Từ Tinh Thần đi thẳng vào phía giường.
Trên đường nhìn thoáng qua giường mỹ nhân trống trơn, kiếm trong tay càng nắm chặt hơn vài phần, lại nhìn áo trong màu trắng vắt trên bình phong to rộng, tức giận đến mức đánh xuống một kiếm.
Xoẹt......!
Bình phong bị trảm thành hai nửa, ầm ầm ngã xuống đất, cảnh tượng chiếc giường phía sau đập vào mắt hắn.
Nam tử mặc áo trong màu đen, dựa vào đầu giường, vạt áo ngực hơi mở, tóc dài chưa tháo, dùng quan ngọc búi lên, nhìn thấy hắn đuôi lông mày nhẹ nhướn lên.
Một bàn tay tội ác đang đặt trên eo xù xù lông trắng của huynh trưởng hắn!
Lông xù xù?
Từ Tinh Thần tức khắc cứng đờ.
Trên đệm, thỏ trắng to bằng bàn tay nằm hình chữ X, nghiêng nghiêng đầu, dùng biểu tình mờ mịt nghi hoặc nhìn hắn, “Ngươi xảy ra chuyện gì? Hơn nửa đêm xông vào phòng ta, một bộ dáng muốn giết người. Ta, ta không phải bảo đồ đệ xoa bóp một chút sao?”
Xoa bóp?!
Từ Tinh Thần phản ứng lại, mặt một trận xanh một trận trắng, “Các ngươi chỉ làm việc này?”
Trong mắt Thẩm Lưu Hưởng hiện ra dấu chấm hỏi, ngoài xoa bóp còn có thể làm chuyện gì?
Y nghiêng đầu nhìn nhau với Chu Huyền Lan, vốn tưởng rằng có thể thấy hắn cũng nghi hoặc như mình, mọi người cùng nhìn nhau, cùng nhau vẽ dấu chấm hỏi.
Ai ngờ đồ đệ lại không phối hợp, khóe môi gợi lên một đường cong cười như không cười, trả lời: “Hiện tại là vậy.”
Sắc mặt Từ Tinh Thần biến đổi, ám chỉ trần trụi, tên Yêu Vương này quả nhiên lòng muông dạ thú, lại nhìn con thỏ đang nhìn chằm chằm người ta vẻ mặt mờ mịt ngu xuẩn, hắn tức giận đến mức linh lực trong cơ thể đều cuồn cuộn.
Hiên Hoàng kiếm phát hiện cảm xúc của chủ nhân, ánh kiếm đại thịnh, phát ra âm thanh vang dội.
Kiếm này là Đế phụ tặng cho, uy lực vô cùng, Từ Tinh Thần nắm chặt chuôi kiếm, lạnh lùng nói: “Ta đây sẽ cho ngươi sống không qua nổi đêm nay.”
Dứt lời, ánh kiếm lạnh lẽo hiện lên, xông thẳng về phía người trên giường.
Thẩm Lưu Hưởng trợn tròn mắt, không biết đột nhiên ra tay là cái ý tứ gì, câu nói kia của Chu Huyền Lan chọc giận Từ Tinh Thần chỗ nào?
Y nghi ngờ vì biến thành con thỏ, đầu óc cũng ngu dốt theo, sau đó nhìn thấy một lọn tóc bay xuống, Chu Huyền Lan không tránh không né, kiếm khí khó khăn lắm xẹt qua sườn mặt.
“Sao không né?!”
Từ Tinh Thần mặt trầm xuống, chiêu này không có kẽ hở, là ai đều sẽ bị dọa cuống quít chạy trốn mới đúng.
“Không có sát khí.” Chu Huyền Lan nhướn mi, bỗng nhiên hỏi, “Ngươi không phải chưa từng giết người chứ?”
Từ Tinh Thần đột nhiên không kịp phòng ngừa mà làm khó dễ, một kiếm bổ xuống nhìn như hung ác vô cùng, kỳ thật linh lực cũng chưa dùng bao nhiêu, hơn nữa còn cố tình nghiêng nghiêng kiếm.
Dường như lo lắng biến thành kiếm khí giết người thật, thậm chí bị thương, nói rõ chính là hù dọa người.
Từ Tinh Thần từ nhỏ lớn lên ở Đế Cung, cẩm y ngọc thực, chưa từng ngộ qua một chút không hài lòng nào. Ra cung rèn luyện, cũng có một đám người ngoài sáng trong tối đi theo, sợ Thiếu Quân có bất trắc gì. Nếu gặp phải kẻ nào không có mắt, không đợi hắn ra tay, thủ hạ đã giải quyết xong rồi.
Cho nên, đừng nói đến giết người, ngay cả kinh nghiệm đối chiến đều rất ít.
Thẩm Lưu Hưởng cũng nhìn thấu, nói: “Tay không nhiễm máu. Khá tốt.”
Y nói như vậy, trong lòng cũng nghĩ như thế. Nhưng vào tai Từ Tinh Thần lại thành trào phúng trắng trợn táo bạo.
Thân là tu sĩ Hóa Thần cảnh mà đến con kiến cũng chưa từng dẫm chết, truyền ra sẽ làm người cười đến rụng răng, nói hắn uổng có tu vi, không cần dùng kiếm, không bằng về nhà cầm kim thêu hoa.
Mặt Từ Tinh Thần trướng đến đỏ bừng, tuyệt đối không thừa nhận, “Đừng khinh người! Ta giết người như chém bí đỏ. Một đao một kẻ, trong tay quỷ hồn vô số, chuyên giết hạng người đạo chích.”
Hắn nói xong, dời lực chú ý của hai người đi.
Đi nhanh đến mép giường, duỗi tay muốn bế thỏ nhỏ đang ngồi xổm trên chăn lên, trong miệng hung tợn nói, “Biến thành bộ dáng này cũng không được. Ngươi lại đây, ta nhất định phải xách ngươi về phòng, đem những việc này một năm một mười nói cho Đế phụ, để người phạt ngươi thật nặng!”
Nhưng chưa kịp bắt được Thẩm Lưu Hưởng, một bàn tay đã vớt y vào trong lòng ngực, nâng thân hình nhỏ xíu mềm mại lên.
“Đêm dài, chớ quấy rầy Đế Quân.”
Thẩm Lưu Hưởng ngáp một cái, chân trước vẫy vẫy, “Ngươi mau trở về nghỉ ngơi, cũng không phải tiểu hài tử, còn muốn ngủ cùng huynh trưởng.”
“Ai muốn ngủ cùng ngươi! Thôi, không nói với các ngươi nữa!” Trên mặt Từ Tinh Thần tức giận, chỉ chỉ một người một thỏ trên giường, “Đừng để ta phải nhéo bím tóc các ngươi. Nếu không nhất định ta sẽ nói cho Đế phụ!”
Nói xong, hắn tức muốn hộc máu rời đi, chưa được hai bước lại quay về, nâng bình phong ngã trên đất dậy, mới hừ lạnh một tiếng,