Văn Nhân Nho vốn cho rằng, Phồn Tinh và Thích Hà hẳn là sẽ trải qua rất tốt đẹp.
Hắn không đi cố ý phá hoại, Thích Hà lại nguyện ý vì Phồn Tinh mất đi tất cả, trên đời này, sẽ không có bất cứ ai có thể đủ khả năng ngăn cản được bọn họ.
Đưa Thích Hà từ cơ quan trị liệu tâm lý ở nước ngoài về nước, trong lòng Văn Nhân Nho cảm khái vạn phần.
Hắn chưa từng thấy qua bộ dạng chân chính mất đi ý nghĩa cuộc đời, bây giờ đã gặp được.
Một chữ tình, một lần tổn thương. Có càng nhiều tình cảm, lại càng là khó giải thoát.
Đời này của Thích Hà, có thể là thật không thể giải thoát được.
Hắn từng chút kết hôn liên doanh, trải qua ngày tháng bình thường như nước, ngẫu nhiên cũng sẽ hối hận, lúc trước nếu từ bỏ gia nghiệp Văn Nhân gia, tranh giành Phồn Tinh một chút... Tựa hồ cũng tốt hơn loại hôn nhân không có tình cảm này, mưu tính lẫn nhau.
Nhưng mà cũng là tự mình ngẫm lại mà thôi, nếu thật sự lựa chọn, hắn vẫn là so ra kém Thích Hà quả quyết như vậy.
Sau khi Phồn Tinh đi, Thích Hà tựa hồ có chút cố chấp.
Văn Nhân Nho có thể giúp, đều sẽ giúp đỡ một phen, loại cảm giác giúp đỡ tình địch ngày xưa thật mẹ nó cảm giác quái dị.
Cũng vừa vặn giúp đỡ một phen như vậy, cơ hồ đem Vân gia hố được gắt gao!
Thích Hà rất cố chấp, nhất định muốn lấy đi gia nghiệp Vân gia.
Hắn một tên họ Thích, ngươi nói hắn đối gia nghiệp Vân gia cố chấp như vậy làm cái gì?
Kết quả hắn chỉ là lầm bầm lầu bầu, "Vốn dĩ là của cô ngốc, vậy lấy về giúp cô ấy giữ gìn thật tốt."
Cũng vừa vặn là vì lời này, khiến Văn Nhân Nho biết, Thích Hà tựa hồ có chút điên dại.
Hao hết tâm tư đem Vân gia phá đổ sau, Thích Hà một bên nắm giữ gia nghiệp Vân gia, vừa bắt đầu làm chút chuyện người thường khó có thể hiểu --
Nói ví dụ như, cầu tiên vấn đạo.
Hắn rất cố chấp, chỉ cần là chùa miếu hơi chút nổi danh, hoặc là người tu hành. Cho dù phải tốn trăm ngàn vạn, hắn cũng đặc biệt cố chấp muốn được gặp mặt.
Những người khác đều cảm thấy, Thích Hà xem ra là bị điên rồi.
Văn Nhân Nho cũng cho là như vậy, Thích Hà làm như vậy, có chút trốn tránh hiện thực ý tứ.
Duy chỉ có chính Thích Hà, trong lòng rất tỉnh táo.
Hắn nhiều năm qua, vẫn luôn trong hồi ức ở chung với Phồn Tinh. Từng chút từng chút một, mỗi một chi tiết nhỏ, hắn đến nhớ lại rõ ràng.
Hắn đã từng hỏi cô ngốc, có thích hắn hay không?
Cô ngốc lúc ấy trả lời là, không thể thích... Sẽ chết.
Khi đó hắn không để ở trong lòng.
Chờ sau khi mất đi rồi, hắn mới dần dần ý thức liên hệ của các chi tiết rất nhỏ.
Nhất là lúc
Một câu kia, không thể thích, sẽ chết.
Có thể chính là sự thật ?
Thích Hà muốn biết câu trả lời!
Đặc biệt quan trọng muốn biết!
Cho nên hắn bái phỏng một thứ gọi là thế ngoại cao nhân, tới gặp các chùa miếu có danh tiếng. Liền xem như người khác đều cảm thấy hắn là kẻ ngốc, cảm thấy hắn dễ gạt, cảm thấy hắn có thể là điên rồi.
Vậy thì thế làm sao?
Thích Hà cơ hồ dùng trọn nửa đời sau, đi tìm chân tướng sự thật.
Nhưng mà cũng không biết là bởi vì ông trời không giúp hay là như thế nào, từ lúc bắt đầu đến kết thúc đều không để cho hắn gặp được chân chính thế ngoại cao nhân.
Cuộc đời ngắn ngủi vài chục năm, Thích Hà rốt cục vẫn phải đi đến cực hạn.
Đến cuối cùng, chỉ có thể ôm nỗi hận mà chết.
Mắt mở thật to, tựa như Phồn Tinh khi chết giống nhau như đúc, đều tràn đầy không cam lòng.
-----Hết thế giới đầu tiên -----