Nhân Vật Phản Diện Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 80


trước sau



Thẩm Lưu Hưởng nâng đầu rồng nhỏ lên, mân mê một lúc lâu, thật vất vả mới treo được lên trên cổ.

Nhìn kỹ một lúc, lại cảm thấy không thích hợp.

Nếu là hình người, ngọc bội thường treo bên hông, đeo ở trên cổ có chút không ổn. Tầm mắt Thẩm Lưu Hưởng chuyển động quanh người Chu Huyền Lan, cuối cùng dừng ở sừng rồng.

Y đem ngọc bội chỉ còn lớn bằng đầu ngón tay, thật cẩn thận buộc vào sừng rồng.

Tặng ngọc bội có ý đính ước. Đợi Chu Huyền Lan tỉnh lại là có thể phát hiện đầu tiên. Đến lúc đó xem phản ứng của hắn là có thể biết được tâm ý hắn.

Thẩm Lưu Hưởng câu môi, đầu ngón tay nhẹ khảy khảy ngọc bội treo trên sừng rồng.

Nhưng chăm chú nhìn một lát, ý cười trên khóe môi dần dần tan đi. Nếu Chu Huyền Lan không thích y, vậy lúc thấy ý tứ của y, sợ tới mức trốn về Bát Hoang không gặp y nữa thì sao đây?

Thẩm Lưu Hưởng thích ăn rất nhiều thứ, thích làm rất nhiều chuyện, nhưng thích người lại là lần đầu tiên.

Trong lúc nhất thời, trong lòng trở nên nôn nóng.

Trước kia Thẩm Lưu Hưởng cảm thấy, nếu gặp được người mình thích, cứ dao sắc chặt đay rối là thượng sách. Lấy tư thế sét đánh thổ lộ đem người thu vào trong túi.

Nhưng bây giờ mới phát hiện ra, tại sao gần trong gang tấc, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ? Muốn làm gì, lại lo lắng hơi vô ý một chút sẽ đem người dọa chạy, đến cơ hội theo đuổi cũng không cho.

Thẩm Lưu Hưởng do dự một lát, gãi gãi đầu, lấy ngọc bội từ sừng rồng xuống, cả người tràn đầy suy sụp.


Y nhìn chằm chằm rồng nhỏ trên băng. Nhân lúc hắn chưa tỉnh lại, ngón tay trắng nõn thon dài không nhịn được chọc vào đầu rồng, “Đồ đệ nhà người khác cũng tốt như ngươi sao?....... Cũng sẽ ở lúc sư tôn mê rượu, ngoan ngoãn chờ ở giữa đường sao?”

Khi còn ở Thanh Lăng Tông, Thẩm Lưu Hưởng rảnh rỗi không có việc gì, lâu lâu thường đi tìm Lăng Hoa uống rượu tâm tình.

Một lần uống là đến tận đêm khuya. Lúc về mang theo ba phần mùi rượu, qua rừng đào giữa sương núi, sẽ luôn có một thân ảnh thiếu niên đĩnh bạt, chịu gió chịu mưa đứng đó chờ.

Thẩm Lưu Hưởng từng nói không cần chờ, nhưng Chu Huyền Lan ngoảnh mặt làm ngơ, vì thế tùy ý hắn. Huống hồ, Thẩm Lưu Hưởng ở thế giới kia, vẫn luôn cô đơn chiếc bóng, lần đầu cảm nhận được cảm giác có người chờ mình, muốn đón mình về. Bên ngoài không nói, trong lòng lại vô cùng nhảy nhót.

Khi đó Thẩm Lưu Hưởng liền suy nghĩ, tại sao Chu Huyền Lan lại tốt như thế?

Hiện giờ hỏi ra được, đáng tiếc Chu Huyền Lan không trả lời y, nằm trên Thiền Linh Băng vẫn không nhúc nhích. Tổn hại máu đầu tim là bị thương nặng. Tuy tạm thời có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng vẫn chưa đến lúc đó.

Thẩm Lưu Hưởng nhìn một lúc lâu, tâm phiền ý loạn, vò vò tán loạn mái tóc, tầm mắt đảo qua đảo lại trên người hắn, không biết lúc hắn tỉnh lại thì nên làm như thế nào.

Đang rối rắm vô cùng, ánh mắt Thẩm Lưu Hưởng chợt ngưng một cái, thoáng nhìn trên lưng rồng có vết sẹo rất nhỏ.

Y cúi đầu xem xét, vết sẹo thoạt nhìn chắc đã có từ mấy năm. Lấy năng lực khôi phục cường hãn của Long tộc mà vẫn chưa biến mất. Có thể phỏng đoán ra lúc ấy bị thương nặng bao nhiêu.

Thẩm Lưu Hưởng trầm mặc thật lâu.

Trong tiềm thức của y, Chu Huyền Lan vẫn luôn là Huyền chủ không gì không thể làm trong nguyên tác, tất cả vận khí trên thế gian đều ở trên người hắn, chỉ cần muốn thì không có gì không làm được.

Nhưng lúc này mới ầm ầm ý thức được, Chu Huyền Lan làm sao sinh ra đã có sẵn thực lực cường đại? Cho dù là cứu y ở Kiếm Tông, hay cắt sừng rồng phá trận, dùng máu đầu tim trấn cổ. Mỗi một lần, đều là không màng tất cả, dùng hết toàn lực bảo hộ y.

Hắn chưa bao giờ là Huyền chủ trong nguyên tác, hay rồng đen vai ác trong truyền thuyết. Chỉ là đồ đệ của y mà thôi.

Với Thẩm Lưu Hưởng mà nói, hắn là đồ đệ tốt nhất thế giới của y.

Thẩm Lưu Hưởng nhẹ rũ hàng mi, tất cả suy nghĩ nhảy nhót trong tim. Đang lơ đãng, chợt đối thượng một đôi mắt đen mở lớn.

Y sửng sốt, đem biểu tình phức tạp trên mặt thu hết, phát hiện ngón tay còn ấn trên đầu Chu Huyền Lan, liền thu tay, khô khốc hỏi, “Tỉnh lại từ lúc nào?”

Chu Huyền Lan đã tỉnh được một lúc. Khoảnh khắc vừa mở mắt đã phát hiện ra khí tức quen thuộc, trước tiên liền nhìn lại phía Thẩm Lưu Hưởng, thấy y lâm vào trầm tư, vẫn chưa chú ý tới ánh mắt này. Vì thế cũng nhìn lên khuôn mặt tuấn mỹ, biểu tình vô cùng sinh động.

Lúc đầu sư tôn chớp mắt, lại nhấp miệng nhíu mày. Sau một lúc lâu lại phồng má lộ ra biểu tình rối rắm, còn thỉnh thoảng phiền muộn thở dài.

Có chút...... Đáng yêu.

Chu Huyền Lan nhìn đến trong lòng hơi ngứa, nhưng tất nhiên sẽ không biểu hiện ra ngoài. Hắn nâng đầu, vốn muốn biến trở về hình người, lại nhớ tới Thẩm Lưu Hưởng từng nói muốn sờ sừng rồng, vì thế ngẩng đầu rồng lên, chủ động đến gần tầm tay Thẩm Lưu Hưởng.

“Sư tôn, không phải muốn sờ sừng rồng sao?”

Thẩm Lưu Hưởng muốn nói đã sờ trộm rồi, nhưng suy nghĩ lại lần nữa, là huyết kiếm a!

Y quyết đoán ngậm miệng, giơ ngón trỏ chạm vào sừng rồng. Sau khi Chu Huyền Lan tỉnh lại, sừng rồng trở nên mềm hơn một chút, không cứng bang bang như lúc trước. Hoa văn trên sừng cũng thay đổi, lúc trước ảm đạm không ánh sáng, lúc này lóe lên ánh vàng.

