Đầu ngón tay Thẩm Lưu Hưởng gảy túi gấm nhỏ, tò mò bên trong là cái gì, liền mở ra xem xét.
Một sợi ánh sáng từ túi gấm bay ra. Trong nháy mắt, trong tay Thẩm Lưu Hưởng có thêm một kiện xiêm y. Vật liệu mỏng như lụa mỏng, trên áo điểm xuyết tinh quang dưới ánh trăng, trong đêm tối tỏa ra khí tức lạnh lẽo.
Thẩm Lưu Hưởng kinh ngạc, y nhận ra chiếc áo này.
Từ gia là đại gia tộc luyện khí nổi danh lâu đời ở đại lục. Trong nguyên tác, Từ Tinh Thần có kiện pháp khí tên là Tiên Y. Sau khi thích Tố Bạch Triệt, đem người mang về Đế Cung, đầu tiên là lấy máu cho Tiên Y nhận chủ, sau đó cầm quần áo cho Tố Bạch Triệt mặc vào.
Tiên Y với chủ nhân tâm ý tương thông, vì thế sau đó, trừ Từ Tinh Thần hắn ra, những người khác dùng hết biện pháp đều không cởi được quần áo của Tố Bạch Triệt.
Lúc này Từ Tinh Thần cho y Tiên Y, hiển nhiên còn chưa nhận chủ.
Trên mặt Thẩm Lưu Hưởng toát ra mấy dấu chấm hỏi, quay đầu hỏi: “Ngươi nhận ra cái áo này không?”
Chu Huyền Lan: “Nhận ra.”
Thẩm Lưu Hưởng vươn ngón trỏ thon dài, chọc chọc vào mặt mình: “Ta thoạt nhìn, như là rất cần cái thứ quần áo này sao?”
Chu Huyền Lan biểu tình biến hóa không ngừng, suy nghĩ một lát, trầm giọng nói: “Sư tôn để nó nhận chủ, mặc vào.”
Thẩm Lưu Hưởng nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy không cần thiết. Nhưng tốt xấu gì cũng là tâm ý của Từ Tinh Thần, một mình buồn bực một lát, vừa suy nghĩ hình tượng của mình trong lòng Từ Tinh Thần có phải xảy ra vấn đề gì không, vừa cắt qua lòng bàn tay.
Một giọt máu rơi xuống chiếc áo, ánh sáng nhỏ vụn lóe lóe.
Thẩm Lưu Hưởng mặc vào, tiên y chớp mắt biến mất không thấy, trên người cũng không cảm thấy nặng hơn chút nào, hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của nó.
“Ngươi thử tới cởi quần áo ta một chút.”
Chu Huyền Lan khẽ nâng mi mắt, không nhúc nhích: “Tiên Y tùy theo tâm ý chủ nhân. Lúc này đệ tử làm như thế, là do sư tôn đồng ý, Tiên Y sẽ không ngăn cản.”
Thẩm Lưu Hưởng âm thầm lấy làm kỳ, duỗi tay buộc chặt đai lưng.
Lúc này, trên đầu truyền đến tiếng xé gió, cổ tay y căng thẳng, bị Chu Huyền Lan túm qua, ôm vào trong ngực, lắc mình lui ra sau đến mấy trượng.
Bụi mù tan đi, mặt đất xuất hiện một cái hố to.
Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt, nhìn thấy một sợi tóc đen của Chu Huyền Lan lắc lư trong tầm mắt, một lát mới tránh thoát khỏi lòng ngực hắn, “Cái gì vậy?”
“Ô ~” trong hố truyền đến tiêng ngâm đau.
Một con hồ ly đực ngã vào trong hố nằm thành hình chữ X, mắt đầy sao xẹt, da lông toàn thân dính đầy bùn đất, đến hoa văn trên trán đều trở nên dơ hề hề.
“Chết dưới hoa mẫu đơn, hồ ly cũng phong lưu.” Hoa Tiên thở ra một hơi, nói xong yên lặng rơi lệ.
Mấy năm không gặp, vậy mà Tố Bạch Triệt từ bạch hoa nhỏ đã biến thành hoa ăn thịt người. Hắn vốn thương tiếc mỹ nhân bị thương, xuống tay nhẹ một chút. Không ngờ tu vi của đối phương tinh tiến nhanh như vậy, trở tay liền đánh bay hắn. Sau này sẽ khó âu yếm rồi.
Hoa Tiên phiền muộn bò ra khỏi hố, ngửa đầu vừa nhìn, liền chú ý tới hai người bên trên hố.
Mỹ, mỹ nhân?!
Ánh mắt Hoa Tiên đang muốn sáng lên một lần nữa, liền thấy rõ người bên cạnh người nọ, một hơi thiếu chút nữa không hít vào nổi.
Từ Chu Huyền Lan xưng vương ở Yêu giới, Hoa Tiên đối với Bát Hoang tránh được thì tránh, dù sao cũng là kẻ thù. Lúc trước hắn khinh thiếu niên nghèo, đánh pháp thuật vào người Chu Huyền Lan. Hiện giờ đối phương là Cửu Yêu Vương, nếu mang thù, lại phải sinh chuyện.
