“Chơi vui không?” Đế Vân Vũ đi đến phía sau Thẩm Lưu Hưởng, nhìn lá bài rơi đầy đất.
Ba người đấu đế chủ đồng thời lắc đầu: “Chơi không vui, chơi không vui.”
Đế Vân Vũ nhìn Từ Tinh Thần với Từ Tinh Liên khẩn trương vạn phần, cuối cùng bàn tay đặt lên vai Thẩm Lưu Hưởng, vỗ nhẹ nhẹ: “Nhưng ta thấy ngươi rất thích thú.”
Thẩm Lưu Hưởng: “......”
Có cảm giác bị nhằm vào. Mọi người đều chơi, sao lại bắt một mình y làm gương?
Thẩm Lưu Hưởng âm thầm nghiến răng, bên ngoài lúm đồng tiền như hoa, “Đế phụ hiểu lầm, là con trời sinh lạc quan.”
Đế Vân Vũ ý vị không rõ cười ra tiếng, hắn ngồi xuống, Thẩm Lưu Hưởng liền lạc quan đứng dậy.
Chẳng lẽ Đế Quân cũng muốn chơi?
Tự mình đấu với chính mình?
Nhưng Đế Vân Vũ hiển nhiên không có nhàn hạ thoải mái như vậy, hắn nhẹ phất bàn tay, giữa không trung hiện ra một quầng sáng thật lớn, trên đó có một con sông chậm rãi chảy xuôi, có tiếng nước chảy róc rách, từ bắc về nam, ven đường đi qua vô vàn núi non.
“Đây là bản đồ địa hình Yêu giới.”
Thẩm Lưu Hưởng ổn định tâm tình nhìn lại. Nếu là Yêu giới, cái thứ như như nước sông chảy kia là Thiên Hà. nguồn nước sinh mệnh của Yêu tộc, lúc đầu Thiên Hà bị phiến sương đen che khuất, còn lại là Yêu tộc thánh địa Đại Sơn Hải.
Vô số tu sĩ đại năng muốn tìm tòi nghiên cứu địa phương này, nhưng gần ngàn năm, người duy nhất còn sống từ đó trở về, chỉ có Đế Vân Vũ.
Đương sự ở đây, Thẩm Lưu Hưởng nhịn không được tò mò hỏi: “Đại Sơn Hải có cái gì?”
Đế Vân Vũ: “Quên rồi. Hình như là di chỉ từ thời kỳ Hồng Hoang, ghi lại một ít lịch sử Yêu tộc...... Tóm lại không có ý tứ gì.”
Thẩm Lưu Hưởng thầm nghĩ: Lợi hại! Vẫn là cha lợi hại! Di chỉ Hồng Hoang còn nói không thú vị, đặt ở ngoài kia, cho dù là một nắm đất đều phải cướp đến ngươi chết ta sống.
Đế Vân Vũ bắn đầu ngón tay, trên bản đồ địa hình hiện lên ba đốm sáng loá mắt.
“Chỗ phong ấn Cùng Kỳ, ta cũng quên rồi, nhưng lúc ấy để lại ba quyển trục, trong đó có một quyển là thật. Gần đây có người tìm được một quyển, muốn mở ra, bên trên còn pháp thuật ta lưu lại, cho nên không thể thành công, lại làm ta cảm ứng được khí tức của quyển trục. Đây là nơi phân bố, các ngươi đi lấy quyển trục về cho ta.”
Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt, nơi phong ấn ma thú quan trọng như thế đều có thể quên?
Đế Vân Vũ liếc mắt nhìn y: “Một đám tiểu ma thú, ta không cần thiết lúc nào cũng phải nhớ kỹ. Cho nó một cái tổ, để nó an phận ở bên trong là được. Ta lại không tính toán đi thăm nó, vì sao phải nhớ vị trí?”
Thẩm Lưu Hưởng thấy hắn vân đạm phong khinh gọi ‘tiểu ma thú’, nghẹn họng nhìn trân trối.
Mấy trăm năm trước, tứ đại ma thú Cùng Kỳ, Thao Thiết, Đào Ngột, Hỗn Độn đồng thời hiện thân, đó chính là hạo kiếp lớn nhất của tam giới, có thể nói như tận thế, tại sao từ miệng Đế Vân Vũ nói ra, lại giống nhìn một đám mèo hoang đánh nhau, nên xách từng đứa đi, tránh phá hư tâm tình?
Y trầm mặc một lát, hỏi: “Ma thú lợi hại không?”
Chẳng lẽ thế gian nghe đồn có gì nhầm lẫn, kỳ thật ma thú con này còn yếu hơn con kia?
“Đều lợi hại.” Đế Vân Vũ đạm thanh, “Nếu giờ chúng thoát ra, mấy Yêu vương Yêu giới hiện giờ cùng nhau đánh cũng không lại một đầu ngón tay bọn chúng.”
Thẩm Lưu Hưởng: “?!”
Yêu tộc không phân chia chính xác tu vi, nhưng các Yêu Vương cũng có thể đánh một trận với tu sĩ Hóa Thần cảnh. Trong đó có Đại Yêu Vương, từ trăm năm trước đã có thể đánh không phân cao thấp với tu sĩ Đại Thừa cảnh.
Đế Vân Vũ nhìn về phía y: “Vương giả Yêu tộc thời kỳ Hồng Hoang, có thực lực này chẳng có gì lạ.”
Thẩm Lưu Hưởng nhướn mi, nghe ý tứ Đế Vân Vũ, ma thú này đều không phải là hậu duệ, bản thân chính là tồn tại từ thời kỳ Hồng Hoang. Một khi đã như vậy, bọn chúng vẫn luôn tránh ở đâu trên đại lục? Sao có thể mai danh ẩn tích vạn năm? Mấy trăm năm trước lại đột nhiên làm khó dễ?
Y đang muốn hỏi.
Từ Tinh Thần thấy y vẫn luôn quấn lấy Đế phụ, thối mặt ngắt lời nói: “Mấy chuyện đó ở Thư Các đều có ghi lại, ngươi đi đọc nhiều chút là được, Đế phụ vẫn là nói chuyện quan trọng đi.”
Đế Vân Vũ nghiêng đầu, chỉ vào một chỗ có lửa cháy sáng: “Đây là Bát Hoang.”
Thẩm Lưu Hưởng biểu tình cổ quái.
Từ Tinh Thần liếc y một cái, từ sau chuyện Ngọc Giản, hắn cố ý tra xét quá khứ của Thẩm Lưu Hưởng, không nghĩ tới Cửu Yêu Vương tọa ủng Bát Hoang lại là đồ đệ y.
Nếu Đế phụ nói đến nơi này, như vậy khả năng Chu Huyền Lan chính là người động quyển trục.
Từ Tinh Thần nói: “Tám phần là Chu Huyền Lan!”
Thẩm Lưu Hưởng: “Hắn sẽ không!”
Người đánh chủ ý lên Cùng Kỳ dã tâm quá lớn, không phải muốn mượn sức lực này nhất thống Yêu giới, thì chính là muốn nhất thống tam giới.
Không nói đến Chu Huyền Lan có phân dã tâm này hay không, riêng là động loại ma thú này tám chín phần mười là hành vi dẫn lửa thiêu thân, Thẩm Lưu Hưởng liền cảm thấy hắn sẽ không làm.
Từ Tinh Thần nghe y phản bác, hừ lạnh: “Ngươi tín nhiệm hắn như thế, sau khi đến Yêu giới, chúng ta còn tra hắn như thế nào? Ngươi nhất định sẽ tìm mọi cách bao che hắn! Kết quả nếu thật là hắn, ngươi có phải còn muốn biện giải hắn có lý do của hắn, không phải lòng muông dạ thú! Không phải muốn cho tam giới trăm họ lầm than!”
