"Cô ngốc, sinh nhật vui vẻ."
Thích Hà giang hai tay ra, trong lòng nghĩ được tốt đẹp lắm.
Cảm động như vậy , chắc chắn là rất nhớ đây.
Kết quả lão đại chỉ là nghiêng đầu nhìn hắn một cái, xem không hiểu là ý gì.
Sau đó vui vui vẻ vẻ nhận lấy bánh ngọt trong tay hắn, ngồi xổm bên đường liền bắt đầu mở ra.
Thích Hà: ...
Nói thật, đây không phải là tình yêu trong tưởng tượng của hắn.
Tâm can của hắn, phảng phất tại trong nháy mắt đều tan vỡ.
Bánh ngọt mua được không lớn, Thích Hà không thích đồ ngọt, cho nên chỉ mua cái nhỏ một chút.
Thích Hà đem bánh ngọt cắt thành bốn miếng nhỏ, đưa cho Phồn Tinh một miếng nhỏ sau, còn dư lại tự mình cầm trên tay, nghiêm túc nhìn cô ăn.
Cô ngốc, lúc nào thì có thể hiểu chuyện đây?
Ưu thương.
Thích Hà cầm bánh ngọt còn lại, cũng là nhàn được đến đau lòng.
Ngón trỏ lấy một chút bơ sau, trực tiếp quệt trên mặt của Phồn Tinh, đem khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mềm của cô bôi thành mặt mèo nhỏ.
Lão đại chuyên tâm ăn, không phản ứng.
Thích Hà quệt hai lần, hai má của Phồn Tinh tất cả đều là bơ, sau đó phát ra sung sướng tiếng cười, phảng phất đây là một trò chơi chơi rất vui.
Sinh nhật Phồn Tinh lúc trước, cũng là hai người bôi bánh ngọt qua lại.
Lão đại trong lòng thở dài.
Nhìn thoáng qua bánh ngọt chưa ăn xong trong tay mình.
Đóa hoa nhỏ, hình như thật sự rất thích chơi trò này.
Vậy thì, chơi cùng hắn đi.
"Bẹp --" một tiếng.
Dĩa bánh ngọt trong tay lão đại, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, đập lên mặt Thích Hà.
Hơn nữa lực đạo của cô ngốc, ai thử qua! Người đó biết!
Thích Hà chỉ cảm thấy như có một trận cơn lốc đi qua!
Sau đó trong lỗ mũi truyền đến một cỗ hơi nóng.
Hắn thật sự cảm giác mình, thật sự là thê thảm một nam!
Bơ trắng, máu mũi đỏ, trộn lẫn cùng một chỗ, nhìn qua chính là nhân gian thảm kịch.
Phồn Tinh nhìn thấy Thích Hà chảy máu mũi, mới bắt đầu cảm thấy được bản thân đã gây họa, vì thế niết làn váy từng chút giúp Thích Hà đem kem trên mặt lau sạch sẽ.
Tới gần mặt Thích Hà, thổi thổi mũi của hắn.
"Còn đau không?" Đừng có là đánh hỏng rồi nha.
Trận gió dày đặt thổi vào mũi, trái tim của Thích Hà kịch liệt nhảy đập thình thịch, chém đinh chặt sắt nói :" Còn đau! Tiếp tục thổi!"
Mẹ!
Đáng giá!
Gần như vậy trước mắt, ôn nhu mềm mại như vậy, đừng nói chỉ là một dĩa bánh ngọt đánh hắn chảy máu mũi, có là đem xương mũi hắn đánh gãy cũng đáng!
Ngụy Tử Trác đi theo tới, xa xa liền nhìn thấy một màn như vậy.
Trường hợp kia, quả thực tốt đẹp đến mức khiến người nhịn không được muốn cướp đi, sau đó phá hủy!
Hóa ra không chỉ có một bộ dạng ngây ngây ngốc ngốc, còn có một bộ dạng linh hoạt đầy sức sống như vậy...
"Cô ngốc, tặng cho cậu." Thích Hà lấy ra một chiếc hộp quà màu màu xanh ngọc, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn.
Hắn mùa hè này đi làm thêm mua, thừa dịp tiểu ngốc tử còn không biết ý nghĩa của nhẫn là như thế nào, trước cho cô mang.
Thật tâm cơ boy.
Phồn Tinh nhìn chiếc nhẫn nhỏ trên ngón trỏ lòe lòe tỏa sáng , nghiêng đầu.
Nhìn thật đẹp, thích.
Vân Gia Duyệt
Cuối cùng cũng là người này đã trưởng thành, có rất nhiều chuyện nên để cho cô ta biết, để cô ta hiểu được mưu tính. Mà không phải ngày ngày đem tâm tư đặt trên tranh giành cảm tình, phụ nữ ánh mắt quá hẹp hòi, khó làm nên chuyện.
Tạ Tuệ Tú giải thích với cô ta xong, Vân Gia Duyệt cũng biết Phồn Tinh có tác dụng gì với cô ta.
Tuy rằng không thật sự coi Phồn Tinh trở thành em gái ruột, nhưng ngoài mặt giả vờ làm rất tốt.
Thường thường liền kéo lão đại ra ngoài, biểu hiện thiện ý.
Chẳng qua mỗi lần ra ngoài, đều sẽ hữu ý vô tình gọi theo Văn Nhân Nho.
Cô ta thấy rất rõ ràng, Văn Nhân Nho là rất thích cô ta, từ sau khi Phồn Tinh xuất hiện, Văn Nhân Nho đem ít lực chú ý tới trên người Phồn Tinh.
Tuy rằng cô ta khinh thường đối với loại hành vi tìm kiếm kẻ thay thế, nhưng mà cô ta nhất định phải gả cho Ngụy Tử Trác, để Phồn Tinh buộc được Văn Nhân Nho, cũng là chuyện tốt.
Nhưng Vân Gia Duyệt lại không có chú ý tới, Ngụy Tử Trác ngẫu nhiên cũng sẽ đem ánh mắt đen tối dừng lại ở trên người Phồn Tinh.