Hơn nữa băng sương bao trùm trên đó, sờ lên đặc biệt thoải mái, Thẩm Lưu Hưởng không nhịn được sờ soạng thêm một lát.


Trên Thiền Linh Băng, khoảnh khắc sừng rồng bị đụng vào truyền đến, tâm thần Chu Huyền Lan liền rối loạn.

Hắn đã đánh giá cao bản thân.

Chu Huyền Lan thân là Long tộc, dục niệm vốn cường đại. Trong sách cổ ghi lại, có rất nhiều Long tộc không khống chế được tình dục mà lưu tình

ở khắp nơi. Nhưng tính tự chủ của Chu Huyền Lan rất mạnh, cho dù ở thân rồng động tình hết sức, cũng có thể ngăn chặn bản tính.

Người duy nhất có thể làm hắn mất khống chế, chỉ có Thẩm Lưu Hưởng. Có khoảng thời gian nghiêm trọng, chỉ nghe thanh ấm trong Ngọc Giản đã không nhịn được.

Nhưng Chu Huyền Lan không dự đoán được, hiện giờ chỉ là sờ sờ sừng rồng, thân thể đều sẽ nóng lên.

Hắn không thể không đem sừng rồng từ trong tay Thẩm Lưu Hưởng rút ra, biến thành một sợi huyền quang, khôi phục hình người. Đang muốn nói để ngày khác, tiếng đập cửa liền truyền đến, “Thiếu Quân, Đế Quân phân phó nấu thuốc.”

Cửa mở, thị nữ cầm chén thuốc giao cho Thẩm Lưu Hưởng, y cúi đầu ngửi ngửi, mùi rất thơm, “Đế phụ kê thuốc cho ngươi, ngửi thơm quá.”

Thẩm Lưu Hưởng chớp mắt: “Ta thay ngươi nếm thử mùi vị trước.”

Thẩm Lưu Hưởng bưng chén lên uống một ngụm nhỏ, nháy mắt tiếp theo, cả khuôn mặt đều tái đi, chịu đựng xúc động muốn đổ luôn chén thuốc. Một tay y che ngực, một tay đem chén đặt lên bàn, “Thật là khó uống......”

Đầu lưỡi Thẩm Lưu Hưởng tê dại, trong miệng đắng ngắt, hai tròng mắt sặc ra nước mắt, vội vàng đi tìm nước, lại bị túm chặt cánh tay kéo lại.

Không biết Chu Huyền Lan lấy mứt hoa quả từ đâu ra, ngón tay thon dài đưa tới.

Thẩm Lưu Hưởng như nắng hạn gặp mưa rào, lập tức cắn, đầu lưỡi nếm thấy một chút vị ngọt, không nhịn được liếm thêm một cái.

Một liếm này, làm hai người đồng thời sửng sốt.

Chu Huyền Lan vừa mới nằm trên băng, đầu ngón tay vẫn còn giữ hơi băng lạnh, bị nhiệt độ trong miệng Thẩm Lưu Hưởng bao bọc lấy, đầu lưỡi mềm mại lại lơ đãng xẹt qua, thân thể hơi cứng đờ.

“Các ngươi đang làm cái gì?!”

Trước cánh cửa mở rộng, Từ Tinh Thần trên mặt khiếp sợ, hét lớn một tiếng đem hai người sợ tới mức phục hồi lại tinh thần.

Lần này bằng chứng như núi!

Đầu tiên Từ Tinh Thần một tay kéo Thẩm Lưu Hưởng lại, tiếp theo quay đầu trừng mắt nhìn Chu Huyền Lan, rất có ý tứ ‘ngươi chờ đấy cho ta’.

Đưa người tới chỗ không có ai, Từ Tinh Thần buông tay, hừ lạnh: “Còn muốn giải thích không?”

