Bạch Sùng chạy một mạch tới chỗ Diệp Trần, dùng gió cắt mạng nhện bao quanh. Bên trong mạng nhện, vì không gian quá nhỏ hẹp nên Diệp Trần đã biến về thân mèo, nhẹ nhàng nhảy tới nhảy lui để né tránh đòn tấn công bằng nọc độc và mạng nhện.
Sau đó, cô bỗng thấy có một cơn chấn động kịch liệt, bên ngoài loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi đầy sốt ruột của Bạch Sùng: “Diệp Trần! Diệp Trần! Em còn sống không?! Diệp Trần!”
Diệp Trần nghe thấy tiếng, cố hết sức “meo” một cái. Nghe được tiếng mèo kêu, Bạch Sùng điên cuồng xé toang mạng nhện, cuối cùng cũng cứu được mèo con ra.
Bạch Sùng thoăn thoắt đặt Diệp Trần lên đầu vai, rút kiếm ra, quay đầu lại.
Bầy nhện đã bị Diệp Trần đánh tàn một nửa. Bạch Sùng giải quyết gọn nhẹ nốt đám còn lại rồi ôm Diệp Trần chạy như điên về căn cứ, vừa lên tới tường thành đã sốt sắng hỏi: “Có bác sĩ thú y không?! Có bác sĩ thú y không vậy? Ai biết khám bệnh cho mèo ấy!”
“Bạch ca, anh bình tĩnh chút đi…” Dương Thu cạn lời, “Tuy chị dâu bên ngoài là hình mèo nhưng là do dị năng hệ mèo, bản chất vẫn là người mà.”
Người khỉ ấy!
Bạch Sùng cố nhịn không chửi bậy, anh ta là người rõ nhất Diệp Trần đã biến thành người như thế nào, Diệp Trần căn bản không phải người, mà là một con mèo dị năng hệ người!
Anh ta mặc kệ Dương Thu, định bế Diệp Trần đi tìm thú y. Diệp Trần cau có, biếng nhác bảo: “Đi khám làm gì, xì.”
Cô ngoảnh đầu đi, nhìn lũ zombie ở đằng xa, có laser chặn ở cửa, vấn đề cửa bị công phá đã được giải quyết. Bên ngoài dù có nhiều zombie hơn nữa cũng chẳng phải là chuyện gì lớn. Trong lòng Diệp Trần thoải mái hơn nhiều, đủng đà đủng đỉnh bảo: “Canh trên tường thành đi. Tôi ngủ một giấc.”
“Em không sao chứ?”
Thấy Bạch Sùng lo lắng ra mặt, Diệp Trần cào cho anh ta một phát: “Anh nói xem tôi có sao không?”
Bạch Sùng thấy Diệp Trần không sao mới chịu yên lòng, đi theo mọi người lên canh tường thành.
Không có nhược điểm để công phá, lũ zombie chỉ còn cách trèo tường. Thế nhưng, mọi người đang đứng canh từ trên cao, cho dù chỉ là một người thường cũng có thể ném vỡ đầu kẻ địch hoặc là đạp thẳng xuống, công cuộc giữ thành giảm được đáng kể khó khăn.
Mọi người chiến đấu hăng hái suốt một đêm, đợt tấn công của zombie cuối cùng cũng kết thúc. Trong lúc mọi người làm công tác thống kê thương vong, kiểm đếm quân số, trị liệu cho binh sĩ, Bạch Sùng đi kiểm tra tình hình. Thế rồi, anh ta nhìn thấy Bạch Nguyên.
Người Bạch Nguyên run rẩy, bác sĩ hỏi gì, ông ta cũng không trả lời được.
Bác sĩ hỏi lại: “Ông tên là gì? Người nhà ông đâu?”
Bạch Nguyên há miệng nhưng không phát ra được tiếng.
Bạch Sùng khựng bước, nhíu nhíu mày. Nghiêm Uy khiêng súng đi ngang qua, thấy Bạch Sùng nhìn Bạch Nguyên bèn giải thích: “Đó là người có dị năng không gian.”
Nghiêm Uy lên tiếng, Bạch Sùng và Bạch Nguyên cùng quay lại nhìn anh ta. Bạch Nguyên nhìn thấy Bạch Sùng thì cuống quýt hẳn lên. Đáy mắt Bạch Sùng gợn sóng, anh ta không hiểu tại sao cha mình vẫn còn ở đây.
