Nhân Vật Phản Diện Thật Ngoan

Tiểu Thanh Mai, Quá Mạnh Mẽ (50)


trước sau

Khi Thích Hà biết sinh nhật của cô ngốc, muốn tổ chức cùng một đám người, nhất thời sinh ra một cảm giác nguy cơ mãnh liệt!


Mẹ nó!


Hắn liền biết, trên đời này quả nhiên không chỉ một mình hắn có khẩu vị như vậy!


Liền biết một khi kẻ khác nhìn ra được ánh sáng của cô ngốc, chắc chắn sẽ có người tranh đoạt với hắn.


Cho nên lúc Phồn Tinh đề nghị, mọi người cùng nhau đón sinh nhật, Thích Hà lập tức đồng ý.


Hắn là đi dự sinh nhật sao?


Không! Hắn là đi tuyên thệ chủ quyền!


Hắn muốn đem những tên tâm cơ kỹ nam kia biết, hắn, Thích Hà, địa vị chính phòng cực kì vững chắc! Đừng tên nào nghĩ muốn lật đổ hắn.


Bởi vì có một tầng cảm giác nguy cơ mãnh liệt như vậy, Thích Hà chuẩn bị nửa tiếng mới ra khỏi cửa ---


Bộ vest kia, mẹ, quá đen, không đủ tươi đẹp.


Tây trang màu hồng đi, có chút tao.


Bộ vest màu xám bạc này, không tôn lên chiều cao của hắn.


Chờ đã, đi dự sinh nhật, hắn vì sao lại phải mặc vest chính thức như vậy?


Vì thế liền bắt đầu chọn lựa thường phục.


Nếu không phải là bởi vì thời gian không đủ, Thích Hà có thể tiêu thêm vài giờ, tìm chuyên viên tạo mẫu để tạo hình cho hắn.


Trên thực tế, nửa giờ chọn lựa này, cũng không uổng phí.


Lúc Thích Hà xuất hiện ở cửa phòng bao, nhất thời, tầm mắt mọi người đều đồng loạt nhìn lại. Không ít người trong mắt đều lóe lên kinh diễm.


Thích Hà cười lạnh.


Ông đây tối nay là đến để đè bẹp tất cả!


Đối với vẻ ngoài này của mình, hắn vẫn rất tự tin.


Vân Phồn Tinh cô ngốc kia, ngoại trừ cảm thấy hứng thú với ăn uống, kỳ thật còn thích xem vật đẹp mắt một chút. Mỗi một lần soi gương, Thích Hà đều sẽ càng thêm tin tưởng vào nhan sắc của mình.


Kết quả, cấp dưới của lão đại lóe lên kinh diễm xong, ngay lập tức trở thành khinh thường.


Mọi người không hẹn mà gặp nghĩ đến một suy nghĩ ----


A, quả nhiên là ăn cơm mềm!


Nhìn xem mặt mũi này, còn có phong cách ăn mặc lẳng lơ này, quả nhiên là trai bao !


Chậc, rác rưởi.


Lại có thể để một cô gái gặp chướng ngại trí lực như lão đại đi kiếm tiền nuôi mình, bản thân lại một thân quần áo kia, thật là quá đắt a!


Người ở chỗ này, ngoại trừ Văn Nhân Nho, còn lại đều là cấp dưới của Phồn Tinh.


Đối với Thích Hà xuất hiện ở giữa ghế lô, đều sinh ra một loại địch ý khó hiểu, trao đổi một cái ám hiệu xong, đồng loạt hướng Thích Hà hô một câu: " Chào chị dâu!"


Ghế lô lớn như vậy, thậm chí còn có thể nghe được tiếng vọng lại.


Văn Nhân Nho không biết vì cái gì, khó hiểu tâm tình thật tốt, hơi hơi cong môi.


Chỉ là đặc biệt nhẹ nhàng bâng quơ giải thích với Thích Hà: "Thích thiếu, cấp dưới của ta bình thường quen miệng gọi Phồn Tinh là lão đại, cho nên mới gọi anh là chị dâu, anh đừng hiểu lầm."


Kết quả, sự thật chứng minh, tất cả mọi người đã đánh giá thấp trình độ mặt dày của Thích Hà.


Hắn vẫn quả thật đặc biệt rộng rãi khoát tay.


"Không hiểu lầm, không hiểu lầm."


Đám người kia xem ra còn có mắt nhìn, biết cô ngốc là người của hắn.


Chị dâu thì chị dâu đi, ngươi xem sức chiến đấu kia của cô ngốc, được cô bảo vệ, thật sự là rất an toàn!


Văn Nhân Nho nghẹn lời, xuýt chút nửa không giữ được tươi cười.


Muốn mặt mũi sao, bạn trẻ?


Những người khác: ...


Tiệc sinh nhật, sẽ có người hát hay chuyên hát cho lão đại nghe, Phồn Tinh uống hai ly rượu

xong, có đôi chút lâng lâng, sau đó dựa vào trên tường chăm chú nghe nhạc.


Hoàn toàn không chú ý tới, đóa hoa nhỏ của cô đang bị người có dụng ý vụng trộm mời rượu.


Thích Hà rất bình tĩnh, hắn học ngành y, vốn là am hiểu không ít kỹ xảo giải rượu. Hơn nữa ba năm nay đi theo Thích Mộc Vũ, ở trên thương trường, đã sớm luyện được tửu lượng giỏi rồi.


Chờ tất cả đã gục xuống hết, Thích Hà vẫn có thể cao ngạo vững trãi.


Văn Nhân Nho không uống bao nhiêu.



Tầm mắt của hai người chạm trán nhau, ánh mắt của Thích Hà mới bắt đầu tấn công lại.


Đừng tưởng rằng hắn không biết những tên này trong lòng quanh co luẩn quẩn, là muốn tranh đoạt cô ngốc với hắn?


Cô ngốc là hắn nấu cơm cho.


Quần áo đều là hắn giặt.


Kỳ sinh lý đều là hắn xử lý.


Những kẻ khác, đều là tra nam , hoàn toàn không tin tưởng được!


Văn Nhân Nho chỉ là thoáng cong môi, trong lòng hắn tự mình hiểu lấy mình, không có khả năng vì Phồn Tinh đánh một canh bạc lớn như vậy, cho nên hắn đơn giản khắc chế tình cảm của bản thân, không có bất cứ hành động nào.


Hắn cũng muốn nhìn xem, Thích Hà có thể vì Phồn Tinh, làm được đến bước kia?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện