băm thây vạn đoạn.
Cái gì mà Ma tôn, rõ ràng chính là một tên cuồng khống chế, hắn chết cũng không muốn trở về Ma giới!
Nam Diệu Quyền phát hiện tầm mắt không được tự nhiên, còn nở nụ cười, không nhanh không chậm vươn tay về phía hắn. "Ngươi chủ động qua đây hay để ta tới bắt ngươi kết quả đều giống nhau nhưng đãi ngộ lúc quay về lại bất đồng. Nghĩ cho kỹ."
Thân thể Tố Bạch Triệt không ngừng run rẩy, đáy mắt phủ một tầng sương lạnh.
Lại là kiểu khiến hắn chán gét tới cực điểm này. nếu như hắn có thể mạnh hơn chút thì sao phải chịu đựng quản thúc của người khác cơ chứ!
Đồng Khê cũng hoảng rồi ở trong đầu hắn gào thét. "Không thể đi cùng ma tôn. Nhanh, ngươi nhanh ôm chặt Lăng Dạ, thời kỳ mấu chốt sắp tới, ngươi nhất định phải ở bên cạnh Chu Huyền Lan!"
Tố Bạch Triệt vẽ mặt tái nhợt lạnh nhạt, cho dù không tình nguyện, cũng sống chết kéo ống tay áo Lăng Dạ.
Đang lúc hắn muốn mở miệng cầu cứu thì bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ. "Tố chân nhân sao trên người ngươi thúi đến vậy ."
Sau lưng Tố Bạch Triệt mát lạnh.
Thẩm Lưu Hưởng chẳng biết từ lúc nào đã đứng đó, nhấc chân, một cước đá thẳng vào cái mông của Tố Bạch Triệt. Cú đá bất ngờ khiến hắn tách ra khỏi người Lăng Dạ, ngược lại lại nhào thẳng vào lòng Nam Diệu Quyền.
Mọi chuyện phát sinh quá mức bất ngờ, mọi người còn chưa kịp chuẩn bị.
Lăng Dạ nghiêng đầu, xem dáng vẻ cợt nhả của sư đệ, nửa ngày cũng không biết nói gì, đám người xung quanh còn đang ngốc trệ.
Lam Tiêu Sinh: "..."
Tên ngu ngốc này.
Coi như không thích đối phương, cũng không nên đứng trước mặt nhiều người như vậy ra tay chớ.
Trước mặt mọi người lại dám đem đồng môn đẩy vào miệng cọp, lớn lối độc ác như thế, không sợ miệng lười người đời sao!
Lăng Dạ xoa xoa trán, bất đắc dĩ thở dài.
Hắn dùng tay đè cái đầu Thẩm Lưu Hưởng lại, thon dài ngón tay mà vào mái tóc đen tuyền tựa như muốn trút hết tức giận mà dùng sức xoa xoa đem mái tóc dài mượt vò thành cái tổ chim.
Thẩm Lưu Hưởng vốn tưởng mình sẽ bị quở trách nhất thời sửng sốt, sau đó trợn tròn mắt.
"Sư huynh đừng xoa , muốn trọc rồi! Muốn trọc rồi!"
Lăng Dạ: "Biết sai rồi?"
Thẩm Lưu Hưởng phủi miệng, che cái đỉnh đầu rối mù như tổ chim kia, hơi dịch sang bên cạnh.
Tố Bạch Triệt có ý muốn hại hắn, hắn chỉ làm một chút trả thù nhỏ thì sai ở đâu cơ chứ. Trong lòng nghĩ vậy nhưng vẫ, đàng hoàng nói: "Đã biết, sư huynh."
Đám người vây xung quanh xem trò vui, đều câm nín.
Lăng Dạ quay đầu, đứng thẳng người lên, gió đêm thổi góc áo nổi lên một chút gợn sóng.
Hắn bỗng nhiên ôm quyền, làm bộ nói: "Đã như vậy, làm phiền Nam huynh chăm sóc Bạch Triệt cho thật tốt, ngày khác ta sẽ tự mình đến Ma giới, đón hắn trở về."
Nam Diệu Quyền nhíu mày lại, hiểu rõ.
Những lời ấy của Lăng Dạ là lấy thân phận tông chủ Thanh Lăng tông báo cho tất cả mọi người ở đây, hắn đồng ý cho Tố Bạch Triệt đi tới Ma giới, như vậy thì hành động đẩy người lúc trước của Thẩm Lưu Hưởng cũng coi như không phạm phải lỗi lầm gì.
