Lần lượt nửa số đệ tử đều lên sàn thi đấu, những người chiến thắng ngày hôm nay liền được ghi danh vào thẳng vòng hai.
Lúc này, trận đấu mà mọi người mong đợi nhất đang chuẩn bị bắt đầu.
Đó là trận đấu giữa nhân vật chính đại nhân Lưu Sắt cùng Giang Đà của Nhị Môn Tông.
Sau khi cả hai lên sàn đấu, bên dưới quảng trường, đám đệ tử lẫn tán tu từ các nơi đến tranh luận náo nhiệt vô cùng.
Các chân nhân và các vị chưởng lão cũng rất đang nóng lòng mong đợi một màn mãn nhãn trước mắt.
Cả hai đứng đối diện nhau không ai nói gì, chỉ đồng thời quan sát một lúc.
Sau đó liền lao vào tỷ thí, tiếng lưỡi kiếm va chạm vào nhau xăn xắt cùng với các đạo tinh quang loé ra từ những đường kiếm điêu luyện.
Tỷ thí chưa đến nửa nén hương, tất cả mọi người đều ồ lên.
Không ngờ Nhị Môn Tông cũng có một người mạnh ngang ngửa Lưu Sắt đã vào Kim Đan Kỳ.
Mặc dù trông Giang Đà có vẻ nhỏ con hơn Lưu Sắt, nhưng không vì vậy mà y gặp bất lợi.
Thân thủ y linh hoạt, nhanh nhẹn như một chú sóc, không công kích liên tục như Lưu Sắt, mà là lối tỷ thí phòng bị sau lại tìm cơ hội để tấn công.
Các vị chân nhân ngồi bên trên khán đài phi thường cao hứng, ai nấy đều gật gật đầu tán thưởng.
Quả là đúng như mong đợi!
Cuối cùng thì Lưu Sắt một thân mồ hôi đổ như thác, vẫn là thành công đẩy Giang Đà ra khỏi vạch trắng.
"Thất lễ rồi."
Giang Đà thấy y đưa tay về phía mình, không ngần ngại bắt tay một cái, nhàn nhạt cười nói:
"Lưu sư huynh quả thật rất mạnh."
Rốt cuộc thì từ sáng đến bây giờ mới được xem một trận thật sự sảng khoái, Bạch Nhất Dạ ngồi xổm bên cạnh Túc Hàn Tinh vỗ tay tỏ vẻ.
Đại sư huynh đúng là không chê vào đâu được hết!
"Vậy giờ đến lượt ngươi, Bạch Bạch!" Túc Hàn Tinh huých vai hắn nói.
!!
Ta?
Đối thủ của Bạch Nhất Dạ chính là một tán tu tên Quách Sỹ Bân, đây cũng là lần đầu tiên mọi người nghe thấy cái tên này.
Bạch Nhất Dạ bước lên sàn đấu, không giấu giếm ánh mắt liếc nhìn sư tôn hắn.
Tống Vu Hàn từ lúc nãy đã luôn dõi theo Bạch Nhất Dạ, bắt gặp ánh mắt nhìn mình, liền cười gật đầu với hắn một cái.
Nằm lung lay trên cành cây gần đó, Thiên Hệ ngủ được tròn bốn giấc, vừa nghe thấy cái tên Bạch Nhất Dạ y đã giật mình hồi tỉnh.
Chờ mãi cuối cùng cũng tới lượt tên nhóc đó.
Bạch Nhất Dạ ổn định tinh thần, ung dung mà bước đi.
Người kia cũng đồng thời đi tới, sau khi chào hỏi, Quách Sỹ Bân liền lao tới người Bạch Nhất Dạ một cách đột ngột.
!
Bạch Nhất Dạ hắn giật nảy cả mình, thầm nghĩ tốc độ đáng kinh ngạc gì đây? Ánh mắt sắc bén đầy sát ý hướng vào Bạch Nhất Dạ, cả người y toả ra một luồng khí tức kh.ủng bố.
Khi thân ảnh nhanh nhẹn kia lao tới, Bạch Nhất Dạ nhất thời toát mồ hôi, điều đáng nói ở đây chính là ánh mắt giống như sắp giết người đó!
Bạch Nhất Dạ liên tục né tránh rồi lại tự mình trấn an bản thân, trong lòng không ngừng suy nghĩ, có phải vị đại ca này muốn có bảo vật đến phát điên rồi không?
Tống Vu Hàn mi mắt khẽ động, tập trung quan sát tỉ mỉ người tán tu nọ.
Không cần nói thì ai cũng biết, đồ đệ nhà hắn đang bị áp đảo tuyệt đối.
Phía dưới có một vài đệ tử hô hào cổ vũ, cũng không ngừng có