Chu Huyền Lan cắn mảnh nhỏ đồ chơi bằng đường, môi mỏng nhếch lên, vị ngọt từ giữa răng chảy xuôi vào trong lòng.
Hắn chăm chú nhìn người trước mặt, tâm thần khẽ nhúc nhích, chân thân cách xa vạn dặm nhận thấy được, phản ứng tiến sát vào Thẩm Lưu Hưởng, tiếng nói kèm một chút ý cười, “Đệ tử cũng muốn dỗ ngọt sư tôn một chút.”
Thẩm Lưu Hưởng: “?”
Chẳng lẽ muốn đi mua đồ chơi bằng đường cho y?
Tầm mắt phân thân dừng ở khóe môi hồng hồng, hầu kết lăn lăn, trái tim sắp nhảy khỏi lồng ngực. Trên đường không biết bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm, huống chi vẫn chưa làm rõ tâm ý, sao có thể danh không chính ngôn không thuận hôn sư tôn trước mặt mọi người?
Chính là chân thân......
Đang do dự, ánh mắt Chu Huyền Lan chợt lóe, khuôn mặt đột nhiên tiến lại gần Thẩm Lưu Hưởng, hơi thở lướt qua cánh môi đỏ nhuận, sắp đặt xuống một nụ hôn.
Ngay lúc đó, phía trước truyền đến một tiếng hét lớn: “Các ngươi ở phía sau làm gì vậy?”
Chu Huyền Lan dừng động tác, Thẩm Lưu Hưởng xoay đầu, nhìn Từ Tinh Thần dừng ở phía trước, thét to để bọn họ đuổi kịp nhanh một chút.
Nhìn nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, Thẩm Lưu Hưởng giơ tay ấn xuống trán hắn, đẩy trở về. Ngay sau đó sờ sờ gương mặt, “Xảy ra chuyện gì? Có cái gì trên mặt ta sao?”
Chu Huyền Lan: “......”
Ánh mắt âm trầm của hắn rơi xuống người Từ Tinh Thần. Đối với việc này, Từ Tinh Thần hoàn toàn không biết. Quỷ Đan có tin tức, cả người hắn thần thanh khí sảng, trở lại Quyển Vân Các liền sai Kim Tiểu Cưu, “Mang trà nóng tới.”
Từ Tinh Thần đẩy cửa phòng ra, vào trong đóng cửa sổ, thả thần thức ra quét quét, quay người lại. Vừa một khắc đã quên mất tên người Kiếm Tông này. Hắn liếc mắt nhìn Thẩm Lưu Hưởng, đuôi lông mày ám chỉ mà giật giật.
Thẩm Lưu Hưởng nhìn về phía Diệp Băng Nhiên, lúc trước không nhìn kỹ, giờ nhìn thấy hắn đặc biệt phong trần mệt mỏi.
Quần áo Diệp Băng Nhiên dính không ít bụi bặm, tóc dài dùng ngọc quan búi rơi ra vài sợi, đôi mắt đầy tơ máu. Nhìn dáng vẻ là vẫn luôn trên đường chưa từng nghỉ ngơi.
Thẩm Lưu Hưởng mở miệng: “Nếu không nghỉ ngơi trước đi.”
Diệp Băng Nhiên lắc lắc đầu, từ túi trữ vật móc ra một tờ đan phương, đưa qua: “Thứ ngươi muốn.”
Hắn giải thích nói: “Đây là Lam đan sư năm đó lưu lại, sư tôn bảo ta giao cho ngươi. Tuy đan dược luyện chế theo đan phương này có thể thay đổi hơi thở Yêu tộc, nhưng vẫn chưa hoàn thiện, dễ dàng mất đi tác dụng, hơn nữa còn làm tu vi bị hao tổn.”
Thẩm Lưu Hưởng nhận lấy quét mắt xem xét, lại nhìn về phía hắn: “Ngươi cố ý tới là vì đệ tử Kiếm Tông?”
Diệp Băng Nhiên gật nhẹ cằm. Trước đó không lâu, đoàn người Kiếm Tông biến mất ở Yêu giới. Trước khi xảy ra chuyện, một đoạn tin tức ngắn được gửi về, lại lọt vào mai phục của Yêu tộc, đối phương là có chuẩn bị mà đến.