Hoa Tiên ước lượng thực lực địch ta xong, nghiêng đầu một cái, quyết định giả bộ bất tỉnh, tin tưởng chỉ cần khiêm tốn một chút, sẽ không ai nhận ra nguyên hình của hắn.
“Ồ? Tiểu Tiên Tiên?”
Thân cáo cứng đờ, tiếp tục giả chết. Đến tận khi bị Chu Huyền Lan xách từ đáy hố lên, ném lên mặt đất, “Sư tôn đang gọi ngươi. Tam Yêu Vương.”
Hoa Tiên hoàn toàn không biết giận, mở mắt ra, nhìn Thẩm Lưu Hưởng đang ngồi xổm sờ lỗ tai cáo của hắn, nhịn xuống xúc động hất bay tay y, ôn tồn nói: “Nước giếng không phạm nước sông, dĩ hòa vi quý được không?”
Tạo hóa trêu người, đại mỹ nhân là Thiếu Quân Đế Cung. Chu Huyền Lan là Cửu Yêu Vương.
Hiện giờ ai cũng không dễ bắt nạt.
Thẩm Lưu Hưởng nhéo nhéo lông trên lỗ tai hắn: “Ngươi tới Kỳ Lân Thành làm cái gì?”
Hoa Tiên: “Tìm người.”
Thẩm Lưu Hưởng phát hiện lông hồ ly sờ đặc biệt thoải mái, không nhịn được sờ soạng thêm mấy cái, sau đó bị đồ đệ nắm lấy tay, kéo ra.
“Sư tôn thích tộc yêu có lông?”
Thẩm Lưu Hưởng thản nhiên nói: “Vuốt thoải mái.”
Chu Huyền Lan rũ rũ lông mi dài thẳng: “Nếu nguyên hình đánh nhau, một chưởng của ta là có thể ấn chết bọn họ. Nguyên hình của đệ tử lợi hại hơn.”
Thẩm Lưu Hưởng nghĩ thầm, cái này không phải mọi người đều biết sao. Nhưng nhắc tới nguyên hình Long tộc, tâm y lại ngứa, nhịn không được nói: “Về sau, có thể cho ta sờ sờ...... Khụ,”
Cố kỵ những người khác ở đây, y ám chỉ mà chỉ chỉ cái trán, làm cái khẩu hình...... sừng rồng.
Chu Huyền Lan kéo khóe môi, “Được.”
Thẩm Lưu Hưởng cảm thấy mỹ mãn, liếc mắt nhìn con hồ ly lông xù xù ngồi trên đống lá cây, ngón tay thon dài nhẹ động, lại nóng lòng muốn thử.
Chu Huyền Lan lên tiếng: “Tam Yêu Vương vẫn là biến trở về hình người thì tốt hơn. Nơi này nhiều sói, đợi lát nữa bị tha đi, truyền ra lại hủy mất anh danh cả đời.”
Hoa Tiên xoay chuyển tròng mắt, minh bạch ý này, thuận nước đẩy thuyền biến trở về hình người.
Hắn chỉ thích sờ mỹ nhân, không thích bị mỹ nhân sờ.
Hoa Tiên trên trán vẽ hoa văn, mở to một đôi mắt hoa đào sáng quắc, móc khăn lụa ra lau bụi đất trên mặt, “Sao các ngươi lại ở Kỳ Lân Thành?”
Bộ dáng hai người không có địch ý với hắn, làm hắn yên tâm không ít.
“Nói ra thì rất dài.” Trên đường trở về, Thẩm Lưu Hưởng kể lại chuyện cổ quái ở Kỳ Lân Thành.
Hoa Tiên tò mò, bất tri bất giác đi đến cửa thành, nhìn thấy Diệp Băng Nhiên, “Chuyện đệ tử Kiếm Tông mất tích ta cũng biết, chẳng lẽ có quan hệ với Văn Nhân Tần?”
Diệp Băng Nhiên cầm bội kiếm trong tay, tầm mắt dừng ở trên người Chu Huyền Lan.
Đối với pháp trận hắn có biết một chút, nhưng cũng không tinh thông, thỉnh giáo nói: “Lúc trước ta dùng kiếm khí đánh tới, chạm đến mặt tường liền biến mất không thấy, như đá chìm đáy biển. Ngươi có biết vì sao không?”
Hoa Tiên kinh ngạc. Theo hắn biết, Chu Huyền Lan rời khỏi Tu Chân giới chính là vì bị Kiếm Tông bức ép. Lúc này không bỏ đá xuống giếng đã là nhân từ, sao còn có thể hỗ trợ?
Nhưng ngay sau đó, liền nghe thấy Chu Huyền Lan nói: “Ta biết một cái pháp trận, Sâm La Vạn Tượng.”
Diệp Băng Nhiên nhíu mày, chưa từng nghe nói.
