Giờ Tỵ trong thư các Đế Cung.
Đế sư cầm giới xích trong tay, hỏi: "Hiện tại yêu giới chia làm chín phần, địa vị các yêu vương đều ngang nhau. Ai có thể nói cho ta, đó là những vị nào."
Bên dưới là một đám con nít đều thống nhất một bộ y phục hắc y, trên vạt áo có thêu một con phượng hoàng bằng chỉ vàng. Ai ai cũng đều một bộ thần sắc chuyên chú.
Một tiểu đồng ngồi ở hàng đầu tiên đứng dậy trả lời, từ Đại Yêu Vương một đường kể đến Cửu Yêu Vương. Đem cả chuyện các yêu vương làm sao mà nổi danh tại yêu giới, làm sao chiếm núi làm vua trình bày rõ rõ ràng ràng.
Những người còn lại trong phòng đều một mặt thán phục, hoàn toàn vỗ tay tán thưởng.
"Chương Chương thật là lợi hại, ta ở trong thư các tìm kiếm cả nữa ngày, đông sao tây hái mới kiếm được đáp án viết ra giấy vậy mà hắn đã thuộc nằm lòng."
(Đông sao tây hái: sao chép tìm kiếm chắp vá. Kiểu vậy á.)
"Hắn là thân đệ của Miểu Miểu sư huynh, quả nhiên huyết thống này đều một mạch kế thừa."
"Không thể nói như vậy, ngươi nhìn thử vẻ mặt người ngồi sau cùng đi."
Vài hài tử xì xào bàn tán, bỗng không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía sau.
Ngồi ở sau cùng là một tiểu nam hài, thân mang hoa y, tóc đen được buộc lên, một tay chống cằm, lông mi dài buông xuống tựa như đang ngủ say.
Đây là dòng dõi lưu lạc bên ngoài của Đế Quân bảy năm trước được nhận về. Không biết là do nguyên nhân gì mà vẫn luôn là một bộ dáng tiểu hài tử.
Học viện đã lập ra trăm ngàn năm nay, dám ngủ lúc đế sư đang giảng bài e là cũng chỉ có một mình hắn.
Chư vị đế sư vừa bắt đầu còn muốn trách phạt, sau đó thẳng thắn mở một mắt nhắm một mắt mà giảng bài.
Dư Chương Chương trả lời xong thì thấy đế sư vuốt vuốt râu bạc, lại hỏi: "Vậy ngươi cũng biết, hiện nay ở yêu giới, vị yêu vương nào có thực lực mạnh nhất?"
Dư Chương Chương: "Đại Yêu Vương."
Trên mặt Thiệu Hồng lộ ra biểu tình thỏa mãn, đang lúc muốn bảo người ngồi xuống, phía cuối hàng truyền đến âm thanh phản bác cực kỳ vang dội.
"Sai rồi, là Cửu Yêu Vương."
Nghe thanh âm quen thuộc, trên trán Thiệu Hồng nổi đầu gân xanh. "Ngươi lặp lại lần nữa."
Thẩm Lưu Hưởng mắt phượng híp lại: "Cửu Yêu Vương lợi hại nhất."
Trong phòng mọi người đều xôn xao, từng gương mặt non nớt khắp phòng lộ ra biểu tình nghi hoặc.
"Ta nghe nói là Đại Yêu Vương lợi hại nhất nha."
"Có thể thiếu quân nói Cửu Yêu Vương."
"A, vậy hay là nghe thiếu quân đi, xem ra người lợi hại nhất yêu giới thật ra chính là Cửu Yêu Vương ."
Mắt thấy trong nháy mắt tất cả đồng sinh đều bị dắt mũi sắc mặt Thiệu Hồng tái xanh, giới xích tại mép bàn gõ gõ. "Yên lặng... Thỉnh thiếu quân tiến lên trước."
Ba ba ——!
Mở ra tay nhỏ đã trúng hai thước tử.
Thẩm Lưu Hưởng khinh "Tê" một tiếng, nhăn mày lại, giây lát híp mắt hừ hừ. "Bọn họ chưa từng từng giao thủ, chẳng lẽ Đại Yêu Vương không lợi hại."
(ta thấy có chút sai sai. Đáng lẽ là cữu yêu vương chứ ta.)
"Ngươi, ngươi..." Thiệu Hồng tức giận đến cả người phát run, vung giới xích lên muốn đánh, bên tai truyền đến giọng nữ cực kì êm tai. "Thiệu lão, ta mới vừa làm bánh quế ngọt, đưa tới cho các ngươi nếm thử."
Nữ tử vận một bộ váy Lưu tiên màu xanh nhạt, đứng ở trước cửa, hai tay cầm hộp cơm, vóc người yếu điệu, dung mạo thanh lệ thoát tục.
Mọi người vội vàng hành lễ: "Bái kiến Đế Cơ."
Người hầu phía sau nàng đem bánh quế ngọt phân cho mỗi người một phần. Thiệu Hồng thấy thế, không thể làm gì khác hơn là thả giới xích xuống. "Thôi, hôm nay giảng đến đây thôi."
Từ Tinh Liên thừa cơ đem người mang đi, "Tại sao Thiệu lão lại phạt huynh trưởng?"
Nàng mở ra hộp cơm, lấy ra một khối bánh ngọt, đưa cho Thẩm Lưu Hưởng.
"Hắn phản bác được ý của ta liền thẹn quá hóa giận. " Thẩm Lưu Hưởng nếm thử một miếng. "Tay nghề của ngươi có chút tiến bộ."
Từ Tinh Liên là muội muội cùng cha khác mẹ của hắn. Là con gái của Đế Quân cùng họ mẹ. Bảy năm trước, lúc hắn vừa tới Đế Cung, không quen người nơi này, chính cô nương này là người duy nhất cho hắn vẻ mặt ôn hòa.
"Huynh trưởng nếu thích thì ăn nhiều một chút."
Ngón tay bạch ngọc của Từ Tinh Liên vê thành một khối khẽ thở dài. "Cả ngày ta đều ở trong đế cung này, cũng chỉ có thể làm đi làm lại mấy chuyện này để giết thời gian."
Thẩm Lưu Hưởng nhớ tới nàng