"Cha, không cho!" Phồn Tinh đầu tiên là chém đinh chặt sắt nói.
Sau đó là trình bày sự thật, giảng đạo lý: "Kẻ xấu, ảnh hưởng, tâm tình đi thi ."
Sau khi nói xong, còn chọc chọc eo Từ Thụy Khanh, "Ta nói được. . . Đúng không?"
Mộc Lão Tam thậm chí đều chưa kịp đi bịt miệng con gái nhà mình, lời đắc tội với người ta nói cũng đã nói ra.
Sách!
Khuê nữ a, làm người không thể quá ngay thẳng, nếu không phải sẽ bị đánh!
Từ Thụy Khanh buồn cười, cong môi cười nhẹ, thấp giọng trả lời, "Ừ."
Hắn biết, tiểu nương tử tương lai của mình là đang cố ý che chở hắn.
Thật là xấu!
Nhưng mà loại cảm giác này, còn thật sự rất tốt.
Trước kia ở nhà nhiều lần bị chửi, ngại với đạo hiếu, hắn một câu đều không nói được.
Lúc này nhìn thấy Từ gia bị nghẹn thành như vậy, tâm lý lại khó hiểu cảm thấy có chút vui sướng.
Nhưng hắn lại không biết, kỳ thật hắn vừa thoát một kiếp nạn.
Ngươi cho rằng lão đại chọc hắn eo, là vì muốn hỏi hắn co đồng ý hay không sao?
Không phải a!
Lão đại lúc ấy ý nghĩ trong lòng là cực kỳ hung ác tàn bạo!
Cô là vì đóa hoa nhỏ, cho nên mới oán giận người nga. Những người này đối đóa hoa nhỏ không tốt như vậy, nếu hắn còn che chở bọn họ mà nói, cô vậy liền chờ đóa hoa nhỏ đã thi xong sau đó đè xuống mà mặt đất đánh hắn một trận.
Đầu óc không dùng được...
Hơn phân nửa là do thói quen...
Đánh một trận, thì tốt rồi.
Trước khi thi, không thể đánh, sẽ ảnh hưởng thành tích.
Thi xong sau, đè xuống đất mà đánh, cũng không có quan hệ.
Mà hết thảy, Từ Thụy Khanh hồn nhiên không biết.
Thậm chí trong lòng còn thật cảm động, có người như vậy che chở hắn.
Nhân sinh a, chính là cần hiểu lầm như vậy, nếu phải biết hết chân tướng mà nói, quá gian nan.
"Thụy Khanh, vợ của ngươi như thế nào nói chuyện với bà?" Tần thị bị mẹ chồng trừng mắt một cái, lập tức nói với Từ Thụy Khanh.
"Mẫu thân." Từ Thụy Khanh hơi hơi cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch, hơi mang tự giễu.
Lúc gọi nương, là trong lòng còn có khát vọng đối với tình mẫu tử.
Gọi mẫu thân, vậy thì quả thật chỉ là nhìn ở trên quan hệ huyết mạch mà thôi.
Lúc hắn gần chết thì Tần thị và Từ Hán Ngưu còn nhát gan không thôi chờ tổ phụ tổ mẫu giật dây. Hắn cũng đã đối tình nghĩa cha mẹ triệt để thất vọng, về sau, cũng sẽ không mưu cầu nửa.
"Ngưởi hẳn biết, mạng của ta là do Mộc thúc cùng Phồn Tinh mua về." Cho nên hắn nào có tư cách quản Phồn Tinh?
Tần thị: "Mua về thì lại như thế nào? Chẳng lẽ ngươi không phải con trai ta, nó không phải con dâu ta?"
Tần thị lúc trước sở dĩ không có ngăn cản Lý thị đem Từ Thụy Khanh phân ra ngoài, không phải là muốn, cho dù Mộc Lão Tam bỏ tiền cho Thụy Khanh chữa bệnh. Con trai cũng là cốt nhục của mình cho dù
Nhưng mà, trên đời này làm gì có chuyện như vậy tốt?
Phồn Tinh ngồi ở trên xe bò, giống cái đứa trẻ nhỏ tăng động quá mức.
Trái nghiêng phải ngó, cái đầu lúc lắc thản nhiên bán manh.
Ai cũng không biết, cô lúc nào ở trong túi đồ ăn của mình, lấy ra một cái trái hồ đào, miệng phát ra "biubiubiu~~~" âm thanh, liền trực ném về phía Tần thị.
Từ Thụy Khanh chỉ nghe thấy "biubiubiu~~~", trước mắt một đường vòng cung ném qua, ngay sau đó chính là tiếng mẫu thân mình hét thảm một tiếng.
Tần thị che trán, vô cùng đau đớn!
"Ngươi, thật là phiền." Phồn Tinh cúi đầu nhìn nhìn hồ đào trong túi của mình, quả nhiên, cô vừa rồi lấy ra đến là trái nhỏ nhất, không đau lòng!
"Hừ, lúc trước Từ Thụy Khanh nhà các ngươi là bán cho ta, chẳng qua không có ký khế ước bán thân mà thôi. Hiện tại nhìn trị hết bệnh, liền muốn có được một đứa con dâu, nghĩ đến còn thật không biết xấu hổ..."
Mộc Lão Tam trào phúng xong, thúc xe bò nhanh chóng rời đi .
Con gái ngốc cũng không nghĩ đến lực đạo của mình.
Thật là đánh không đau không trả tiền!
***
Chúc mừng năm mới ~♥~