Hắn sớm đã cảm thấy hai người không đúng, nhưng Thẩm Lưu Hưởng vẫn luôn phủ nhận. Hiện giờ để hắn đụng phải một màn này, không khỏi có loại cảm giác thắng lợi, bình tĩnh xem Thẩm Lưu Hưởng miệng lưỡi trơn tru giải thích như thế nào.

Nhưng ra ngoài ý muốn, Thẩm Lưu Hưởng sờ sờ cằm, vậy mà nghiêm túc gật đầu: “Không có. Chính là như ngươi nhìn thấy.”

Từ Tinh Thần sửng sốt một chút, trừng lớn mắt. Đoán được là một chuyện, nghe Thẩm Lưu Hưởng thừa nhận lại là chuyện khác. Hắn bị dọa đến lui hai bước, chỉ vào Thẩm Lưu Hưởng: “Ngươi! Ngươi thừa nhận! Các ngươi chính là có một chân?!”

Thẩm Lưu Hưởng nhướng mày, thở dài. Trên mặt từ thản nhiên chuyển thành phiền muộn, “Không phải, là ta tương tư đơn phương.”

Từ Tinh Thần: “?!!”


Cái này thì Từ Tinh Thần không giữ bình tĩnh được nữa: “Chỉ có chút tiền đồ này?! Không được! Ta muốn đi nói cho Đế phụ! Nhất định là ngươi bị Cửu Yêu Vương mê hoặc tâm trí!”

Thẩm Lưu Hưởng một phen giữ chặt hắn, “Không thể nói cho Đế phụ. Ngươi phải giữ bí mật cho ta.”

Bước chân Từ Tinh Thần ngừng lại, vừa bừng tỉnh, cho rằng lỗ tai xảy ra vấn đề.

Bảo hắn giữ bí mật? Nằm mơ đi!

Từ Tinh Thần cười lạnh một tiếng: “Không có khả năng. Ta tuyệt đối không nối giáo cho giặc. Tuyệt đối không giúp ngươi gạt Đế phụ!”

Thẩm Lưu Hưởng nhướng mày: “Việc này ta chỉ nói cho ngươi.”

Từ Tinh Thần: “Thì làm sao?”

Thẩm Lưu Hưởng nhìn hắn, vẻ mặt chân thành tha thiết: “Bởi vì ta tín nhiệm ngươi nhất.”

Từ Tinh Thần sửng sốt...... Tín nhiệm hắn nhất?

Đúng rồi.

Chuyện quan trọng như thế, vậy mà Thẩm Lưu Hưởng chọn nói cho hắn. Có phải bởi vì không muốn lừa hắn không? Sâu trong nội tâm cảm thấy hắn đáng giá tín nhiệm, kiên định tin tưởng hắn sẽ giữ bí mật cho y?

Ý thức được điểm này, tâm thần Từ Tinh Thần đều chấn động. Chưa bao giờ nghĩ tới, hình tượng của hắn ở trong lòng Thẩm Lưu Hưởng thì ra lại là như thế.

Thu hồi nửa bàn chân bước ra, trên mặt Từ Tinh Thần lộ ra biểu tình mất tự nhiên: “Vậy, vậy tạm thời giữ bí mật giúp ngươi.”

Thẩm Lưu Hưởng hơi câu khóe môi, cảm thấy mỹ mãn gật gật đầu, “Một khi đã như vậy, thì còn có một chuyện nữa.”

Từ Tinh Thần nghi hoặc: “Chuyện gì?”

Thẩm Lưu Hưởng cúi sát vào, đè thấp thanh âm, Từ Tinh Thần nghe xong một lúc lâu, trên mặt vẫn là không thể tưởng tượng.

“......”

Bảo Từ Tinh Thần hắn, làm Nguyệt Lão nối tơ hồng cho hai người bọn họ?

...... Điên rồi sao?!





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện