Nhân Vật Phản Diện Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 97


trước sau



Mặt trời lên cao, cửa phòng đóng chặt một đêm cũng mở ra.

Nửa vạt áo của Chu Huyền Lan mở rộng, lộ ra vài vết cào trên ngực. Lệ khí giữa mi tâm tan thành mây khói.

Thẩm Lưu Hưởng còn chính sự phải làm, nói với hắn không thể ở trên giường lâu quá.

Chu Huyền Lan hiểu rõ, chỉ có thể nhanh chóng giải quyết dục vọng. Nhưng không cẩn thận làm quá mức một chút, ngón tay thon dài trắng nõn của Thẩm Lưu Hưởng khó nhịn gãi lung tung lên người hắn, tựa hồ đang tìm chỗ phát tiết.

Nhưng móng tay mượt mà chỉnh tề kia, cào không đau chút nào, lại giống như cào ngứa, lộ ra chút ý vị câu nhân, làm Chu Huyền Lan không nhịn được tình dục càng đậm chút.

Sau một phen mây mưa, thần thái Chu Huyền Lan lộ ra một chút thoả mãn. Tuy rằng chưa vừa lòng lắm, nhưng mùi vị nếm đủ rồi.

Chu Huyền Lan lấy chén cháo nóng, trở về phòng nhìn thấy người trên giường đã người ngủ rồi, động tác thả nhẹ hơn một chút.

Thẩm Lưu Hưởng nằm nghiêng, mày nhíu lại, gương mặt tuấn mỹ trắng nõn chưa rút hết sắc hồng, vài sợi tóc đen vòng qua cổ vai, an tĩnh rơi rụng trước người.

Chu Huyền Lan đứng ở mép giường, nhìn chằm chằm người không chê phiền lụy hồi lâu, môi mỏng hơi câu.

Cháo nóng vừa lấy, khô cằn bê trong tay, đến lúc sắp nguội, mới được ngó đến một cái. Chu Huyền Lan bật cười. Làm gì có muốn uống cháo? Rõ ràng lo lắng hắn nói chuyện không tính toán gì hết, nhanh chóng sai hắn đi đây mà.

Chu Huyền Lan buông chén, ngón tay thon dài xách ấm trà lên, rót chén nước, rũ mắt trầm tư một lát, lòng bàn tay nhảy ra một tiểu thân ảnh huyền bào.

“Tìm bổn tọa có chuyện gì?”

Chu Huyền Lan lại cân nhắc hai chữ “Bổn tọa”. Đế Vân Vũ từng nói, đến lúc tu vi của hắn có thể xứng đôi với nguyên thần, là lúc Nguyên Anh sẽ khôi phục bình thường, có thể cùng hắn tâm ý tương thông.

Hiện giờ, tuy rằng cực nhỏ, nhưng Chu Huyền Lan có thể cảm giác thấy vài thứ thuộc về nguyên thần, như vài cảnh tượng xuyên qua Nguyên Anh nhìn thấy trong lúc ngủ mơ.

Lý do nguyên thần của hắn với sư tôn không giống người thường, sớm hay muộn cũng sẽ đào ra. Chẳng qua, điều duy nhất Chu Huyền Lan lo lắng, thậm chí kinh hồn táng đảm chính là......

Trong hình ảnh xa lạ mà quen thuộc ấy.

Hắn ở hiện trường, lại lựa chọn đứng ở một bên, nhìn sư tôn vì cứu Diệp Băng Nhiên mà chết, lại chỉ lộ ra một nụ cười lương bạc.

Trừ cái này ra, lại không hề có phản ứng nào khác.

Chu Huyền Lan nhăn chặt mày, thu hồi Nguyên Anh, uống trà như suy tư gì đó.

Khi Thẩm Lưu Hưởng mơ mơ màng màng tỉnh lại, hơi thở quen thuộc quấn quanh trên người, cái trán nhẹ cọ cọ lên cổ Chu Huyền Lan, tìm vị trí thoải mái trong ngực hắn, tính toán tiếp tục bước vào mộng đẹp.

Bỗng nhiên, lại mở mắt ra, hết sạch buồn ngủ.

Sắc đẹp làm mờ tâm trí mà.......

Thẩm Lưu Hưởng chậm rãi lăn khỏi ổ chăn, thay áo trong, từ túi trữ vật chọn kiện áo ngoài mặc vào, thắt đai lưng, nhìn thân ảnh nằm trên giường.


Chu Huyền Lan còn ngủ. Nếu là trước kia, y động tác như vậy đã sớm tỉnh.

Thẩm Lưu Hưởng giơ tay đặt lên trán hắn, đưa vào một sợi linh lực, mày nhăn lại. Linh lực trong cơ thể Chu Huyền Lan xao động quá mức, trên mặt còn thỉnh thoảng xuất hiện yêu văn. Hắn từng nói, lúc không khống chế được tình hình trong cơ thể thì yêu văn mới xuất hiện.

Thẩm Lưu Hưởng nhớ tới lúc trước, bộ dáng Chu Huyền Lan gần như mất khống chế, không biết mơ thấy cái gì.

Thẩm Lưu Hưởng nhìn một lát, nhân lúc người ngủ say, tay bóp chặt khuôn mặt tuấn tú đã tan hết yêu văn, không khách khí mà nhéo nhéo, “Trên giường kiêu ngạo như vậy. Cho ngươi chơi, hỗn đản.”

Sau đó, Thẩm Lưu Hưởng cảm thấy mỹ mãn thu tay, để lại tờ giấy rồi rời đi, tiếp tục tìm nơi phong ấn.

Mặt trời mọc mặt trời lặn, vòng đi vòng lại, đảo mắt cách ngày đại hôn của công chúa Yêu tộc chỉ còn hai ngày, Thẩm Lưu Hưởng đến bóng dáng hung thú cũng chưa nhìn thấy. Nhưng gần đây y cũng không đi tìm...... Chu Huyền Lan không thích hợp.

Hắn tựa hồ muốn đột phá, nhưng lại không giống đột phá bình thường.

Trên bầu trời mây đen dày đặc. Yêu Đều hiếm thấy đã mưa to mười ngày mười đêm không nghỉ. Mà chỉ bước ra ngoại thành một bước, lại là trời cao mây tạnh, mặt trời lên cao.

Mọi người nghị luận sôi nổi, đều lấy làm kỳ. Chỉ có Thiên Cẩu đại nhân giơ đùi gà, thường xuyên xuất hiện bên cạnh Yêu Mộng Nguyệt, là nhìn thấu hết thảy.

Hắn ở Bát Hoang đã từng biết, không kinh sợ như tiểu quái.

Nhưng đợi cho đến ngày thứ mười, Ngao Nguyệt lảo đảo dưới mưa, ôm tất cả thức ăn trong lòng ngực ra ngâm nước nóng, rốt cuộc cũng không nhịn được, chạy đi tìm đầu sỏ gây tội.

“Làm sao? Xảy ra chuyện gì?! Chẳng lẽ lại là Tiên quân ác quỷ viết thư tín cho ai, bị ngươi phát hiện?! Đã lâu như thế rồi, còn chưa khổ sở xong?!”

Ngao Nguyệt đi nhanh vào phòng, nhìn thấy một màn trong nhà bỗng chốc cấm thanh.

Chu Huyền Lan khoanh chân ngồi, linh khí tứ phía không ngừng hướng đến hắn, huyền quang vòng quanh người, hai tròng mắt nhắm chặt, yêu văn trên mặt lúc ẩn lúc hiện. Bàn tay Thẩm Lưu Hưởng đặt sau lưng hắn, cái trán thấm ra mồ hôi mỏng, tựa hồ giúp Chu Huyền Lan điều chỉnh linh lực.

Non nửa canh giờ, Thẩm Lưu Hưởng thu tay lại.

Ngao Nguyệt vòng quanh hai người, sờ sờ cằm, cân nhắc nói: “Có phải muốn đột phá không?”

Thẩm Lưu Hưởng lắc đầu: “Đột phá sẽ không lâu như thế.”

Ngao Nguyệt trầm ngâm, chỉ cái trán mình, đem yêu văn bày ra, “Không phải đột phá nhỏ, mà là đại đột phá của Yêu tộc...... thức tỉnh huyết mạch.”

Hậu duệ của đại yêu thượng cổ, đều có khả năng thức tỉnh huyết mạch. Một khi thành công, tu vi sẽ bay vọt.

Hoa Tiên chính là bằng thức tỉnh huyết mạch Cửu Vĩ Hồ, liền một bước lên vị trí Yêu Vương.

Thẩm Lưu Hưởng biết rất ít mấy việc này, nghe vậy như được cảnh tỉnh. Yêu tộc thức tỉnh huyết mạch, có người chỉ cần giây lát, có người dài đến mấy tháng. Trong quá trình, linh lực sẽ nóng nảy không ngừng như đột phá bình thường. Đến tận khi thành công hoặc là thất bại mới có thể bình ổn.

Thẩm Lưu Hưởng hơi suy nghĩ, nói với Ngao Nguyệt: “Đợi hắn tỉnh lại, ngươi dẫn hắn về Bát Hoang."

Lấy tình huống hiện tại của Chu Huyền Lan, quá trình thức tỉnh huyết mạch sẽ cực kỳ dài lâu.

Tiếp tục ở Yêu Đều, bị phát hiện ở địa bàn của Hành Cửu Âm, sẽ có nhiều người muốn xuống tay với hắn. Huống chi, Cùng Kỳ còn bị phong ấn ở gần Yêu Đều. Nếu trong lúc hắn ở thức tỉnh huyết mạch, bị mạnh mẽ chặn lại, hậu quả là không dám tưởng tượng.

“Nhưng ta đã đáp ứng công chúa mang nàng chạy trốn vào ngày đại hôn. Nàng đã cứu mạng ta, nhân tình không thể không báo.” Ngao Nguyệt ngao ngao, “Ngươi đây là đang làm ta khó xử.”

“Ta giúp nàng là được.” Thẩm Lưu Hưởng nói: “Huống chi, tối nay Lăng Hoa đến rồi, nàng không cần ngươi.”

Ngao Nguyệt biết Lăng Hoa. Ngày đó ở Tu Chân giới, chính là Tiên quân này dùng tín vật của Yêu Mộng Nguyệt, bảo hắn đi Kiếm Tông cứu Chu Huyền Lan.

Ngao Nguyệt đang muốn gật đầu, nhìn thấy Chu Huyền Lan mở mắt ra, liền nói ngay: “Tiên quân ác quỷ không biết cũng thôi, chính ngươi cũng không cảm giác được sao? Chẳng lẽ muốn trắng trợn táo bạo thức tỉnh huyết mạch ở địa bàn của Đại Yêu Vương? Lá gan còn béo hơn đùi gà!”

Chu Huyền Lan nhìn Thẩm Lưu Hưởng, liền đứng lên, móc khăn gấm ra, giơ tay giúp y lau mồ hôi mỏng trên trán, đầu cũng không quay lại: “Ngươi tới làm gì?”

Ngao Nguyệt chửi trong lòng một câu, thử nhe răng: “Tiên quân ác quỷ giao cho ta mang ngươi về Bát Hoang.”

Chu Huyền Lan hơi ngừng động tác: “Ta không về.”

Trước đó không lâu hắn đã phát hiện huyết mạch muốn thức tỉnh rồi, lo lắng Thẩm Lưu Hưởng muốn hắn đi nên còn giấu chưa nói, ai ngờ Ngao Nguyệt liền thọc ra nhanh vậy. Giờ đang ở thời điểm mấu chốt, chắc chắn Thẩm Lưu Hưởng sẽ không về Bát Hoang với bắn. Bảo hắn mặc kệ Thẩm Lưu Hưởng một mình ở Yêu Đều, cũng không khả năng.

Thẩm Lưu Hưởng biết tâm tư hắn, nói: “Ngươi không cần lo lắng an nguy của ta, nơi phong ấn mà chậm chạp không tìm được, ta với Từ Tinh Thần đã quyết định ngày mai về Đế Cung, thủ Đế phụ.”

Chu Huyền Lan đã nhiều ngày đều ở trong phòng, đối với những việc này đều không rõ ràng lắm, bán tín bán nghi nhìn Thẩm Lưu Hưởng.

Người sau nhướng mày: “Làm gì vậy? Cho rằng ta lừa ngươi sao? Nếu không cùng ta về Đế Cung?”

Thẩm Lưu Hưởng chắc chắn Chu Huyền Lan sẽ không đi Đế Cung.

Thần Kỳ Sơn là thánh địa, cho dù là nhân tu hay yêu tu, thân ở giữa tu vi đều phải chịu áp chế nhất định. Bình thường thì không sao, đột phá lại đến nơi vô dị kia là tự mình chuốc lấy cực khổ.

