Sau lưng Thẩm Lưu Hưởng dựa vào cửa, để Chu Huyền Lan ôm thời gian nửa nén hương. Thấy hắn còn chưa có dấu hiệu buông ra, mắt phượng chớp chớp, "Được chưa?"
Đầu gác trên vai y động đậy, đôi mắt đen nhánh mở ra, hơi thanh tỉnh một chút, bày ra tiếng nói hơi khàn sau khi say rượu.
"Còn muốn một lát nữa."
Thẩm Lưu Hưởng nhướn mi. Ôm người có cái gì thoải mái? Còn ôm đến hăng say như thế?, "Vậy cho ngươi ôm thời gian nửa chén trà nhỏ nữa."
Giọng nói rơi xuống, bên tai có người lười nhác nói: "Một chén trà nhỏ."
Thẩm Lưu Hưởng nghiêng mặt đi, một tay sờ sờ cái trán trơn bóng của Chu Huyền Lan. Không sinh bệnh. Chính là cậy say hành hung, vậy mà cò kè mặc cả với y.
Y trầm mặc một khắc, nói: "Nhưng ta đứng đến mỏi chân rồi."
Chu Huyền Lan ngây người một lát, buông tay ra, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, chăm chú nhìn người trên cửa một lát, bỗng cong lưng, một tay vòng qua khuỷu chân Thẩm Lưu Hưởng, chặn ngang người bế lên, không cho phân trần đi vào trong nhà.
Thẩm Lưu Hưởng hoảng sợ, phát hiện bước chân hắn thập phần phù phiếm, hai tay vội vàng vòng lấy cổ hắn.
"Ta nói giỡn, chân không mỏi, ngươi đặt ta xuống đi...... Cẩn thận, chậm một chút...... Đừng để ngã!"
Tiến vào buồng trong, chỉ khoảng mười bước, Thẩm Lưu Hưởng lại cảm giác đã qua một lúc lâu, kinh hồn táng đảm. Đợi thân ảnh Chu Huyền Lan lắc nhẹ, đặt y lên trên giường xong, trái tim đang treo cao mới hạ xuống.
Y thở phào nhẹ nhõm, đứng lên, lại ấn Chu Huyền Lan ngồi xuống giường, nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, biểu tình nghiêm túc nói: "Về sau không thể tùy tiện ôm ta."
Cảm giác say của Chu Huyền Lan sắp hết: "Vì sao?"
Thẩm Lưu Hưởng không thể phán đoán lúc này Chu Huyền Lan đang say hay tỉnh, hay là nửa tỉnh nửa say, nghĩ nghĩ, đành ba phải cái nào cũng được nói: "Đây là chuyện đạo lữ mới có thể làm."
Chu Huyền Lan sửng sốt: "Sư tôn không có đạo lữ, chỉ có đệ tử."
Thẩm Lưu Hưởng nghẹn họng, này là cái lời nói gì vậy? Y nói: "Về sau sẽ có!"
Biểu tình Chu Huyền Lan tức khắc lạnh băng, đáy mắt lộ ra sát ý không che dấu được, lạnh lùng nói: "Sư tôn không có khả năng có đạo lữ."
Thẩm Lưu Hưởng: "?" Nguyền rủa ai đấy?!
Thẩm Lưu Hưởng tức đến phồng má, không tranh cãi với hắn. Y vươn tay, cởi đai lưng Chu Huyền Lan xuống, tính toán cởi áo ngoài ra, để người lăn lên giường đi ngủ.
Chu Huyền Lan phát hiện y động giận, hàng mi dài buông xuống, ngoan ngoãn mặc y làm.
Nhưng môi mỏng khẽ nhếch, kiên trì nói: "Sư tôn không có đạo lữ, cũng không cần đạo lữ, càng không thể có đạo lữ."
Ba chữ "không" liên tiếp nói ra, chọc Thẩm Lưu Hưởng đến phát điên.
"Chu Huyền Lan! Ngươi nói thêm câu nữa thử xem!" Uống say thì nói thật, chính là phun như thế sao?
Bị đồ đệ cười nhạo độc thân cẩu, Thẩm Lưu Hưởng tức đến hộc máu.
Y vươn tay, ôm lấy khuôn mặt tuấn tú thiếu đòn của Chu Huyền Lan, cúi sát mặt vào, mắt phượng trói chặt hai mắt đen nhánh gần trong gang tấc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi nhìn rõ ràng cho ta! Sư tôn ngươi xinh đẹp như hoa, người gặp người thích, sao lại không có đạo lữ?!"
Đối mặt với lửa giận trên khuôn mặt tuấn mỹ, Chu Huyền Lan nhăn mày lại, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh.
Sau một lúc lâu, môi mỏng hé mở: "Bởi vì ta không cho."
Thanh âm trầm thấp, gằn từng chữ một rót vào lòng Thẩm Lưu Hưởng, "Sư tôn có đệ tử là đủ rồi."
Thẩm Lưu Hưởng bỗng chốc trợn to mắt, sửng sốt một lát, "Ngươi lặp lại lần nữa."
Nhưng vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, trộn lẫn tiếng kinh hô của mọi người, "Thiếu Quân!" "Đế Quân!" "Cẩn thận a!"
Biểu tình của Thẩm Lưu Hưởng biến đổi, bảo Chu Huyền Lan ở trong phòng chờ y rồi vội vàng ra cửa.
Nghe thanh âm, là Đế Vân Vũ tới. Nếu phát hiện Từ Tinh Thần uống say, đầu sỏ gây tội là y tất nhiên trốn không thoát. Huống hồ, nghe mấy tiếng gọi này, chẳng lẽ là Từ Tinh Thần làm gì?!
Thẩm Lưu Hưởng tông cửa xông ra. Khoảnh khắc xuất hiện ở hành lang, khóe miệng liền co rút.
Đế Vân Vũ đứng ở ngoài cửa, một đôi cánh tay ôm bên hông, chủ nhân cánh tay ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, tử kim phát quan đeo không chút cẩu thả đã biến mất không thấy, chỉ còn tóc đen hỗn độn.
Đầu hắn dựa gần hai chân thon dài của Đế Vân Vũ, trên mặt có cả say men cùng ủy khuất, than thở khóc lóc lên án: "Sao Đế phụ lại cao như vậy a? Không nhìn thấy, hài nhi không nhìn thấy bộ dáng Đế phụ."
Một đám người Đế Cung xung quanh mặt đỏ lên, không biết muốn cười hay muốn khóc.
Đế Vân Vũ nhìn Từ Tinh Thần ngày thường ngoan ngoãn, thình lình lại điên rượu, miễn cưỡng bài trừ một câu bình thản nói, "Ngươi ngẩng đầu lên, là có thể nhìn thấy ta."
Từ Tinh Thần nức nở: "Nhưng đầu choáng váng, không nâng lên được."
Đế Vân Vũ: "......"
Từ Tinh Liên bên cạnh muốn duỗi tay nâng ca ca dậy, nhưng Từ Tinh Thần uốn éo đầu, nói cái gì cũng không chịu buông Đế Vân Vũ ra.
Đế Vân Vũ trầm mặc thật lâu, bàn tay thon dài dừng trên đỉnh đầu Từ Tinh Thần, mới lạ mà vỗ vỗ, ngữ khí tràn ngập yên bình trước bão táp, "Được rồi, không khóc. Bây giờ nói cho ta, là ai để ngươi ban ngày ban mặt uống rượu?"
Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng nảy một cái, có suy nghĩ xoay người liền chạy. Nhưng hòa thượng chạy được miếu đứng yên, loại ý niệm này chỉ có thể ngẫm lại.
Từ Tinh Thần đối với lời nói cử chỉ của Đế Vân Vũ thập phần quen thuộc, cho dù đang say rượu, cũng nhạy bén nhận thấy được, trong lời nói của Đế phụ ẩn chứa một chút tức giận.
Từ Tinh Thần chậm rì rì lắc lắc đầu, ý đồ bao che: "Ta nói, Đế phụ sẽ phạt y. Không thể nói."
Đế Vân Vũ nhẹ "Ừ" một tiếng, không nhanh không chậm hỏi: "Vậy ngươi nói cho ta, y là ai?"
Từ Tinh Thần buột miệng thốt ra: "Huynh trưởng."
Thẩm Lưu Hưởng: "......"
Y đem hai chữ "cảm động" viết ở trên mặt, Từ Tinh Thần...... Thật có tâm!
Nháy mắt bị một ánh mắt tỏa định, Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt, cùng đối diện với một đôi mắt nhạt màu. Nhìn thấy Đế Vân Vũ nâng tay lên vuốt ve đỉnh đầu Từ Tinh Thần, cách khoảng không, ngón trỏ khớp xương rõ ràng chỉ chỉ y, ý tứ không cần nói cũng biết.
Ngươi, chờ ở đó, không được chạy.
Thẩm Lưu Hưởng tức khắc như sương đánh cà tím, nhưng suy nghĩ đến rồng đen nhỏ trong phòng, nói không chừng sẽ là của y ngay lập tức.
Y nhướng mày, cảm thấy thực giá trị, phạt thì phạt đi.
Đế Vân Vũ đem Từ Tinh Thần xách về phòng, trấn an xong, ra cửa nhìn thấy Thẩm Lưu Hưởng