Còn nữa, chuyện lúc trước hắn cùng với Nam Diệu Quyền là bạn tốt, thế nhân đều biết vì thể chỉ coi như hai người lén lút làm một cái giao dịch mà thôi.
Nam Diệu Quyền phụ họa, vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị: "Tất nhiên ta sẽ chăm sóc hắn thật tốt."
Sắc mặt Tố Bạch Triệt tái xanh, bị Ma tôn đè lại không thể động đậy, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Lưu Hưởng.
Một ngày nào đó, giết chết hắn!
Đồng Khê ở trong đầu hắn, liên tục kêu to: "Nguy rồi! Nguy rồi! Vậy phải làm sao bây giờ, ban đầu ta đã bảo ngươi không nên đi Ma giới. Hiện tại xong chưa, nếu như thời điểm Chu Huyền Lan cần ngươi ngươi lại không có mặt thì sau này làm sao mà công lược hắn. Chuyện này đã khó càng thêm khó!"
Đáy mắt Tố Bạch Triệt hàn ý càng sâu.
Thời điểm Nam Diệu Quyền rời đi, lại không quên hướng Thẩm Lưu Hưởng nói một câu. "Trở về cùng ta. Mất ngày sắp tới sợ là tu chân giới sẽ không được yên ổn. Ta coi như nể mặt nghĩa phụ. Nếu như ở ma giới ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi an toàn."
Thẩm Lưu Hưởng xem người bên hông đem mấy chữ Sống không còn gì luyến tiếc viết lên mặt cười khan một tiếng, vươn tay làm tư thế mời.
"Nghĩa huynh đi thong thả."
Nam Diệu Quyền thấy thế cũng không nhiều lời nữa, cuối cùng nhìn về phía Kiếm Chân đạo nhân, trên mặt lộ ra một chút ý cười xâu xa, suất lĩnh đám người Ma giới rời đi.
Ngọc Phù Sinh, hiện nay là nhân vật đức cao vọng trọng trên tu chân giới.
Nhập ma , thực sự buồn cười.
Cố tình đám người ngu muội này đều không thấy được, vẫn để hắn xem như thiên lôi mà sai đâu đánh đó, sớm muộn gì cũng sẽ gặp phản phệ.
Đám người ma giáo rời đi, trong nháy mắt căng thẳng nãy giờ trong lòng mọi người đều được thả longe, trên mặt đều lộ ra vẻ vui mừng vì thoát được một kiếp.
Thẩm Lưu Hưởng tìm một chỗ tránh mưa, cả người ướt nhẹp, tóc đen dính ở sau lưng, rất nhanh mặt đất đã bị thủy châu từ trên đạo bào chảy xuống làm ướt nhẹp một vùng.
Hắn che miệng hắt hơi một cái, mở túi đồ ra, muốn tìm một kiện ngoại bào phủ thêm. Đồ vật trong túi có chút hỗn tạp, hắn tìm tới tìm lui, giằng co nửa ngày, cuối cùng cũng coi như mò tới một bộ quần áo.
Móc ra nhìn, là kiện phi sắc hồ cừu.
Lần trước trong rừng trúc hắn bị lạnh, là Chu Huyền Lan phủ thêm cho hắn.
Thẩm Lưu Hưởng tìm kiếm bốn phía, cũng không thấy bóng dáng vị đệ tử thường ngày đều là người đầu tiên xuất hiện trước mặt hắn.
Trong lòng hắn bỗng nhiên có chút cảm giác khó chịu, phủ thêm bộ ngoại bào xong thì một mình đứng tựa lên lan can, lấy ra nắm hạt dưa có chút ẩm ướt tiếp tục cắn.
Vừa mới cắn được một hạt thì linh khí bốn phía cũng yên tĩnh trở lại, tất nhiên là Diệp Băng Nhiên đã thành công bước vào Hóa Thần cảnh.
Hắn mở mắt ra, trong con ngươi chợt lóe lên ánh sáng.
Quan sát xung quanh cũng không tìm thấy người cần tìm, thần sắc Diệp Băng Nhiên lại lộ ra mấy phần âm u, đứng dậy hành lễ với Ngọc Phù Sinh. "Tạ sư tổ giúp đỡ."
Ngọc Phù Sinh chắp tay sau lưng, gió đêm thổi qua, tay áo bào tung bay: "Ngươi mới vào Hóa Thần cảnh, linh lực trong cơ thể còn bất ổn, đi về điều chỉnh đi, những chuyện bên ngoài này cứ giao cho sư tôn cùng sư thúc ngươi quản lý."
Diệp Băng Nhiên hơi gật đầu, ánh mắt nhìn về phía hành lang, xoay người bước đi.
Ngọc Phù Sinh thuận theo tầm mắt hắn nhìn lại, vầng trán khẽ động, ống tay áo dài rộng vung lên, chớp mắt đã xuất hiện trước mắt Thẩm Lưu Hưởng.
"Ngươi chính là tiểu đồ đệ của Chung Khanh."
Thẩm Lưu Hưởng bị người đột nhiên xuất hiện dọa nhảy dựng, chẳng hiểu vì sao, mỗi lần nhìn thấy Ngọc Phù Sinh hắn đều bị kinh sợ, tựa như trong tiềm thức lúc nào cũng sợ hắn.
Trấn tĩnh lại, hắn hành lễ nói: "Bái kiến Kiếm Chân đạo nhân."
Ngọc Phù Sinh không nói một lời, tiến lên đè vai hắn lại.
Thẩm Lưu Hưởng cảm giác một luồng linh lực lạnh như băng chui vào trong cơ thể khiến toàn thân đau đớn, sắc mặt tái nhợt.
Lúc này Lăng Dạ xuất hiện, thi lễ một cái. "Đạo nhân."
Ngọc Phù Sinh thu tay lại, nhìn về phía hắn: "Lần trước ngươi nói với ta, sư đệ ngươi trúng yêu độc không người nào có thể giải ta vẫn còn không tin, bây giờ xem ra tuyệt đối không phải nói ngoa."
Thẩm Lưu Hưởng thoát khỏi trói buộc, bước chân lập tức dời tới bên cạnh Lăng Dạ.
Ngọc Phù Sinh thấy thế: "Ngươi sợ ta."
Thẩm Lưu Hưởng lắc đầu, thân thủ xoa xoa vai: "Đạo nhân thần uy, vãn bối tâm sinh kính sợ mới không dám tới gần."
"Lớn lên ngược lại là so với khi còn bé lại gò bó hơn." Ngọc Phù Sinh ánh mắt tối tăm không rõ. "Trước đây thời điểm ta còn ôm ngươi, khi đó Chung Khanh vẫn còn, mỗi lần tới Kiếm tông của ta, chung quy đều phải dẫn ngươi theo."
Ngũ Uyên đạo nhân, Phương Chung Khanh.
Lăng Dạ lên tiếng: "Sư đệ lúc đó tuổi còn nhỏ, những chuyện lúc trước không nhớ được nhiều lắm đạo nhân chớ trách."
"Đệ tử của Chung Khanh sao ta lại trách được." Ngọc Phù Sinh nói. "Hai sư huynh đệ các ngươi, cũng coi như ta nhìn lớn lên, bây giờ hắn không ở đây, ta liền coi các ngươi như đệ tử thân truyền của mình."
Hắn tiến lên một bước, ngón tay khoát lên vai Thẩm Lưu Hưởng nhẹ nhàng vỗ hai cái. "Ta nhớ, Chung Khanh chiều ngươi nhất."
Dứt lời, Ngọc Phù Sinh biến mất không còn tăm hơi.
Thẩm Lưu Hưởng che kín hồ cừu, khó giải thích được cảm giác lành lạnh này.
Đầu ngón tay Lăng Dạ điểm nhẹ lên ngạch tâm của hắn, một luồng nhiệt khí ấm áp liền bao quanh ngón tay hắn.
"Sư tôn cùng Kiếm Chân đạo nhân từng có lui tới có thể nói là cũng vừa là thầy vừa là bạn. Sau khi sư tôn rời đi, hắn tìm rất lâu mới từ bỏ, nhìn thấy hai người chúng ta nên có lẽ lại nhớ tới sư tôn, tâm tình khó tránh khỏi kích động một chút, đệ không cần chú ý."
Thẩm Lưu Hưởng chớp mắt mấy cái: "Sư tôn đi đâu?"
Trong nguyên tác, loại nhân vật như Ngọc Phù Sinh hay Phương Chung Khanh này, rất ít được mô tả, cũng không có nhiều thông tin lắm.
"Không biết." Lăng Dạ lắc đầu, trên mặt toát ra mấy phần hoài niệm, "Sư tôn đi rất vội vàng, chỉ kịp để lại cho ta vài câu rồi đi."
Thẩm Lưu Hưởng: "Vì sao vội vàng, hắn gấp cái gì."
Lăng Dạ mỉm cười, ánh mắt lộ ra một vệt trêu tức. "Lúc đó ngươi ra ngoài lịch luyện sắp về tới tông môn. Hắn biết được thì tất nhiên phải rời đi nhanh một chút rồi bằng không chờ ngươi về không phải ngươi sẽ ôm đùi hắn vừa gào vừa khóc, hắn liền đi không được rồi."
Thẩm Lưu Hưởng phẫn nộ vuốt mũi: "Nói như thế, không phải thời điểm ta ra ngoài lịch luyện là do hắn cố ý đẩy ta đi đi."
"Tám chín phần mười là vậy." thấy mái tóc dài của hắn muốn rối như tổ chim rồi Lăng Dạ thu tay về, "Thời điểm sư tôn ở đây, mỗi một nơi ngươi đi lịch luyện đều do hắn chỉ định.”
Thẩm Lưu Hưởng ngạc nhiên.
Nam châu, Đông Hoang, đều do Ngũ Uyên đạo nhân bắt nguyên thân đi sao, chẳng lẽ người đó đã sớm biết cái gì.
Lăng Dạ quan sát sắc trời. "Còn mấy canh giờ nữa, đi nghỉ ngơi một lát đi, ngày mai chúng ta liền khởi hành trở về tông môn."
Ngọc Phù Sinh trở lại động phủ, thân hình có chút lay động, ngón tay thon dài lún sâu vào vách đá cứng rắn lạnh lẽo mài đến máu tươi chảy ròng.
Ngón tay đau đớn, nhưng trong lòng hắn lại cực kỳ vui sướng.
Ngày đó Phương Chung Khanh chặt đứt nhân quả thế gian, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, mọi người đều nói hắn đã phi thăng, thế nhưng Ngọc Phù Sinh không tin. Trên đời nhất định còn có người mà hắn mong nhớ, không bỏ xuống được... Cho dù không phải hắn.
Bây giờ, cuối cùng hắn cũng coi như tìm tới một chút dấu vết.
Trên người Thẩm Lưu Hưởng chắt chắn có giấu manh mối liên quan đến tung tích của Phương Chung Khanh. Hắn bảo vệ đồ đệ này như vậy, tìm đủ mọi cách suy tính cơ duyên, bắt hắn đi nam châu, đi Đông Hoang, vậy thì sao có thể vào lúc biết tin hắn gặp phải đại kiếp lại không thay hắn độ kiếp mà lại lựa chọn phi thăng bỏ mặc cơ chứ.
Ngọc Phù Sinh yên lặng nở nụ cười.
Ngẩng đầu lên, khuôn mặt bao phủ một tầng ma khí nhàn nhạt.
*
Thẩm Lưu Hưởng trở lại nơi ở của đệ tử Thanh Lăng, liếc mắt nhìn về phía gian phòng của Chu Huyền Lan, bên trong vẫn không có chút động tĩnh.
Không biết đã đi đâu.
Đang lúc còn đang suy tư có nên đi tìm người hay không, thì ở một góc tối, một bóng người nhỏ bé nhảy ra, giang rộng hai tay ôm lấy chân hắn tự động biến mình thành một món trang sức ở chân.
"Cha ~ "
Thẩm Lưu Hưởng không thể làm gì khác hơn là một tay nhấc tiểu bàn tử lên, trở về phòng.
(Bàn là mập còn tử trong từ tiểu tử nha mn.)
"Cha không có chuyện gì! Thật quá tốt rồi." Thẩm Bặc Bặc ôm cổ hắn, vui vẻ mà cọ tới cọ lui.
Khuông mặt nhỏ bé của hắn chôn trong hõm cổ trắng nõn của Thẩm Lưu Hưởng, vài phiến lá vàng trên đỉnh đầu quét tới quét lui trước mặt hắn.
"Ngày mai Bặc Bặc phải cùng Lĩnh Đội gia gia trở về Nhân Tham Sơn."
Đêm nay hắn đặc biệt dính người, dặn dò không biết bao nhiêu chuyện. "Cha phải thường xuyên nhớ Bặc Bặc nha, một ngày một lần có được hay không."
Thẩm Lưu Hưởng nhéo một cái lên gương mặt trắng mịn mềm mại, cảm giác các sớ thịt cực kỳ co giãn.
Nghĩ tới sau này còn không được bẹo má nữa, tâm trạng liền có chút ưu thương. "Nếu như ngươi thật sự không nỡ, có thể cùng ta trở về Thanh Lăng."
Thẩm Bặc Bặc ngước con ngươi đen óng ánh lên nhìn hắn nửa ngày, ánh mắt liền ảm đạm. "Cha từng nói, Bặc Bặc thích hợp ở lại Nhân Tham Sơn, chúng ta đã từng ngoắc ngoéo, phải đợi Bặc Bặc lớn lên, cha mới đến Nhân Tham Sơn đón ta."
Thẩm Lưu Hưởng hơi cân nhắc một chút: "Tới khi nào ngươi mới trưởng thành?"
"Chỉ cần cây kết trái thì coi như trưởng thành rồi." Thẩm Bặc Bặc sờ mấy phiến lá vàng trên đỉnh đầu, mặt mày tràn ra ý cười "Không bao lâu nữa, khoảng chừng một trăm năm đi."
Thẩm Lưu Hưởng: "... Sau này ta vẫn nên tranh thủ đi Nhân Tham Sơn gặp ngươi đi."
Hắn cầm lấy túi đồ, đem hồ cừu bỏ vào, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, trong túi lật qua lật lại tìm một món đồ. Vừa lấy một nhánh cây bên trong đó ra.
Thẩm Bặc Bặc lập tức nhíu mày. "Cha nhanh ném nó xuống!"
Thẩm Lưu Hưởng sững sờ.
Linh thảo này toàn thânđều là màu tím, là nhánh cây mà ngày ấy hắn lấy từ trong động phủ của Ninh Nhuận Tân. Lúc đó hắn cũng cảm thấy có chút không đúng, liền hái một cây đặt ở trong túi trữ vật, lúc này mới nhớ tới liền lấy ra xem.
"Cỏ này có vấn đề?"
Thẩm Bặc Bặc ngửi một chút: "Đây là Tử Thần Thảo, là món đồ giúp tăng tu vi không chừa bất cứ thủ đoạn nào bởi mặc dù nó có thể trợ lực đột phá nhưng sẽ khiến linh mạch bị hao tổn, nếu dùng trường kì nhất định sẽ triệt để cắt đứt cơ hội bước vào đại thừa cảnh."
Thẩm Lưu Hưởng cả kinh, nghe nói trong động phủ của Ninh Nhuận Tân mỗi một gốc cây, một ngọn cỏ, đều do Kiếm Chân đạo nhân tỉ mỉ chọn lựa.
Hắn cũng biết Tử Thần Thảo nguy hại, nếu như đã biết đến, chẳng phải là...
Ngay lúc Thẩm Lưu Hưởng còn đang nhíu mày trầm tư, linh khí bốn phía bỗng nhiên căng thẳng.
Ngay cái ghế trống bên cạnh bàn trà, lặng yên không một tiếng động nhiều hơn một nam tử vẫn còn đang rót chén trà, giữa hai hàng lông mày lộ ra âm lãnh chi sắc.
Uy thế vô thanh vô thức tản ra.
Linh thảo trên tay Thẩm Lưu Hưởng, bất tri bất giác rớt xuống đất.
Lúc hắn tỉnh dậy, thấy địa phương hoàn toàn xa lạ, đầu đau như búa bổ, trong đầu đều là một đoàn thảo nê mã chạy qua.
"Ngươi là ái đồ của Chung Khanh, ta cũng không muốn thương tổn ngươi. Ta cho ngươi một cơ hội, nói cho ta tung tích sư tôn ngươi."
"Hắn quyết tâm tàng nhẫn với ta, lại không thể buông bỏ ngươi được nên nhất định hắn có tiết lộ cho ngươi hắn ở đâu."
"Chỉ cần hắn còn tồn tại trên thế gian này, dù cho chân trời góc biển ta đều muốn tìm đến hắn."
"Không muốn chết thì nói cho ta!"
Thẩm Lưu Hưởng cảm giác một bàn tay bóp lấy cổ hắn dùng sức nắm chặt khiến hắn không thể hô hấp được.
Thời điểm tưởng bản thân sắp bị nghẹt thở mà chết thì cái cổ liền được buông lỏng.
Ngọc Phù Sinh tóc dài rối tung, ngọc quan vấn tóc rơi bên chân, vỡ thành hai nửa, hắc khí ấm lãnh quẩn quanh, giữa hai hàng chân mày lộ ra thần sắc hung lệ, cả người giống như ác quỷ từ địa ngục.
Hắn cụp mắt, nhìn thanh niên thở hổn hển dưới đất, khóe môi câu