Nhưng Thẩm Lưu Hưởng không dự đoán được, đồ đệ này của y suy nghĩ một cái, phảng phất đánh giá khó khăn nhiều ít ra sao, cảm thấy có thể ứng phó, lại có xu thế gật đầu. Y lập tức ngắt lời nói: “Ngươi mau về Bát Hoang nhanh chút. Nếu không Đế phụ phi thăng, ngươi muốn thức tỉnh huyết mạch, ta không lo liệu hết quá nhiều việc cả hai bên!”

Chu Huyền Lan sửng sốt: “Ta...... Ta chỉ cần một nơi an tĩnh, như vậy cũng......”

Lời còn chưa dứt, sắc mặt Chu Huyền Lan trắng nhợt, linh lực trong cơ thể lại bắt đầu cuồn cuộn, kinh mạch toàn thân không ngừng chịu va chạm, đau đớn như tê tâm liệt phế.

Thẩm Lưu Hưởng thấy thế, nhấp chặt môi, trực tiếp đem hắn đẩy lên lưng Ngao Nguyệt đã biến về nguyên hình, “Ngươi ở lại như vậy sẽ chỉ làm ta phân tâm, về Bát Hoang đi.”

Nơi đó là địa bàn của Chu Huyền Lan, sẽ không có nguy hiểm.

Chu Huyền Lan nắm lấy tay Thẩm Lưu Hưởng, mày nhíu chặt, vì đau đớn mà tiếng nói đều phá lệ khàn khàn, “Sư tôn đừng đuổi ta đi.”

Tình huống của hắn lúc này không xong tột đỉnh, linh lực tàn sát bừa bãi trong cơ thể, buộc hắn không thể không đem tất cả tinh lực đặt lên đó, liền lời nói đều có chút nói không nên lời.

Thẩm Lưu Hưởng khẽ run hàng mi. Một lát sau, trên mặt lộ ra một nụ cười, để sát vào trán hắn hôn xuống. Sau đó, trong nháy mắt Chu Huyền Lan ngây người, một chưởng đánh người hôn mê.

Thức tỉnh huyết mạch không thể bị người ngoài quấy rầy, Chu Huyền Lan ở lại đây quá nguy hiểm, Thẩm Lưu Hưởng không thể mặc kệ hắn như thế. Mà trước mắt Đế Vân Vũ sắp độ kiếp, Thẩm Lưu Hưởng lại không có khả năng chạy nhanh như chớp, đành phải sai Ngao Nguyệt mang Chu Huyền Lan về Bát Hoang, tìm nơi an toàn u cảnh cho hắn bế quan.


“Yên tâm đi Tiên quân ác quỷ,” Ngao Nguyệt run run vai, mở cánh ra nói, “Thức tỉnh huyết mạch đối với Yêu tộc là thiên đại sự, hắn quá không nghiêm túc. Cũng không nghĩ, nếu thành công, cái gì Đại Yêu Vương Nhị Yêu Vương, về sau ông đây không ôm đùi gà, chỉ ôm đùi Chu Huyền Lan hắn!”

Chư vương Yêu giới hiện giờ, có người là huyết mạch đại yêu thượng cổ, đều là sau khi thức tỉnh mới bước lên vị trí Yêu Vương, chỉ có Chu Huyền Lan riêng một ngọn cờ.

Ngao Nguyệt dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết điều này có ý nghĩa gì, Chu Huyền Lan thức tỉnh chính là huyết mạch Long tộc, bá chủ thời kỳ thượng cổ Hồng Hoang!

Ngao Nguyệt đã gấp không chờ nổi muốn đem người xách về Bát Hoang, lập tức mở cánh xám, bỗng chốc bay không còn thấy bóng dáng.

Thẩm Lưu Hưởng ra cửa, ngửa đầu nhìn xung quanh một lúc lâu, xoa xoa mặt, giật nhẹ môi cười một cái.

Y một câu một câu nói về Đế Cung, cũng không biết Chu Huyền Lan tin hay không, ngàn vạn lần đừng tỉnh lại xong, không màng tất cả lại quay lại.

Y với Từ Tinh Thần xác thật có người phải về, nhưng chỉ là Từ Tinh Thần.

Theo như lời Hành Cửu Âm, chỉ còn hai ngày là đến ngày Đế Vân Vũ độ kiếp. Từ Tinh Thần không yên tâm, muốn trở về thủ hắn. Tuy Thẩm Lưu Hưởng cũng muốn như thế, nhưng dù sao cũng phải có người ở lại Yêu Đều, nếu không Cùng Kỳ bên này xảy ra vấn đề, bọn họ sẽ trở tay không kịp.

Thẩm Lưu Hưởng nhìn sắc trời, từ túi trữ vật móc ra đồ chơi bằng đường cắn một miếng. Đang định trở về phòng, bỗng nhìn thấy một thân ảnh áo lam.

Người nọ xuất hiện trên đường lát đá xanh trong đình viện, nhìn xung quanh, trước người có một con chim đưa tin thân hình mập mạp, bay chậm rì rì, dẫn đường cho hắn.

Ánh mắt Thẩm Lưu Hưởng sáng lên, trong lòng dâng lên một cảm giác thân thiết, “Ngươi còn không tới, người ta cũng gả chồng mất rồi!”

Đây là người đầu tiên y nhìn thấy sau khi tới phiến đại lục này, Lăng Hoa.

Cả người Lăng Hoa bị mưa xối, phong trần mệt mỏi đuổi tới, nghe tiếng vừa nhìn thấy Thẩm Lưu Hưởng, bước nhanh đuổi tới trước mắt y, không nói hai lời, tàn nhẫn chụp hai bả vai Thẩm Lưu Hưởng.

“Ngươi phái tới cái loại chim béo gì, bay hai cái liền phải nghỉ ngơi! Nó dẫn đường cho ta ở Yêu giới thiếu chút nữa làm ta phát điên rồi!”

Thẩm Lưu Hưởng không dự đoán được Lăng Hoa chậm chạp không tới là vì lý do này, nhìn con chim béo. Tuy rằng

lúc mua không béo như thế, nhưng chỉ có thể thành thành thật thật đem nồi trên lưng, xoa xoa vai, “Thay quần áo đi, ta mang ngươi đi...... Tiểu quan quán.”

Dưới chân Lăng Hoa lảo đảo, đối với việc Yêu Mộng Nguyệt tìm cái thế thân gì đã có nghe, nghiến răng, để Thẩm Lưu Hưởng mang đến phòng tắm.

Thẩm Lưu Hưởng khép cửa lại, đứng ở hành lang một lúc lâu, không nhịn được phốc cười ra tiếng.

Yêu Mộng Nguyệt tìm thấy thế thân, y đã gặp qua, có tám phần giống, chẳng qua là giống Lăng Hoa khi còn nhỏ. Yêu Mộng Nguyệt đem tiểu bằng hữu tìm tới, cho ăn ngon uống tốt, mỗi ngày đút kẹo cho nó ăn, dỗ dành hỏi có mẫu thân không, có phải cha là Tiên quân Thanh Lăng Tông không.

Đâu phải tìm thế thân, rõ ràng là hoài nghi Lăng Hoa bên ngoài đến nhi tử cũng có rồi.

Thẩm Lưu Hưởng nhẹ lắc đầu, đang định rời đi, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước thùm thụp, ngay sau đó là tiếng quát giận không thể át của Lăng Hoa: “Ngươi, ngươi...... đưa qua đây!”

Cửa phanh cái mở ra.

Bên cạnh hồ sóng nước cuồn cuộn, Thẩm Lưu Hưởng nhìn Yêu Mộng Nguyệt đột nhiên xuất hiện, còn có Lăng Hoa cầm áo ngoài cuống quýt bọc lên người, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Y trầm mặc một khắc: “Các ngươi tiếp tục?”

Lăng Hoa mặc xong quần áo: “Tiếp tục cái gì?! Ngươi quay lại!”

Thẩm Lưu Hưởng đành phải quay lại, nói với Yêu Mộng Nguyệt: “Thả bao nhiêu thám tử?” Tới cũng quá nhanh.

Yêu Mộng Nguyệt ngồi xổm bên cạnh hồ, vừa duỗi tay hất nước đùa giỡn Lăng Hoa đang muốn lên bờ, vừa cười khanh khách nói: “Không nhiều lắm, ba trăm người. Nhưng tính làm ta bắt được tới rồi, ta không cho rằng ngươi tới thật đâu.”

Lăng Hoa lau nước trên mặt. Vốn định hung nàng một chút, thấy nữ tử cười cười liền đỏ hốc mắt, lại thở dài, mở hai tay nói: “Trên đường bị trì hoãn, bằng không đã sớm đến. Đừng khóc a. Tự mình xuống đây ôm.”

Nữ tử bên bờ lập tức nhảy vào bể tắm, ôm chặt lấy hắn.

Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt, vẫn là tránh đi thì tốt hơn. Đưới chân đi hai bước, lại bị gọi lại.

“Đừng nóng vội a,” Lăng Hoa nói, “Có thể mang cả nàng đi được không?”

Nói xong, đẩy Yêu Mộng Nguyệt ra, bảo nàng nhanh đi ra ngoài với Thẩm Lưu Hưởng. Lúc đối phương ướt đẫm ra khỏi bể tắm, lại ném cho nàng một kiện áo lông cừu: “Có phải lại không mang quần áo thừa không? Phủ thêm vào, sau đó đi ra ngoài.”

Yêu Mộng Nguyệt cảm thấy mỹ mãn. Vừa ra khỏi cửa, mặt mày hớn hở nói với Thẩm Lưu Hưởng: “Cửu Yêu Vương đâu? Sao không ở bên cạnh ngươi?”

Ngày ấy chư vương Yêu giới tề tụ, chuyện Thẩm Thiếu Quân từ trên trời giáng xuống được Cửu Yêu Vương đỡ được, chưa mấy ngày đã truyền khắp Yêu giới, thành câu chuyện được mọi người ca tụng nhiều nhất, Yêu Mộng Nguyệt tự nhiên có nghe thấy.

“Có việc,”

Thẩm Lưu Hưởng thuận miệng một hồi, lại hỏi: “Ngươi liền tới như thế, Đại Yêu Vương không phái người nhìn chằm chằm ngươi?”

“Chỉ cần ta không ra khỏi Yêu Đều, hắn sẽ không quản ta,” Yêu Mộng Nguyệt cười lạnh, “Ai biết hắn đánh cái chủ ý gì, ta còn là từ trong miệng người khác nghe được mình muốn thành thân, thật là không thể hiểu được!”

Thẩm Lưu Hưởng trầm ngâm. Nếu từ đầu tới đuôi đều là thiết cục của Hành Cửu Âm, hắn muốn như thế nào?

Công chúa Yêu tộc thành thân, tương đương với tám phương sẽ tới......

Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt, đột nhiên trợn to đôi mắt, nhìn xuống dưới chân, trong lòng dâng lên tầng tầng hàn ý.

Khi y với Lăng Dạ xem quyển trục, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra phong ấn ở vùng Yêu Đều, vì thế hai người theo bản năng tìm bí cảnh xung quanh Yêu Đều. Nhưng xem nhẹ một chút, mấy trăm năm trước, Yêu Đều cũng từng là một mảnh đất hoang, trên này trải rộng bí cảnh, là Đế Vân Vũ ở một đêm, nơi đây mới hóa thành đất bằng.

Có lẽ Cùng Kỳ ở bên dưới Yêu Đều......!

Hành Cửu Âm đem quyển trục hủy diệt, muốn ngăn cản bọn họ tìm được nơi phong ấn, đồng thời lại chuẩn bị một tay, lấy đại hôn của Yêu Mộng Nguyệt hấp dẫn lượng lớn nhân mã tới Yêu Đều, những người này cũng sẽ trở thành trở ngại cho bọn họ.

Nếu muốn xem kỹ nơi phong ấn dưới chân, phải đem mọi người đuổi đi, ném khỏi Yêu Đều mới được.

Nhưng ai có bản lĩnh này? Làm mọi người đều rời khỏi Yêu Đều?

Đế Vân Vũ có thể, hắn mà nói...... Thẩm Lưu Hưởng vừa nảy suy nghĩ, trong lòng đột nhiên giật một cái.

Cùng Kỳ thoát khỏi phong ấn, người ở Yêu Đều sẽ xong đời, đến một tia cơ hội chạy thoát cũng không có. Nếu thế gian còn có ai có thể cứu bọn họ, chỉ có Đế Vân Vũ. Nhiều người như con tin như thế, nếu Đế Vân Vũ chói lọi nói...... không tới, sẽ chết hết.


Yêu Mộng Nguyệt thấy Thẩm Lưu Hưởng chau mày rời đi, vội nói: “Ngươi đi đâu?”

Thẩm Lưu Hưởng ngoảnh mặt làm ngơ, ở trong đầu một lần lại một lần chải vuốt cân nhắc. Hành Cửu Âm báo cho việc phi thăng, là dự tính bọn họ sẽ không lựa chọn quấy rầy Đế Vân Vũ ở thời điểm này.

Sự thật cũng là như thế. Từ lúc biết được Đế Vân Vũ muốn nghênh đón lôi kiếp, là cơ hội cuối cùng để rời đi. Nếu thất bại, phi thăng thất bại không nói, nhưng tu vi cũng hoàn toàn tiêu tán, hóa thành một sợi vong hồn dưới lôi kiếp.

Kết quả này, y và Từ Tinh Thần đều không tiếp thu được.

Cho nên, Thẩm Lưu Hưởng vẫn luôn cho rằng hành động này của Hành Cửu Âm, chính là đánh chủ ý lên hung thú. Muốn sau khi Đế Vân Vũ rời khỏi, sẽ thả Cùng Kỳ ra thi pháp lấy khống chế.

Nhưng hôm nay nghĩ lại, thời gian an bài đại hôn của Yêu Mộng Nguyệt quá mức vi diệu, đúng vào lúc Đế Vân Vũ độ kiếp. Nếu ngay từ đầu Hành Cửu Âm hướng hắn mà đi, vậy Cùng Kỳ chỉ là quân cờ, dùng để ép Đế Vân Vũ vào lúc sắp độ kiếp chạy tới Yêu Đều cứu người.

Thẩm Lưu Hưởng trầm tư. Hành Cửu Âm làm tất cả những việc này có chỗ tốt gì? Quấy rầy Đế Vân Vũ độ kiếp, phi thăng lại không thể đổi thành......?!

Bước chânThẩm Lưu Hưởng chợt dừng, tâm thần kịch liệt chấn động.

Gần ngàn năm, Yêu tộc không có bất kỳ nhân vật nào phi thăng thành công. Hành Cửu Âm đã sống bốn trăm năm, nhưng cho dù tu vi có cao, cũng không đạt được cuộc sống vĩnh hằng, không có đường lên trời, sẽ hóa thành một nắm đất vàng trên thế gian.

Chẳng lẽ, hắn có thủ đoạn gì có thể thay thế Đế Vân Vũ độ kiếp phi thăng?!

Thẩm Lưu Hưởng chấn động không ngừng, tìm thấy Từ Tinh Thần. Từ Tinh Thần đang phát ngốc trước một quyển trục pháp thuật, trên mặt lộ ra giãy giụa. Thấy y tới, vội đứng lên, ngoan ngoãn kêu lên: “Huynh trưởng.”

Thẩm Lưu Hưởng hỏi: “Ngươi đang xem cái gì?”

“...... Phong Ấn Thuật,” Từ Tinh Thần cúi đầu, do dự nói: “Ta phát hiện pháp thuật này tùy vào tu vi của người thi pháp cao hay thấp, mà uy lực của phong giới sẽ có biến hóa. Tu vi của Đế phụ đang tiêu tán, cho nên kết giới phong ấn Cùng Kỳ vẫn luôn yếu đi.”

Thẩm Lưu Hưởng nói: “Ngươi muốn nói thời điểm Đế phụ độ kiếp rời đi sẽ là thời khắc kết giới yếu nhất, vào lúc đó hung thú có khả năng thoát ra nhất?”

Này quả thực là tái hiện lại cảnh tượng mấy trăm năm trước ma thú giáng thế, Đế Vân Vũ từ bỏ phi thăng. Khác nhau chính là, vì Đế Vân Vũ đã cố tình thất bại độ kiếp một lần, tu vi yếu bớt, nên không cho phép hắn tùy ý một lần nữa.

Từ Tinh Thần gật đầu: “Ngày mai ta về Đế Cung, huynh trưởng đi với ta. Ta muốn phong tỏa Thần Kỳ Sơn liên hệ với bên ngoài, không cho bất kỳ tin tức gì truyền tới tai Đế phụ. Cứ nói với Người không tìm thấy hung thú, để Người an tâm độ kiếp. Còn nơi này...... Giao cho Hành Cửu Âm, dù sao cũng là địa bàn của hắn...... Không quản được nhiều như vậy!”

Thẩm Lưu Hưởng rót ly trà, đem phỏng đoán của mình nói với Từ Tinh Thần.

“Hắn dám......!” Từ Tinh Thần lộ vẻ hoảng sợ, “Hành Cửu Âm hắn dám cướp tạo hóa của Đế phụ?! Không có khả năng! Tuyệt đối không khả năng!”

Ngoài miệng nói không có khả năng, trong lòng Từ Tinh Thần lại tin vài phần. Lúc Hành Cửu Âm nói với hắn việc phi thăng, khát vọng trên mặt như thế nào cũng không che dấu được.

Từ Tinh Thần bỗng nhiên đứng dậy: “Bây giờ ta liền an bài, để Tinh Liên luôn canh giữ cạnh Đế phụ, lúc nào cũng nhìn chằm chằm, không cho Người rời khỏi Đế Cung!"

Dứt lời, hắn móc Ngọc Giản ra. Nhưng linh lực dò xét một lúc lâu, cũng không thấy Từ Tinh Liên trả lời, “Có lẽ là đang ngủ.”

Buông Ngọc Giản, Từ Tinh Thần biểu tình khẩn trương, trên mặt toàn là lo âu việc Đế Vân Vũ, không biết kế tiếp nên như thế nào, theo bản năng nhìn Thẩm Lưu Hưởng.

Thẩm Lưu Hưởng trầm mặc một khắc, câu môi cười với hắn một cái, sau đó dùng sức xoa xoa đầu hắn, “Gấp cái gì?Sợ cái gì? Chút chuyện này cũng không chịu nổi, ngày sau làm sao làm Đế Quân?”

Cổ họng Từ Tinh Thần nghẹn lại, không được lắc đầu: “Ta, ta không muốn làm, vẫn là Đế phụ làm đi.”

Tuy từ nhỏ hắn đã có tâm tư làm Đế Quân, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày Đế Vân Vũ rời đi, hắn cho rằng Đế Vân Vũ vẫn sẽ luôn bồi bọn họ.

Thẩm Lưu Hưởng bất tri bất giác nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, lưu lại vết máu xuyên da thịt, nhưng trên mặt lại là vui cười, câu lấy bả vai Từ Tinh Thần ôm ôm.

“Ta nói ngươi nghe, ngày mai ngươi về Đế Cung, liền khóc với Đế phụ, kêu oa oa như vậy. Đến lúc đó Người nhất định sẽ mềm lòng, ngươi nói cái gì cũng đáp ứng ngươi...... Ngươi luyến tiếc Đế phụ phi thăng, vậy liền nỗ lực chút, sau này cũng độ kiếp rời đi không phải được rồi sao? Nếu chỉ lo thương tâm, đợi ta tu vi đại thành cũng đi rồi, thuận đường mang Tinh Liên đi, ngươi liền thật đáng thương hề hề cô gia quả...... xít!”

Thẩm Lưu Hưởng cả kinh nói: “Ngươi cắn ta, ngươi là Ngao Nguyệt sao?!”

Thẩm Lưu Hưởng ôm người an ủi một lúc lâu, còn bị cắn một miếng, tức giận đến vỗ vào đầu Từ Tinh Thần một cái, đem phát quan của hắn đánh lệch.

Từ Tinh Thần chỉnh ngay ngắn kim quan tím, không nhận sai: “Là ngươi nói nói bậy trước.”

Thẩm Lưu Hưởng giơ tay xoa vai, đau đến nhe răng trợn mắt, hoài nghi có phải bị cắn chảy máu rồi không, Từ Tinh Thần hạ miệng còn rất tàn nhẫn, “Đánh cái cách khác mà thôi, tức giận cái gì?!"

“Ta không được,” Từ Tinh Thần lạnh lùng nói: “Dù sao ta không được.”

Thẩm Lưu Hưởng thấy hắn một bộ dáng "không được chính là không được, giả thiết cũng không được!”, lười so đo với hắn, đến trước cửa sổ nhìn sắc trời.

Còn khoảng hai canh giờ nữa trời sẽ sáng.

Lấy tốc độ của Ngao Nguyệt, Chu Huyền Lan chắc đã ở Bát Hoang, không biết hiện giờ như thế nào rồi. Còn may.

__________________

Sắp sóng gió rồi!!





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện