Nhân Vật Phản Diện Thật Ngoan

Tiểu Thanh Mai, Quá Mạnh Mẽ (35)


trước sau

"Hắn là loại người nào, cậu có hiểu rõ không? Tên đó nhân phẩm thối nát như nào, cậu có biết không? Cậu cái gì cũng không biết, mẹ nó cậu làm loạn cái gì ! Tên ngốc này! "


Phồn Tinh chỉ là quật cường mím môi, "Ta thích hắn, chỉ thích hắn, cho nên, muốn cùng với hắn."


Giọng điệu vẫn chậm rì rì như cũ.


Có thể nói ra đến như vậy, thiếu chút nữa đem người tức muốn chết!


Thích Hà vì sao tức giận như vậy, vội vàng đến thế, là vì tên tra nam ở bên cạnh Phồn Tinh, hắn biết rất rõ!


Đó không phải chính là tên khốn quay video bạn gái, đem đi khoe khoang đó sao?


"Vân Phồn Tinh! Tôi cho cậu biết, tôi không cho phép cậu ở cùng với hắn!" Hắn từng bước ép sát, một đấm đem tên khốn đứng bên cạnh Phồn Tinh đánh xuống đất.


"Ngươi dựa vào cái gì không cho phép?" Thiếu nữ chỉ là như làm nũng hỏi ngược lại.


"Chỉ bằng tôi nuôi cậu như vậy, cậu dựa vào cái gì cùng người khác ?"


"Dựa..." cô ngốc nghiêng nghiêng đầu, "Dựa vào ngươi đánh không lại ta nha."


Tức giận đến Thích Hà lúc ấy a...


Tâm can phổi phế đều đau!


Trong lòng chỉ cảm thấy càng lúc càng tức giận.


Nấu cơm, giặt quần áo, còn một tay dạy cậu xử lý kỳ sinh lý. Có thể nói cô ngốc này, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, đều là hắn một tay lo toan.


Lúc cần tôi, tôi chính là anh trai tốt của cậu .


Lúc không cần tôi, vậy liền trở thành người không có quan hệ?


Thích Hà chỉ cảm thấy càng nghĩ càng tức!


Tức giận lại càng không thể khống chế được chính mình, dù sao cũng đã đến được bên cạnh cô ngốc, vì thế liền đơn giản đưa tay ra, một tay kéo lấy đầu cô ngốc giữ chặt, hung hăng gặm mấy cái trên miệng của cô.


Từng chút từng chút một.


Cũng không biết là làm sao, sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí hoàn toàn không dừng lại được!


Một ngón tay trắng mềm mập mạp chọc chọc mặt Thích Hà , Thích Hà lật người lại trên giường, mắt đều không mở, theo bản năng lầu bà lầu bầu: "Cô ngốc , đừng làm quấy, cậu là lần đầu tiên, ngủ tiếp một lát..."


Phồn Tinh nghiêng đầu.


Hiển nhiên là không có nghe hiểu.


Vì thế kiên nhẫn ở bên giường ngồi trong chốc lát, bụng kêu rột rột một tiếng, lão đại rốt cuộc không thể nhịn được nữa, hung hăng đâm một cái thật mạnh lên mặt Thích Hà.


"A! Đau..." Thích Hà cơ hồ đau đến hít một hơi lạnh.


Mẹ nó, ai đánh hắn?


Ánh mắt mơ hồ chưa tỉnh ngủ, đến lúc nhìn rõ người ngồi trên giường, Thích Hà nhất thời giống như bị tạt một gáo nước lạnh, nháy mắt tỉnh táo lại.



Vội vàng ôm chăn che lại, mặt đầy kinh dị hỏi:" Cậu làm sao ở trong phòng tôi? "


Cảm thấy được cơ thể mình có điểm khác thường, Thích Hà toàn thân đều sắp không xong.


Cô ngốc là vào lúc nào? Cô có thấy được gì không ? Hẳn

sẽ không cảm thấy được cái gì đúng không?


"Thích Hà, ta đói bụng." Lão đại hoàn toàn không biết Thích Hà trong lòng suy nghĩ cái gì, chỉ là ủy khuất lắp bắp nói.


Cũng đã mười một giờ, cô còn chưa ăn sáng.


Yết hầu Thích Hà di chuyển, " Cậu, cậu ra ngoài trước đã, chờ một chút tôi đi làm đồ ăn..."


Chờ trong phòng chỉ còn lại chính mình, Thích Hà mới chậm rãi phun ra một hơi.


Mẹ, hù chết cha!


Vén chăn lên nhìn một chút.


Sau đó xấu hổ và giận dữ muốn chết, ý đồ đem vật chứng đi thủ tiêu.


Làm sao có thể?


Làm sao có thể như vậy?


Thích Hà nhớ lại giấc mơ đêm qua, toàn thân đều là mộng bức.


Hắn rất là hoài nghi bản thân có phải hay không xuất hiện ảo giác, đêm qua thật sự là mơ sao ?


Hắn làm sao lại trở thành loại người đáng khinh còn vô sỉ như vậy ?


Thích Hà cũng là thật thê thảm một nam, thế giới quan đều sụp đổ, toàn thân đều mộng bức, đều còn chưa kịp điều chỉnh chính mình, liền phải đi mua thức ăn nấu cơm.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện