Giờ Dần, trên đường không có một bóng người, gió đêm thổi lá rụng ven đường phát ra tiếng vang.
Thẩm Lưu Hưởng giơ tay che gió cho tiểu hắc trùng nằm trong lòng bàn tay, rũ mắt nhìn hắn, “Ngươi tính toán lúc nào biến trở về?”
“Chờ lát nữa,”
Chu Huyền Lan mơ hồ nói một câu, làm người không đoán ra tâm tư.
Trên đường gió thổi có chút lạnh, Thẩm Lưu Hưởng nhẹ run run, bước chân nhanh hơn.
Cửa chính của Quyển Vân Các đã đóng, y vòng đến cửa sau hẻo lánh, trong một mảnh yên tĩnh đẩy cửa đi vào.
Một thân ảnh đột nhiên nhảy ra: “Ngươi còn biết trở về?”
Thẩm Lưu Hưởng hoảng sợ, bảo vệ lòng bàn tay, nhìn thấy Từ Tinh Thần lạnh mặt, trong tay xách theo đèn lồng, nhìn nhìn xung quanh y.
Sau khi phát hiện chỉ có một người, sắc mặt hơi hòa hoãn một chút, “Đêm không về ngủ, ngươi đi đâu?”
Thẩm Lưu Hưởng trừng lớn mắt, không thể tưởng tượng nói: “Ngươi một đêm không ngủ, ở đây bắt ta đấy à?”
“Ta là nửa đêm mới dậy, phát hiện Quyển Vân Các thiếu người, chuẩn bị đi ra ngoài tìm.”
Khi nói chuyện, Từ Tinh Thần trông thấy trên đầu y có chiếc lá rụng, giơ tay lấy xuống, ghét bỏ vứt xuống đất, “Ít nói lời vô nghĩa, thành thật công đạo đi đâu. Có phải đi hẹn hò với Yêu Vương kia không?”
Thẩm Lưu Hưởng từ nhỏ chưa từng bị ai quản hành tung, thình lình bị chất vấn, còn có chút mới lạ.
“Cái gì gọi là hẹn hò? Đổi từ khác đi.”
“Vậy là thừa nhận.” Từ Tinh Thần nhíu nhíu mày, thầm nghĩ quả nhiên như thế, “Ngươi không quên nhiệm vụ Đế phụ công đạo chứ? Cửu Yêu Vương cũng là đối tượng tình nghi của chúng ta. Nói không chừng trên người hắn cũng có quyển trục đấy.”
Thẩm Lưu Hưởng cười như không cười: “Còn nói. Ngươi khẳng định đã sớm dùng pháp thuật thử qua. Trên người hắn không có quyển trục.”
“Vậu cũng không thể chứng minh hắn trong sạch,” Từ Tinh Thần ý vị thâm trường hừ một tiếng, “Huống chi cho dù có, ngươi cũng chắc chắn giữ gìn hắn. Đừng cho là ta không biết, ngươi thiên vị hắn, có thể thiên vị đến nông nỗi đổi trắng thay đen.”
Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt, rũ mắt nhìn lòng bàn tay, chặn lại nói: “Ngươi đừng hồ ngôn loạn ngữ, ta nào có như thế?!”
“Còn không thừa nhận,” Từ Tinh Thần cười lạnh, “Ta ở Đế Cung nghe nói. Lúc ngươi ở thư viện, đế sư hỏi chúng Yêu Vương ai lợi hại nhất, ngươi mỗi ngày tình nguyện bị đánh thước, cũng muốn nói Cửu Yêu Vương lợi hại nhất. Nhưng mọi người đều biết, Đại Yêu Vương mới là người lợi hại nhất. Ngươi như thế mà còn không gọi là đổi trắng thay đen, thiên vị hắn sao?!”
Phát hiện lòng bàn tay truyền đến một chút động tĩnh, mặt Thẩm Lưu Hưởng hơi nóng, để đồ đệ biết mình bị đánh lòng bàn tay, cảm giác mặt già đều mất hết.
“Ngươi đừng nói nữa, chuyện bao lâu rồi.”
“Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi,” Từ Tinh Thần chắp tay phía sau, nghiêm túc nói, “Lúc trước hắn ở đây, ta không tiện nói, về sau ngươi chớ thân cận hắn như vậy.”
Thẩm Lưu Hưởng: “Ta không thân cận hắn.”
“Vậy ngươi tình nguyện biến thành con thỏ, cũng muốn ngủ cùng hắn là vì cái gì?”
Từ Tinh Thần hừ một tiếng, “Kỳ thật lòng ta sáng như gương, chỉ là không muốn vạch trần ngươi thôi. Lúc trước nghe Tinh Liên nói, Đế phụ thu Ngọc Giản của ngươi, ngươi khổ sở mấy ngày không ngủ, ta còn không tin, hiện giờ xem ra, xác thật......”
“Khụ khụ......”
Thẩm Lưu Hưởng dùng sức ho khan hai tiếng, gương mặt đỏ lên, “Cái gì khổ sở hay không, ta không có, ngươi đừng nói bừa.”
Từ Tinh Thần kinh ngạc: “Còn không thừa nhận. Là ai nửa đêm không ngủ được, chạy đến tẩm cung Đế phụ kéo nhị hồ, mặt dày mày dạn đòi Ngọc Giản?”
Mắt thấy gốc gác đều bị xốc ra, Thẩm Lưu Hưởng vội vàng lấp kín miệng Từ Tinh Thần, dời lực chú ý của hắn đi nói: “Nói cho ngươi tin tức tốt. Ta cùng với Văn Nhân Tần làm một giao dịch, tìm được Quỷ Đan, hắn liền đem quyển trục giao ra đây!”
Từ Tinh Thần sửng sốt, trên mặt lộ ra vui mừng: “Thật vậy chăng?”
Thẩm Lưu Hưởng dùng sức gật đầu: “Đúng vậy. Nếu ngươi không ngủ được, liền đi tra Quỷ Đan đi.”
Từ Tinh Thần một lòng nhớ thương nhiệm vụ, lập tức không hề nhiều lời, nhấc đèn lồng đi rồi.
Thẩm Lưu Hưởng thở phào nhẹ nhõm một hơi, đợi chung quanh an tĩnh lại, lại rất xấu hổ, “Ngươi đừng nghe hắn nói bậy. Ta, ta đêm khuya kéo nhị hồ là nhất thời hứng khởi, không có Ngọc Giản, cũng không khổ sở.”
Thanh âm Chu Huyền Lan hòa vào bóng đêm, phá lệ trầm thấp.
“Đệ tử hiểu rõ.”
Thẩm Lưu Hưởng biết hắn không tin, chớp chớp mắt, vẻ mặt gian nan đi thẳng về phòng nghỉ.
Mệt mỏi một đêm, trở lại trong phòng, Thẩm Lưu Hưởng đơn giản thu thập một phen, liền không nhịn được muốn nghỉ ngơi.
Nhưng nhìn Chu Huyền Lan vẫn là bộ dáng sâu, không có ý biến trở về, vì thế móc ra cái khăn lụa, đặt ở trên giường, đem hắn đặt lên trên.
Lo lắng sau khi ngủ lộn xộn đè vào hắn, Thẩm Lưu Hưởng cố ý nằm sát mép giường ngủ, để bên trong một khoảng không gian lớn.
Trong nhà an tĩnh mấy phần, y khép mắt,