Kiếm Tông phái người điều tra, phát hiện chút dấu vết để lại. Vừa đúng lúc chim đưa tin của Thẩm Lưu Hưởng đuổi tới, Lam Tiêu Sinh liền để Diệp Băng Nhiên mang đan phương chạy tới Kỳ Lân Thành. Lúc hắn đến nơi, ở vùng ngoại ô nhìn thấy thân ảnh đệ tử Kiếm Tông, đang muốn ra tay, trận pháp bên dưới bất ngờ hoạt động, bị vài sợi lửa cuốn lấy, suýt nữa túm vào vực sâu.
Nghĩ đến đây, Diệp Băng Nhiên hướng sang người đang gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn: “Còn chưa nói lời cảm tạ ngươi.”
Chu Huyền Lan hờ hững: “Ta chỉ thử uy lực của trận pháp.”
Những đệ tử và người phụ trách áp giải đó biến mất dưới mí mắt hắn, không lộ ra một tia linh lực dao động, hoa văn trận pháp cũng không hiện lên. Nếu là pháp trận gây ra, trận này không phải là nhỏ.
Đưa đan phương xong, Diệp Băng Nhiên không cần nhiều lời nữa, thậm chí liền nước trà cũng không uống một ngụm, đứng dậy nói: “Ta còn chuyện quan trọng khác, phải rời đi trước.”
Thẩm Lưu Hưởng biết hắn lo lắng cho đệ tử trong môn, cũng không khuyên nhiều, từ túi trữ vật móc ra một vật, vứt sang, “Bản đồ Kỳ Lân Thành.”
Diệp Băng Nhiên giơ tay đỡ được: “Đa tạ.”
Hắn nhìn Thẩm Lưu Hưởng, lạnh lẽo trong mắt bất tri bất giác tan đi một chút, thân ảnh vốn nên rời đi hơi dừng lại, trên mặt chần chờ, có chút đột ngột hỏi: “Lăng tông chủ có từng liên hệ với ngươi không?”
Thẩm Lưu Hưởng nhướn mi: “Từng có thư từ lui tới, làm sao vậy?”
Ngón tay thon dài của Diệp Băng Nhiên nắm lấy bản đồ, nghe vậy siết chặt lại, muốn nói lại thôi: “Tuy thân sơ có khác, ta nói lời này giống như châm ngòi ly gián. Nhưng……”
Hắn hơi hơi ngập ngừng, nói: “Ngươi phải cẩn thận hắn một chút.”
Dứt lời, Diệp Băng Nhiên thấy Thẩm Lưu Hưởng nhíu mày, không khỏi nhẹ rũ mi mắt, con ngươi thanh triệt lộ ra một chút bất đắc dĩ.
“Cáo từ.”
Lăng Dạ cùng Thẩm Lưu Hưởng là sư huynh đệ nhiều năm, tình nghĩa tự nhiên nhiều hơn so với người ngoài như hắn, Thẩm Lưu Hưởng chưa trách cứ câu ngôn luận này của hắn, đã là cho đủ mặt mũi.
Diệp Băng Nhiên cũng không biết chính mình có nghĩ nhiều hay không.
Mấy năm nay, hắn mơ hồ nhớ lại một vài chuyện, đặc biệt là lí do lúc trước vì sao lại nhận định tiểu đồng bạch y kia là Tố Bạch Triệt.
Khi đó trong đầy trời gió tuyết, hắn đuổi theo, không thấy được thân ảnh tiểu đồng bạch y, lại gặp được một thiếu niên thanh y tuấn dật. Hắn nhận ra thiếu niên này, thanh danh vang dội ở Tu Chân giới, đệ tử Thanh Lăng, Lăng Dạ. Vì thế hắn dừng bước.
Hành lễ xong, dò hỏi một vài điều.
Thiếu niên Lăng Dạ rũ mắt, nhìn hắn một lúc lâu, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc tràn ra ý cười, “Nói đến bạch y, tất nhiên là đệ tử Tố Bạch Triệt của chúng ta.”
“Tố, Bạch, Triệt......”
Ba chữ Diệp Băng Nhiên tuổi nhỏ mặc niệm, ghi tạc đáy lòng, một lần chính là vài chục năm.
Trăng máu đang lặn dần,