Chu Huyền Lan nghiêng đầu, hoãn thanh nói: “Sư tôn có còn nhớ trận pháp bên ngoài phủ đệ Văn Nhân Tần?”
Thẩm Lưu Hưởng gật gật đầu, pháp trận kia có thể di dời phương vị của người.
Chu Huyền Lan hướng y giải thích: “Đó là một nhánh của Sâm La Vạn Tượng. Trừ cái này ra, đặc điểm lớn nhất của pháp trận này, chính là một chữ “Tàng”, vạn vật có thể ẩn nấp, ẩn bên trong Sâm La Vạn Tượng.”
Chu Huyền Lan nhìn về phía lửa đen trên tường: “Nơi này có cửa thông nhập vào trong trận pháp đó.”
Thẩm Lưu Hưởng không hiểu ra sao: “Trận pháp này có phải rất lợi hại không?”
Chu Huyền Lan: “Đại trận thời kỳ Thượng cổ Hồng Hoang.”
Hoa Tiên đứng bên cạnh vuốt cằm, mắt đào hoa hồ nghi nheo lại: “Trận pháp thất truyền lâu như thế, sao ngươi lại biết được?”
Chu Huyền Lan cười như không cười: “Văn Nhân Tần còn có thể bày ra trận pháp, vì sao ta không thể biết?”
Hoa Tiên cân nhắc một chút, nghĩ thông suốt: “Có phải ở Đại Sơn Hải không? Sao cơ duyên của tiểu bối các ngươi người này lại tốt hơn người kia như vậy?”
Thẩm Lưu Hưởng gõ gõ tường: “Ngươi có biện pháp vào trận pháp không?”
“Có,” Chu Huyền Lan trầm mặc một khắc, nói: “Sư tôn ở lại đây chờ ta, ta giúp ngươi cứu đệ tử Kiếm Tông ra.”
Thẩm Lưu Hưởng lắc lắc đầu: “Là ta nợ nhân tình của Kiếm Tông, ngươi không cần như thế.” Ngày đó Kiếm Tông giam giữ Chu Huyền Lan, muốn giết bỏ. Bây giờ dựa vào cái gì bắt hắn đi cứu đệ tử Kiếm Tông?
Chu Huyền Lan suy nghĩ một lát, thỏa hiệp.
Hắn xoay người triệu đám người Lạc Ngư tới, dặn dò hồi lâu, mới đi đến dưới tường thành.
Chu Huyền Lan duỗi tay ấn lên tường đá lạnh băng, ngón tay nổi rõ khớp xương bất ngờ cào một cái, tựa như xốc lên màn che, toàn bộ gạch văn trên tường thành nổi lên dao động như sóng nước.
Một cánh cửa lớn bỗng chốc hiện lên trên mặt tường.
Thẩm Lưu Hưởng kinh ngạc mở to mắt, Chu Huyền Lan giữ chặt y, dẫn đầu bước vào trong đó, Diệp Băng Nhiên theo sát đằng sau, chỉ còn lại Hoa Tiên đứng ngốc tại chỗ, mắt nhìn cửa lớn sắp biến mất, chung quy kìm nén không được tò mò theo vào.
Đợi đoàn người tiến vào, tường thành khôi phục như lúc ban đầu.
Trước mặt Thẩm Lưu Hưởng hiện ra ánh sáng, đợi dần dần tiêu tán, trong tầm mắt xuất hiện một con phố. Hai bên đường có lầu các, yêu tu không đếm xuể đi lại trên đường.
Ngoài trên đỉnh đầu đen nhánh một mảnh, thì nơi đây giống như đúc Kỳ Lân Thành ngoài kia, như một thành phố ngầm.
Chu Huyền Lan nhíu mày: “Đều là hỗn loại.”
Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt. Bọn họ xuất hiện lập tức khiến cho những người khác chú ý, có người đã đi tới, Thẩm Lưu Hưởng vội vàng móc ra ô đan chia cho mỗi người một viên.
“Ăn đi, bằng không sẽ bại lộ.”
“Các ngươi là ai? Sao chưa từng thấy qua?”
Người tới thân hình cao lớn, mặc áo tang bằng vải thô, ngửi ngửi thứ mùi khó ngửi trong không khí, nghi ngờ trên mặt mới biến mất, “Không phải người bản địa, từ bên ngoài mới tới?”
Thẩm Lưu Hưởng hơi híp mắt, từ túi trữ vật móc ra một viên thú hạch trong suốt, ném qua: “Mới tới, mong chiếu cố.”
Người nọ biểu tình biến đổi, hai mắt tỏa ánh sáng bắt lấy thú hạch, cười sang sảng, “Khách khí, nói cái gì mà chiếu cố? Chúng ta đều là thứ bị hai tộc nhân yêu vứt bỏ. Không hỗ trợ nhau thì còn ai giúp chúng ta?”
Tròng mắt Thẩm Lưu Hưởng hơi đổi: “Đại ca là người bản địa?”
“Đúng vậy. Ở đây tám chín phần mười đều là người bản địa, lớn lên ở nơi này. Ngoại lai như các ngươi mới là thứ hiếm