Hiện tại, Rừng Ma.
Chỉ thấy Giang Đà không nhìn thi thể của Giang Yên nữa, liền cúi đầu đi từng bước đến, mở miệng nói với âm lượng chỉ có mình y nghe được: "Bạch Nhất Dạ ngươi đi chết đi...Chỉ có thế...thì giới tu chân này mới xem trọng ta, cũng sẽ không còn coi ta là một kẻ vô dụng bỏ đi..."
Mốt lát sau, y nhặt lên thanh kiếm của một đệ tử khác bỏ lại, đột nhiên lớn tiếng nói:
"Mọi người cùng ta xông lên, hôm nay phải giết cho bằng được tên ma tu ra tay tàn bạo sát hại người của chúng ta!"
Đám đông nghe thấy thế, không biết lấy dũng khí từ đâu ra, mạnh mẽ hô hào đáp lại, sau đó đồng loạt hướng mắt về phía Bạch Nhất Dạ và Hoằng Đạo.
Bạch Nhất Dạ cười lạnh: "Ha ha, được thôi.
Hôm nay ngươi xuống địa ngục bồi ả nữ nhân kia đi."
Huyền Hạc Kiếm như cảm nhận thấy tâm tình sôi sục của chủ nhân, liền khẽ rung lên mấy hồi, chuẩn bị đón tiếp những người đang tới.
"XÔNG LÊN!"
Quần chúng cùng Giang Đà lúc này bỗng chốc ngu người một thể, đứng chôn chân tại chỗ mà nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.
"Bạch chủ! Ma lực của ta...đột nhiên bị rút cạn!" Hoằng Đạo giơ móng vuốt, thầm mắng chửi, y không thể triệu hội đội quân vô hình! Đối đầu với một kẻ có khả năng hấp thụ sức mạnh của người khác, thì dù cho y có triệu hồi thành công từ trước, đội quân vẫn sẽ tan biến ngay lập tức vì không đủ ma lực để duy trì.
A–
Bạch Nhất Dạ kinh ngạc mở to mắt nhìn về phía Hoằng Đạo, chỉ thấy Hoằng Đạo đột nhiên bị một luồng kiếm khí hung bạo của Túc Hàn Tinh đánh bay, y kêu lên một tiếng đau đớn.
Hắn quay đầu ngoái lại nhìn, chau mày nói:
"Túc Hàn Tinh!"
Túc Hàn Tinh lao đến, cả hai liền triền miên giao đấu, giọng nói lạnh lùng phát lên: "Ngay lập tức cắt đứt quan hệ với Thiên Hệ, nếu không, ngươi sẽ chết dưới tay ta.
Kể cả tên khốn đó!"
Túc Hàn Tinh trong lòng tin tưởng tuyệt đối người bằng hữu chí cốt này của mình.Thầm nghĩ hắn chỉ đang lầm đường lạc lối mà thôi, chỉ cần Túc Hàn Tinh y khuyên bảo, nhất định hắn sẽ suy nghĩ thông suốt hơn mà dừng tất cả những chuyện sai trái này lại.
Sư phụ của hắn kể từ cái ngày không có hắn bên cạnh, y liền thương tâm đến thế...
"Sư huynh Lưu Sắt là một cường giả mạnh mẽ của giới tu chân, thứ y bài xích nhất chính là ma đạo! Ngay cả ta cũng căm hận ma đạo đến tận xương tủy.
Bây giờ ngươi cũng bọn chúng là cùng một dạng, ngươi nói làm sao ta có thể đối mặt với ngươi đây?
Bọn ta không mong muốn ngươi trở thành cái dạng này!"
Thật là muốn quay trở về lúc xưa, mỗi ngày cùng nhau đánh trận giả, cùng nhau gây gỗ, cũng liền cùng nhau mà lớn lên...
Bạch Nhất Dạ lách người né tránh mũi kiếm của Túc Hàn Tinh, hắn lại nói:
"Không trở thành cái dạng này, thì trở thành cái gì? Việc ta giết tẩu tẩu là sự thật, tu ma bước vào con đường ma đạo cũng là thật!
Ta mỗi ngày đều bị cảm giác tội lỗi đè nén đến nghẹt thở, có lỗi với đại sư huynh, với đứa con của tẩu tẩu!"
Bạch Nhất Dạ hắn cho dù có cố gắng không làm ra những chuyện thâm độc tàn ác như nhân vật phản diện trong nguyên tác.
Thì hắn vẫn không thể nào