Nghiêm Uy không nhận ra bầu không khí bất thường, tiếp tục nói: “Người này chẳng hiểu là bị làm sao nữa. Tối qua liều mang đòi giữ cửa thành, vác súng đi đầu, còn lên tường thành đứng. Hôm qua, lúc cậu nhảy xuống cứu Diệp tỷ, nếu không phải tôi kéo lại thì ông ấy đã nhảy xuống rồi…”
Còn chưa nói xong, Bạch Sùng đã đi qua đó, nói với bác sĩ: “Tôi là người nhà của ông ấy.”
Bác sĩ giật mình, cuống quýt đứng dậy: “Bạch… Bạch trạm trưởng!”
Tin Dương Quốc Vĩ từ chức, mọi người đều đã biết. Tối qua, trải qua cuộc vây thành quy mô lớn như vậy của zombie mà phía họ thương vong chỉ chưa tới mười người. Thực lực cỡ này, mọi người đều cam tâm tình nguyện nhận anh ta làm trạm trưởng.
Bạch Sùng gật đầu, ngồi xuống cạnh Bạch Nguyên, thái độ bình thường: “Ông không phải căng thẳng, có chuyện gì thì cứ nói với bác sĩ.”
Bạch Nguyên ngơ ngác nhìn Bạch Sùng, Bạch Sùng không nói gì, cúi đầu sờ lông mèo.
Diệp Trần khiến anh ta cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều. Bạch Nguyên mấp máy môi mất một lúc lâu mới nói được: “Cha… không cố ý…”
Bạch Sùng ngạc nhiên, không ngờ Bạch Nguyên lại nói lời này.
Anh ta run run, bác sĩ ngồi bên nhíu mày. Mắt Bạch Nguyên đỏ hoe, cúi đầu xuống bảo: “Xin lỗi, Tiểu Sùng, cha không phải là người cha tốt. Lúc đó cha thực sự rất sợ. Cha cũng chẳng biết mình bị sao nữa, cứ thế kéo mẹ con chạy, lúc đó cha thực sự rất sợ hãi, sợ quá nên mới không đi cứu con, sợ quá nên mới đóng cửa lại.”
“Đừng nói chuyện này.”
Bạch Sùng thở dài, quay sang nói với bác sĩ: “Ông ấy không có chuyện gì chứ?”
“Cha muốn làm một người cha tốt, cha muốn dũng cảm hơn.” Bạch Nguyên bỗng nói lớn tiếng, “Cha muốn một lần bảo vệ con.”
Bạch Sùng im lặng không nói gì.
Giờ này khắc này, cuối cùng anh ta đã hiểu, nguyên nhân thực sự khiến Bạch Nguyên ở lại.
Nhất thời không biết nói gì.
Con người đúng là một loài động vật quá phức tạp. Bạch Nguyên có yêu anh ta không? Yêu.
Nếu không yêu đứa con trai này, đã chẳng nuôi nó tới lớn, đã chẳng tới lúc có thể đi còn chọn ở lại nơi đây, đã chẳng vì muốn chứng minh bản thân, lo lắng cho con, trèo lên tường thành, nỗ lực chiến đấu hăng hái với lũ zombie kia.
Nhưng giữa chính mình và con cái, lựa chọn hàng đầu của ông ấy, vẫn là chính mình.
Vào lúc nguy nan, ông ấy chạy trốn, ông ấy đóng cửa lại, ông ấy để Bạch Sùng một mình tuyệt vọng chờ chết.
“Cha vẫn luôn rất hối hận…”
Bạch Nguyên rơi nước mắt, nức nở: “Cha không phải là người cha tốt… Cha không nên đối xử với con như vậy. Nhưng lúc ấy cha sợ quá, cha thực sự rất sợ… Hồi con còn nhỏ, cha từng nghĩ vô số lần xem, nếu có người bắt nạt con, cha sẽ làm gì.”
“Cha vẫn luôn cho rằng, nếu có ai bắt nạt con, cha sẽ liều mạng với kẻ đó.”
“Nhưng khi chuyện thực sự xảy ra, cha lại không làm được. Cha kéo mẹ con đi, lúc đó cha nghĩ, chạy mau thôi, chạy được ai thì chạy, chạy được nhiều thêm một người là thêm được một mạng…”
“Nhưng chạy ra rồi… cha mới nghĩ tới…”
Bạch Nguyên òa lên thành tiếng: “Cha là cha của con mà!”