Lần đầu tiên, Thẩm Lưu Hưởng á khẩu không trả lời được.
Không thể phủ nhận, nếu thật là Chu Huyền Lan đánh chủ ý lên Cùng Kỳ, y xác thật sẽ trả lời như Từ Tinh Thần nghĩ.
Từ Tinh Liên nhíu mày liễu lại, túm tay áo Từ Tinh Thần, “Ca ca đừng nói nữa, huynh trưởng tin tưởng đồ đệ mình, cũng không có gì không đúng.”
Từ Tinh Thần bất mãn: “Nhưng Chu Huyền Lan không chỉ là đồ đệ y, mà còn là Cửu Yêu Vương của Yêu giới, ta lo lắng y xử trí theo cảm tính, đến lúc đó lại hỏng đại sự.”
Lúc này, Đế Vân Vũ gỡ Ngọc Giản trên cổ tay xuống, dây đeo vòng ở đầu ngón tay, nhẹ nhàng đong đưa trước mắt Thẩm Lưu Hưởng.
“Không cho ngươi Ngọc Giản, chính là phòng ngừa ngươi đem điểm dừng chân nói cho hắn.”
Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt, chợt chắc chắn nói: “Đế phụ, hắn sẽ không hại con.”
Đế Vân Vũ nhìn y, giây lát trên mặt bất đắc dĩ, chỉ mảnh đất Bát Hoang, “Bát Hoang là nơi giao hội giữa Yêu giới và hai giới khác, nguyên bản là mảnh đất khô cằn không có một ngọn cỏ, trên đó vô số yêu thú hung ác hoành hành. Vậy mà ngắn ngủn mấy năm, lại biến thành cõi yên vui nổi danh Yêu giới.”
Hắn hỏi Thẩm Lưu Hưởng: “Ngươi biết không?”
Thẩm Lưu Hưởng hơi gật đầu: “Hắn từng nói với con, không đi tranh đoạt những nơi phong thuỷ bảo địa đó, mà là từ một nơi cằn cỗi lập nên một cõi yên vui.”
Đế Vân Vũ lại hỏi: “Ngươi cũng biết hắn làm được như thế nào?”
Thẩm Lưu Hưởng: “Đánh nhau.”
Đế Vân Vũ: “Không. Là giết chóc.”
Bát Hoang là nơi quần ma loạn vũ, yêu tu khai linh trí và yêu thú chưa khai linh trí cùng sống trong đó, còn có tu sĩ Yêu giới, ma tu xâm nhập vào, ngư long hỗn tạp, hỗn loạn bất kham.
Không ít đại yêu từng có ý đồ chinh phục Bát Hoang, nhưng đều thất bại.
Chu Huyền Lan có thể thống lĩnh Bát Hoang, thực lực mạnh là một phương diện, về phương diện còn lại là thủ đoạn của hắn lôi đình, xuống tay ngoan tuyệt.
“Bát Hoang chỉ có hai loại người. Người chết và người quy thuận Cửu Yêu Vương.”
Thẩm Lưu Hưởng biểu tình hơi cứng lại.
Y ở Thần Kỳ Sơn xa xôi, đối với tình hình Yêu giới xác thật không rõ ràng lắm. Khi có được Ngọc Giản, Chu Huyền Lan đã là Cửu Yêu Vương, hỏi thu phục Bát Hoang như thế nào, Chu Huyền Lan nói là có người chủ động tìm hắn đánh nhau, muốn tranh địa bàn, hắn đánh bại đối phương, vẫn luôn vẫn luôn thắng, tích lũy qua tháng ngày, toàn bộ Bát Hoang đều trở thành của hắn.
Suy nghĩ một lát, Thẩm Lưu Hưởng nói: “Tân vương đăng cơ, nào có ai tay không nhiễm máu?”
Đế Vân Vũ: “Ngươi nói không sai. Các Yêu Vương