Tống Vu Hàn chân nhân tuy bế quan tu luyện quanh năm, nhưng y lại chính là người nắm giữ vai trò quan trọng nhất đối với sự tồn tại của tông môn.
Đồng thời y cũng là chính sư đệ độc nhất của chưởng môn Tống Vân Phong–người trực tiếp cai quản Thành Đường Tông.
Vì vậy nên, gia thế của y, không đùa được!
Bạch Nhất Dạ chờ đợi đến mất kiên nhẫn, ngay cả Lưu Sắt cũng đang không hiểu tại sao sư tôn lại không nói gì từ lúc nãy đến giờ.
Khoảnh khắc Lưu Sắt định lên tiếng nhắc nhở, bất chợt một lần nữa, chất giọng trầm lắng đó lại vang lên đánh tan sự yên tĩnh trong căn phòng hiện tại:
"Lại đây."
Bạch Nhất Dạ nghe thế liền khẩn trương mà làm theo, chân bước tới trước mặt Tống Vu Hàn–người đang ngồi trên chiếc ghế làm từ loại gỗ Đàn Hương.
Y quan sát đứa nhỏ trước mặt, nói: "Từ nay ngươi sẽ là nhị đệ tử của ta, càng không được lấy cái tên đó nữa..."
Nói rồi y đặt bàn tay lên cái bả vai nhỏ gầy của hắn, từng ngón tay thon dài khẽ vuốt, lại nói:
"Ban nãy, miệng ngươi thốt ra một chữ Bạch.
Liền gọi Bạch_Nhất_Dạ đi..."
Suy cho cùng người mang số phận của nhân vật phản diện nhất định phải là hắn.
Một điều tất nhiên khi Bạch Nhất Dạ hắn đến với thế giới này, ắt hẳn sẽ có những biến số khác xảy ra, tuy tương lai sau này thì không rõ, nhưng Bạch Nhất Dạ nhận ra rằng, mọi thứ vẫn đang theo quỹ đạo của nó.
Bạch Nhất Dạ mặt nở một nụ cười sáng lạng, hào hứng đáp: "Đa tạ tiên nhân!"
Bàn tay to lớn của Tống Vu Hàn trượt xuống cổ tay nhỏ nhắn của hắn, tầm mắt cũng hạ xuống nơi cổ tay: "Gọi sư tôn."
Hắn gật đầu vâng lời: "Vâng, sư tôn!"
Lưu Sắt đứng một bên quả thật cảm động đến phát khóc, tuy cảnh này trông có vẻ quen mắt, nhưng vì sao lại khác xa vạn dặm so với lúc y bái sư đến thế.
Sư tôn lúc ấy hình như không được ôn hoà như vậy.
Trái tim nhân vật chính cảm thấy lạnh lẽo vô cùng!
Sau khi nhận sư, Bạch Nhất Dạ bèn đứng đợi bên ngoài cánh cửa chờ vị sư huynh Lưu Sắt.
Bởi vì Tống Vu Hàn nói rằng có điều cần căn dặn y.
Khoảng độ nửa nén hương, đã thấy Lưu Sắt mở cửa bước ra ngoài.
Y liền nói với bạch Nhất Dạ: "Đợi có lâu không?".
Hắn thở dài đáp: "Không lâu."
"Ngoan, về nghỉ ngơi thôi.
Ngày mai sẽ bắt đầu tu luyện căn bản được chứ? Từ giờ đệ cần gì cứ nói với ta đi."
Bạch Nhất Dạ gật gật đầu cho có lệ, hắn cùng Lưu Sắt quay lại biệt viện dành cho đệ tử nội môn.
Bạch Nhất Dạ cảm thấy dường như hắn đang được hưởng thụ khoảng thời gian bình yên nhất đời người.
Tuy là một trạch nam sợ hãi với tất cả mọi thứ nhưng không gì có thể làm hắn chùn bước.
Kết thúc một ngày bằng việc đi qua đi lại trong nội viện Thành Đường Tông, hắn có suy nghĩ vì cái gì hắn lại bị ép xuyên qua một thế giới khác.
Đơn giản vì tên hắn trùng với nhân vật phản diện hay vì một lý do đặc biệt nào khác?
Trong đại điện Thành Đường Tông tông, các vị Phòng chủ đang xôn xao bàn tán vì tin đồn về Cát Lãng chân nhân lại thu đồ đệ rồi.
Phải là người như thế nào mới được vị tiên nhân sức mạnh cường đại của Thành Đường Tông nhận làm đệ tử.
Chắc hẳn người đó phải là một kỳ tài nghìn năm khó gặp hoặc một nhân vật có căn cốt tu tiên thần thánh.
Nhưng điều đáng nói ở đây, Tống Vu Hàn lại chọn một đứa trẻ ăn mày không nguồn gốc về làm đệ tử, một lão nhân mỉa mai nói:
"Cao quý như Cát Lãng chân nhân đây, cớ gì lại chọn một đệ tử xuất thân hèn kém như vậy!"
Cẩm Lý chân nhân mặc trên người bộ y phục xanh lam, bên trên