Mơ hồ nhận ra gì đó, tất cả yêu tu trên đường đều hướng mắt tới, thoáng nhìn người vùi đầu trên hõm vai Thẩm Lưu Hưởng, tập thể thay đổi sắc mặt.
Trong chớp mắt, yêu tu nửa con phố nhấc chân chạy trốn, phản ứng cực nhanh. Lấy ba người làm trung tâm, quét ngang xung quanh không còn một ai, bát rượu sứ rơi đầy mặt đất.
Từ Tinh Thần đem kiếm "bang” một cái ấn lên trên bàn, lạnh giọng: “Dùng linh lực tiêu mùi rượu là được. Đừng nói sẽ không. Đừng vội giả vờ say chiếm tiện nghi.”
Uống một ngụm rượu xong liền xấn lên người Thẩm Lưu Hưởng, còn nói mấy lời lả lướt.
Lừa ai đây?
Thẩm Lưu Hưởng ngửi mùi rượu, nhíu nhíu mày, ngón tay thon dài trắng nõn đặt lên trán Chu Huyền Lan, sờ thấy một tầng mồ hôi mỏng.
Y nhớ rõ Chu Huyền Lan bình thường uống rượu cũng không cón gì khác thường, bộ dáng như thế chẳng lẽ vì là phân thân.
“Phân thân có thể uống rượu không?”
Từ Tinh Thần trừng lớn mắt, người trước mắt này lại là phân thân?!
Ý thức được đối phương khả năng say thật, khí thế của hắn dần tan đi, “Ta cũng không biết.”
Kết quả là, hai người thanh tỉnh trên bàn tiệc hai mặt nhìn nhau, đều không biết làm gì.
Lúc này, người tỏa mùi rượu ngẩng đầu, mi mắt hơi áp, tay bẻ gương mặt Thẩm Lưu Hưởng qua, tiếng nói lãnh trầm: “Sư tôn đừng nói chuyện với người khác.”
Nghe vậy, Từ Tinh Thần nhăn mày lại.
“Dựa vào cái gì?”
Giọng nói rơi xuống, gió đêm trên đường biến lớn, thổi cho bàn ghế bốn phía phát ra tiếng vang.
Ánh trăng đỏ tươi dừng trên người Chu Huyền Lan.
Hắn không vui mà nâng mí mắt lên, mắt đen hiện ra một mạt huyết sắc, môi mỏng gợi lên độ cong lạnh băng, “Ngươi muốn tìm.......”
Chữ “chết” còn chưa phun ra, miệng đã bị bàn tay hơi lạnh che lại.
“Hư, say liền phải có bộ dáng say. Đừng nói chuyện.”
Thẩm Lưu Hưởng lo lắng lát nữa hai người thật sự đánh nhau, liền nói với Từ Tinh Thần, “Ngươi về Quyển Vân Các trước đi, ta đưa hắn......”
Lời còn chưa dứt, lòng bàn tay bị liếm một cái, nổi lên một trận tê dại.
“Ngươi làm sao thế?”
Từ Tinh Thần phát hiện biểu tình y cứng đờ.
Bên tai Thẩm Lưu Hưởng nổi lên hồng nhạt, “Không sao. Ngươi đi về trước đi.”
Từ Tinh Thần hơi suy tư, đứng dậy thu bảo kiếm, “Một khi đã như vậy, ngươi đưa hắn trở về, ta muốn đi dạo trên phố một lát. Tinh Liên tò mò trăng máu ở Yêu giới, ta ngắm nhiều một chút, trở về kể cho nàng nghe.”
Thẩm Lưu Hưởng gật gật đầu, nhìn theo hắn rời đi xong, buông lỏng tay, cùng Chu Huyền Lan nhìn vào mắt nhau.
“Ngươi liếm tay ta làm gì?!”
Chu Huyền Lan mở to hai tròng mắt huyết sắc, biểu tình mờ mịt: “Không thể liếm tay sao?”
Lời trách cứ của Thẩm Lưu Hưởng đến bên miệng, nhìn bộ dáng ngốc của hắn, bất đắc dĩ nói: “Không thể như thế.”
Uống chút rượu, người có hơi choáng váng.
Y nhìn quanh bốn phía, một yêu ảnh đều không có, trên đường trống không. Tất cả yêu tu đều tránh ở chỗ tối yên lặng quan sát.
“......”
Không phải chỉ là mắt biến đỏ thôi sao, sợ đồ đệ y đến mức ấy?
Thẩm Lưu Hưởng bĩu môi một cái, quay đầu lại, nhìn đến một khuôn mặt tuấn tú đang không ngừng phóng đại, tim đập rơi mất một nhịp. Đến tận khi tóc mai Chu Huyền Lan cọ qua gương mặt, mới nhẹ nhàng thở ra.
Có lẽ là đứng không vững, muốn dựa vào y.
Thẩm Lưu Hưởng giơ tay đỡ lấy, đang muốn mở miệng, bên tai cảm nhận được một cổ nhiệt khí.
Thân hình y cứng đờ, mở to mắt.
Tầm mắt Chu Huyền Lan dừng ở vành tai trắng nõn, môi mỏng khẽ mở, thử liếm liếm. Phát hiện thân hình trong lòng ngực khẽ run run, ánh mắt ngay lập tức trở nên thâm u.
Hắn như muốn trêu đùa, lại liếm một cái.
Thịt mềm trắng nõn chớp mắt đỏ bừng, giống như muốn lấy máu, rơi vào trong mắt, lộ ra tư thái mê người nói không nên lời.
Nhịp thở của Chu Huyền Lan hơi trầm xuống, đang muốn tiếp tục nhấm nháp, cái đầu đang cúi xuống bị vô tình đẩy ra.
Hắn nhíu chặt mi, không vui nhìn về phía người quấy rầy nhã hứng. Nhìn thấy mắt phượng của đối phương híp lại, khuôn mặt tuấn mỹ tràn ra hàn ý nhàn nhạt, khí thế yếu đi vài phần.
“...... Không liếm tay mà.”
Lỗ tai Thẩm Lưu Hưởng nóng lên, nghe vậy bật cười.
Lợi dụng sơ hở, nói lời này còn rất đúng lý hợp tình. Y xoa xoa mi tâm, trái lo phải nghĩ. Không thể đánh không thể mắng, đành phải lười so đo đến cùng với con ma men.
“Ngươi là rồng đen, không phải chó con. Không được liếm người a.”
Ánh mắt Chu Huyền Lan dừng trên lỗ tai hồng thấu, tuy cực kỳ không muốn tha, nhưng sư tôn đã mở miệng, liền ngoan ngoãn gật gật đầu, “Được.”
Thẩm Lưu Hưởng thở phào nhẹ nhõm, cũng may còn nghe hiểu lời nói, có thể chắp vá giao lưu.
“Ta mang ngươi về độ linh.”
Chu Huyền Lan nhướn mi, nắm lấy cổ tay y, linh khí quanh thân tụ lại, dẫn người biến mất tại chỗ.
Ánh trăng xuyên thấu qua hiên cửa sổ, chiếu lên một mảnh sương đỏ trên án thư to rộng. Căn phòng yên lặng hồi lâu, đột nhiên truyền ra động tĩnh.
Thẩm Lưu Hưởng nằm ở trên giường, thân thể khảm vào đệm chăn mềm mại, chưa phản ứng lại, cổ tay liền bị chế trụ, hơi thở nóng rực phun ra giữa môi.
Chu Huyền Lan không cần nghĩ ngợi, hôn thẳng xuống.
Thẩm Lưu Hưởng trợn to mắt phượng, kịch liệt giãy giụa, ngón tay niết quyết cởi bỏ trói buộc, dùng sức đẩy người đè trên người y ra.
Chu Huyền Lan không chút sứt mẻ, rũ mắt nhìn nhìn người trong ngực.
Dây buộc tóc của thanh niên lỏng ra, tóc đen như lụa hỗn độn tán trên gối, mắt phượng toát ra vài phần hoảng loạn, hơi thở phì phò, cánh môi mới vừa hôn qua phiếm ánh nước long lanh.
Tiếng nói của Chu Huyền Lan hơi khàn: “Sư tôn đừng nhúc nhích.”
Thẩm Lưu Hưởng thiếu chút nữa một chân đem người đá văng, lý trí còn sót lại giúp y hơi bình tĩnh, run giọng nói: “Giải thích. Cho ngươi cơ hội giải thích, bằng không ta liền không khách khí."
Lúc trước còn đang ổn thỏa, sao đột nhiên lại như con sói hung ác như thế?
Ngón tay thon dài của Chu Huyền Lan dừng ở khóe môi y, vuốt ve một chút, “Không phải sư tôn nói độ linh