Bạch Sùng không nói gì, cảm xúc của Bạch Sùng gốc lẫn lộn trong lòng.
Khi thế giới hành “ác” với anh ta, cảm xúc của Bạch Sùng gốc sẽ trỗi dậy, thay anh ta chặt đứt cảnh rối ren.
Khi thế giới hành “thiện” với anh ta, cảm xúc của Bạch Sùng gốc sẽ cuồn cuộn dâng trào.
Vòng tay Bạch Sùng ôm Diệp Trần gồng lên, cuối cùng anh ta nói: “Ông khám bệnh cho xong đi, tôi về trước.”
Nói xong, Bạch Sùng đứng dậy, xoay người định bỏ đi, chưa đi được mấy bước, Bạch Nguyên đột ngột gọi anh ta.
“Tiểu Sùng!”
Bạch Sùng dừng chân, quay đầu lại, nhìn thấy khát vọng đè nén trong đáy mắt của Bạch Nguyên, rất lâu sau, ông ấy mới lên tiếng: “Có thể ôm cha một cái không?”
“Chỗ của tôi ông biết rồi, xem bệnh xong thì qua đó đi.”
Bạch Sùng ôm Diệp Trần, xoay người rời khỏi.
Diệp Trần nằm trong lòng anh ta ngẩng đầu lên nhìn, đặt móng vuốt lên tay anh ta.
“Đừng buồn.”
Cô an ủi. Bạch Sùng cười: “Có gì phải buồn?”
Bạch Nguyên nhìn bóng lưng đi xa dần của con trai mình, bỗng nhiên không còn chút sức lực nào nữa.
Ông ta còng lưng quay người đi chỗ khác, leo lên trên tường thành.
Mỗi bước ông ta đi đều vô cùng nặng nề. Nếu có ai đó kéo quần áo ông ta lên nhìn sẽ thấy dưới da ông ta dường như có rất nhiều những con sâu đang gồ lên mấp máy như đang bò.
Ông ta đi lại khó nhọc, gian
Lúc ông ta lên được tường thành, Nghiêm Uy vội vàng đi tìm Bạch Sùng.
“Bạch ca, có chuyện này tôi phải nói với cậu.” Nghiêm Uy sốt ruột bảo, “Vừa rồi có người anh em nói với tôi là nhìn thấy người thân của cậu bị zombie bắt đi!”
“Cái gì?”
Bạch Sùng ngẩng phắt đầu lên, sau đó lập tức nghĩ ra, vừa nãy không phải bỗng dưng vô duyên vô cớ mà Bạch Nguyên bảo anh ta ôm.
Ông ấy bị zombie bắt, có lẽ đã bắt đầu quá trình “biến đổi”. Quá trình “biến đổi” đã bắt đầu thì không thể nghịch chuyển được, cho dù là Dương Thu cũng phải bó tay.
Bạch Sùng vội vội vàng vàng chạy theo Nghiêm Uy, trên đường nghe anh ta bảo: “Tối qua lúc cậu lên tường thành, thực ra có một con zombie vốn định đánh lén cậu nhưng bị đạp đi kịp thời. Người hạ con zombie đó chính là Bạch Nguyên. Chuyện lúc đó xảy ra quá nhanh, tôi cũng không để ý thấy, người anh em kia của tôi bảo, anh ta nhìn thấy Bạch Nguyên bị bắt, lúc đó hỗn loạn quá, anh ta cứ nghĩ là Bạch Nguyên đã chết hoặc được xử lý rồi, nào ngờ ông ấy lại không tới chỗ Dương Thu báo cáo mà lại còn giả vờ mình không bị gì, đi khám ở chỗ bệnh bình thường! Đúng là vớ vẩn mà!”
Bạch Sùng không nói gì, nghe nói Bạch Nguyên đã lên trên tường thành, anh ta cũng xông lên đó.
Chưa kịp lên tới nơi, đã nghe thấy tiếng người kêu lên thất thanh. Bạch Sùng chạy tới, nhìn thấy lưng Bạch Nguyên nứt ra, một con nhện khổng lồ xé cơ thể ông ấy từ bên trong để chui ra, một con nhện tám cẳng khổng lồ. Ông ấy nằm sấp dưới đất, đau đớn gào thét.
Bạch Sùng gọi to: “Cha!”
Bạch Nguyên liếc mắt nhìn lên.
Ánh mắt ấy rất phức tạp, có niềm vui, có hạnh phúc, có áy náy, có bi thương và sầu lo…
Dường như đã dồn hết thảy tình cảm cả đời của ông dành cho Bạch Sùng chất chứa trong một ánh nhìn ấy, cuối cùng hóa thành ấm áp và quan tâm.
“Tiểu Sùng,” ông ôn tồn dặn, “đừng kén ăn, đừng yếu đuối.”
“Cha,” Bạch Nguyên cố sức gượng người đứng dậy, khàn khàn nói tiếp, “vẫn yêu con.”
Vừa dứt lời, không biết là ai nổ súng, viên đạn găm thẳng vào đầu Bạch Nguyên, đôi mắt ông dừng lại trong niềm ấm áp và quan tâm, hai cánh tay dang rộng, ngã ngửa từ trên tường thành rơi xuống.
Bạch Sùng bổ nhào tới, muốn níu Bạch Nguyên lại nhưng chỉ còn kịp nhìn thấy cảnh ông rơi xuống, mặt đất bung nở những đóa hoa máu.
Anh ta mấp máy môi, cuối cùng chỉ gọi ra một tiếng: “Cha…”
Thi thể của zombie không được mang vào trong căn cứ, sợ sẽ lây bệnh.
Bạch Sùng và Diệp Trần tìm một chỗ mai táng cho Bạch Nguyên.
Đứng trước bia mộ, Bạch Sùng vẫn thấy không hiểu: “Là một người cha, rốt cuộc ông ấy là yêu hay không yêu tôi?”
“Không có ai quy định bắt một người phải đặt con cái cao hơn sinh mệnh của mình.”
Diệp Trần nhẹ nhàng lên tiếng: “Không phải ông ấy không thương anh, chẳng qua là ông ấy quá yếu đuối.”
Trong nháy mắt đứng trước cửa sinh tử, ông ấy đã chọn chính mình.
Sau lúc ấy, khi ý thức tỉnh táo, ông ấy lại quyết định gánh vác trách nhiệm của bản thân.
Bạch Sùng im lặng một hồi lâu, anh ta khom lưng, cúi đầu hôn tấm bia mộ, dịu dàng nói: “Tạm biệt cha.”
Sau khi nói xong, Bạch Sùng đứng thẳng người lên, lẳng lặng nhìn hàng chữ khắc bằng dao trên tấm bia.
Không ngờ trong chính khoảnh khắc ấy, Bạch Sùng bỗng cảm thấy, hình như có ai đó kiễng mũi chân lên, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên gương mặt của anh ta.
Anh ta quay đầu lại, nhìn thấy người đứng bên mở to mắt, ánh mắt trong veo, kiên định, mang theo chút ngạo mạn.
“Nhìn cái gì?”
Diệp Trần nhướn mày, Bạch Sùng nâng tay lên, chạm vào chỗ Diệp Trần vừa thơm, nụ cười trông thật ngốc nghếch.
“Diệp Trần à, em thật tốt.”
Diệp Trần xì khẽ một tiếng, Bạch Sùng chủ động kéo người cô, quay người đi về phía trước: “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Về nhà.”
“Nhà đâu ra?” Diệp Trần châm chọc, “Thời thế này lấy đâu ra nhà? Nhà sập hết rồi.”
“Vẫn phải có chứ.” Bạch Sùng quay đầu nhìn cô, ánh mắt đầy ấm áp, “Đối với tôi, nơi nào có em, nơi đấy là nhà.”
Diệp Trần sửng sốt, dưới ánh mặt trời, nét mặt Bạch Sùng trông ấm áp khác thường. Cô bỗng cảm thấy tim đập hơi nhanh một chút, vội quay đầu đi, miễn cường đáp: “Ờm…”
Trong lúc hai người đi về phía trước, chẳng bao lâu sau, một con zombie quạ đen đậu lên nấm mồ, như là bị thứ gì đó ra lệnh, bắt đầu đào bới lớp đất trên mặt ngôi mộ.
Một bàn tay đầy những vết thương lở loét thò ra từ trong nấm mồ, gạt lớp đất đi, kêu ré lên, nghe mà ớn lạnh.
“Ta… còn sống…”
Những từ đứt quãng không thành câu bật ra từ trong bùn đất: “Ai… Giết… Ta…”
Không có ai nghe thấy những lời này. Chỉ có con zombie quạ đen đào đất lên xong, lùi lại một bước, ngoẹo đầu, kêu lên một tiếng: “Quạ”.