Hôn một cái như vậy, Diệp Trần liền đờ người ra. Đông Lăng thì vẫn thản nhiên như thường, y như thể vừa rồi mình chẳng làm gì hết, thậm chí còn dùng ánh mắt nghi hoặc hỏi nàng: có gì không đúng sao?
Đầu óc Diệp Trần không suy nghĩ được gì, cứ thế ngơ ngác nhìn Đông Lăng. Đúng lúc này, Mạc Vô Tà ở dưới bỗng cất tiếng: “Vậy hả? Có niềm tin vậy cơ à? Vậy ta sẽ cho nàng xem nàng ta chết như thế nào nhé, có được không?”
Nguyệt Hà ngước mắt nhìn y.
“Mạc Vô Tà, chàng muốn ép ta hận chàng sao?”
“Thế thì vẫn tốt hơn là không thèm để ý chút gì!”
Mạc Vô Tà bỗng quát lên, túm chặt người Nguyệt Hà: “Nàng có để ý tới ta không? Ngoại trừ áy náy thì nàng còn có gì nữa?”
Nguyệt Hà không nói gì, cụp mắt xuống, thái độ dửng dưng.
“Nàng nhớ được những gì?” Mạc Vô Tà cười thê lương, “Nàng có nhớ nàng yêu ta không? Nàng có nhớ chúng ta từng yêu nhau không? Hay liệu có nhớ nàng đã từng là người thế nào, ta là người thế nào?”
“Nguyệt Hà, ta không hiểu. Tại sao thần tiên các nàng có thể cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh như thế. Cuộc đời ta đau khổ, tuyệt vọng như thế, đối với nàng lại chỉ là một đoạn kiếp số, nàng ngộ ra là phi thăng. Ta thì sao?”
Mạc Vô Tà đặt tay lên ngực: “Ta nghĩ nàng đã chết, vì nàng ta nhập ma, bị đày vào Vô Gian địa ngục. Ngày ngày ta chịu cực hình liệt hỏa thiêu tâm, còn nàng thì sống tiêu diêu tự tại…”
Trong lúc hắn nói, sấm chớp đì đùng kéo tới. Diệp Trần cảm nhận được rất rõ ma khí cuồn cuộn hướng về phía người Mạc Vô Tà.
Nàng cau chặt hàng mày. Mạc Vô Tà là “ma chủng”, từ người hóa ma, trời sinh đã có khả năng hút mọi điều ác trên thế gian vào trong cơ thể. Rõ ràng Mạc Vô Tà đã không còn tỉnh táo, mọi việc đều suy diễn theo hướng tệ hại nhất.
Nguyệt Hà chắc cũng hiểu tình trạng của y, nghe y bảo mình như vậy, nàng nói đầy bấc đắc dĩ: “Nếu ta không thương chàng, lúc này ta còn ở đây làm gì?”
Mạc Vô Tà không nói gì, hắn nhìn chằm chằm nàng ấy, mắt đỏ như máu. Nguyệt Hà lật cổ tay nắm tay Mạc Vô Tà, ôn tồn nói: “Nếu ta không thương chàng, chàng cho là vì sao ta lại thay chàng chịu khổ ở Vô Gian địa ngục bao nhiêu năm qua?”
“Vô Tà,” nàng ấy áp tay lên trán hắn ta, “chàng tỉnh táo…”
“Cút ngay!”
Sức mạnh trong cơ thể Mạc Vô Tà hất văng Nguyệt Hà ra. Nguyệt Hà đập người lên vách tường, thổ huyết. Mạc Vô Tà lùi lại một bước, ánh mắt đầy cảnh giác: “Nàng đừng chạm vào ta… Nàng chẳng qua chỉ muốn độ ta thôi. Đừng tưởng là ta không biết, nàng chẳng qua chỉ áy náy! Chẳng qua chỉ muốn độ ta!”
“Ta làm các người sợ đúng không?”
Mạc Vô Tà cười thành tiếng: “Ta làm đám thần tiên các người sợ hãi nên Đông Lăng phái nàng tới, muốn nàng cảm hóa ta. Đám thần tiên các người có còn lương tâm không? Năm đó trước khi hạ phàm lịch kiếp, chẳng lẽ nàng không biết trước số mệnh của ta? Không biết ta nhất định sẽ gặp phải vận rủi này sao? Thế nhưng nàng có để tâm không?”
“Đối với các người, ta nếu không thành ma thì chẳng qua chỉ là trong sổ thiên mệnh bớt đi vài nét bút, chẳng qua chỉ là một đoạn kiếp số của nàng, nàng liệu có quan tâm, lo lắng cho ta?”
Hắc khí chui vào trong thân thể Mạc Vô Tà ngày càng nhiều. Nguyệt Hà ngửa lòng bàn tay lau sạch máu tươi ở khóe miệng, gắng gượng chống người đứng dậy: “Mạc Vô Tà…”
Chưa kịp nói hết câu, dưới đất cuộn lên một cột cuồng phong gió lốc, mọi người chưa ai kịp làm gì thì “keng keng” mấy tiếng, toàn bộ xiềng xích trên người Nguyệt Hà đều đã đứt, sau đó nàng ta bị ngước vác lên vai, xông ra ngoài.
Tốc độ như thế, thân hình như thế, ngoại trừ vị bằng hữu tốt Diệp Trần của nàng, tuyệt đối không thể là ai khác.
Diệp Trần ra tay nhanh quá, Đông Lăng chưa kịp làm gì thì nàng ấy đã vác Nguyệt Hà chạy xa mất rồi.
Tiếng cười của Mạc Vô Tà tắc lại trong cổ họng. Hắn nhìn người hóa thành vệt sáng đi mất mới sực tỉnh, gào lên: “Diệp Trần!!”
“Đừng có gọi tên nương tử của ta bằng cái giọng tê tâm liệt phế như thế.”
Giọng Đông Lăng nhẹ nhàng từ trên xà nhà nói vọng xuống. Mạc Vô Tà lập tức khởi động trận pháp phòng ngự, đanh mặt lại: “Đông Lăng?”
Đông Lăng nằm nghiêng vắt vẻo trên xà ngang, một tay chống đầu, một tay gác lên đầu gối, nhìn Mạc Vô Tà, sắc mặt thật chẳng dễ nhìn.
“Ta nghĩ, có một chuyện ta nhất định phải sửa lại cho ngươi biết.”
Giữa lúc họ nói, quân lính ma tộc ùn ùn kéo vào trong tẩm cung của Mạc Vô Tà. Đông Lăng ung dung gọi Tử Quy ra cầm trong tay, thản nhiên nói: “Cỡ như ngươi chẳng đáng để ta phải sợ. Nếu không phải nể mặt Nguyệt Hà tiên tử, địa ngục ngươi cũng chẳng vào nổi đâu. Độ ngươi ư?”
Đông Lăng cười nhếch mép: “Quá lãng phí thời gian.”
Vừa nói xong thì đám lính phá cửa xông vào. Trong chớp mắt đó, Tử Quy bay khỏi tay Đông Lăng, quét một vòng, ánh kiếm sáng lòa hướng thẳng tới tận trời, nổ tung tẩm cung của Mạc Vô Tà!
Có Đông Lăng kéo dài thời gian, Diệp Trần vác Nguyệt Hà chạy thục mạng đi trốn. Nguyệt Hà mệt nhọc gọi: “Dừng lại…”
“Không thể dừng được!!”
Diệp Trần chạy nhanh như bay: “Một khi ta đã chạy thì không dừng lại nổi!!”
Trước đây đã quen bị người đuổi giết, bắt đầu chạy là liền cắm đầu cắm cổ chạy thẳng một mạch, chưa kéo giãn đủ khoảng cách an toàn với địch thủ thì nhất quyết sẽ không dừng lại.
Nguyệt Hà cũng biết tính của nàng, gắng nhịn cảm giác buồn nôn lại để nói: “Thế thì tỷ cũng phải đổi tư thế khác cho ta chứ! Dạ dày ta bị dốc ngược lên rồi!”
Được nhắc vậy, Diệp Trần mới nhận ra, Nguyệt Hà bảo nàng dừng lại không phải để vòng trở về mà là bị vác khó chịu, muốn thay đổi tư thế. Diệp Trần đặt Nguyệt Hà xuống kéo đi: “Đi thôi, đừng chần chừ.”
Chạy một mạch rời khỏi địa bàn của ma tộc, Diệp Trần mới quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy xa xa cuối chân trời, sấm rung chớp giật, rõ ràng là đang đánh nhau to.
Nàng nhíu nhíu mày, nói với Nguyệt Hà còn đang thở dốc: “Muội ở lại đây chờ, ta quay lại đó một tí.”
“Khoan!”
Nguyệt Hà giữ nàng lại: “Tỷ quay lại đó làm gì?”
“Đông Lăng đế quân vẫn đang ở đó!”
Diệp Trần thấy hơi sốt ruột, dặn dò Nguyệt Hà: “Muội về địa phủ trước đi, hoặc là tìm chỗ nào đó chữa thương, thế nào cũng được, phải đảm bảo sự an toàn của bản thân, ta quay lại đó cứu người.”
“Tỷ quay lại đó thì cứu được ai?” Nguyệt Hà nhíu mày, “Nếu ngay cả Đông Lăng cũng không đối phó được thì tỷ quay lại có ích gì? Thêm bữa lót dạ cho Mạc Vô Tà à?”
Diệp Trần nghẹn lời nhưng thấy Nguyệt Hà nói cũng có lý, nghĩ đoạn, nàng liền nóng ruột liên lạc với Thiếu Hoa.
Tuy Đông Lăng bảo chàng không có bằng hữu nhưng mấy vị đế quân này dù sao cũng đã quen biết Đông Lăng từ thời hồng hoang, cùng nhau tiến thoái trong thần ma đại chiến, Diệp Trần nghĩ, không có nhiều tình cảm thì cũng phải có một chút ít gì đó. Hơn nữa, nếu Đông Lăng xảy ra chuyện thì những người duy nhất có thể giúp một tay chính là mấy vị đế quân này.
Thần tiên bình thường
Diệp Trần bộc trực nói: “Thiếu Hoa đế quân, Đông Lăng đế quân xảy ra chuyện rồi!”
Không có ai hồi âm.
Nguyệt Hà ngẫm nghĩ rồi bảo Diệp Trần: “Tỷ truyền tin bảo rằng tỷ là người hâm mộ của đế quân thử xem.”
Diệp Trần tỏ ra kinh ngạc, Nguyệt Hà giục: “Thử xem.”
Giữa lúc nói chuyện, Nguyệt Hà ngồi xếp bằng dưới đất, chải chuốt tóc tai, sửa sang quần áo, tô điểm dung nhan.
Diệp Trần nhìn mà thấy nóng ruột thay nhưng lúc này nàng đang vội, không có tâm trạng để nói, đành nôn nóng truyền tin cho Thiếu Hoa trước đã: “Thiếu Hoa đế quân, ta là người hâm mộ của đế quân, vô cùng khâm phục, kính ngưỡng, mong nhớ ngài. Ngài có thể nói với ta một câu không?”
Chẳng bao lâu sao, Diệp Trần liền nghe thấy một giọng nói trong trẻo đáp lại: “Xin chào, xin hỏi nàng là vị nữ tiên nào vậy?”
“Thiếu Hoa đế quân!” Diệp Trần không ngờ Thiếu Hoa lại để ý tới cái tin này thật, kích động nói vội: “Đông Lăng đế quân gặp chuyện không may rồi!”
Đầu kia im lặng một hồi, rồi nghi hoặc hỏi lại: “Thời nay lừa đảo trên thiên đình cũng qua quýt thế rồi sao? Đông Lăng gặp chuyện không may ấy hả? Hahahaha, ngày đó tới thì thiên giới cũng đã tiêu rồi.”
Vừa nói xong, Thiếu Hoa bỗng nhận ra điểm bất thường: “Khoan đã, nàng là nữ tiên?”
Diệp Trần hoàn toàn không hiểu Thiếu Hoa nghĩ gì, chẳng lẽ nàng còn có thể là nam tiên?
Thiếu Hoa bỗng nhớ tới chuyện nhìn thấy nữ tiên trong thủy kính bèn hỏi vội: “Vị tiên tử này, xin hỏi nàng tên là gì? Đang ở đâu? Gần đây nàng luôn ở cạnh Đông Lăng à? Buổi trưa canh ba mười lăm ngày trước, nàng ở đâu với ai làm gì?”
Diệp Trần hoang mang khó hiểu nhưng vẫn thành thật trả lời đầy đủ: “Ta là Diệp Trần, hiện đang ở chỗ tấm bia đá rừng hạnh giao giới giữa ma tộc và thiên giới, gần đây luôn ở cạnh Đông Lăng đế quân, buổi trưa canh ba mười lăm ngày trước… ta ở Minh phủ cùng với Đông Lăng đế quân.”
Đáp xong, Diệp Trần sốt ruột nói: “Thiếu Hoa đế quân nếu không tới được thì mong đế quân báo giúp cho mấy vị đế quân khác với…”
“Tới chứ!” Thiếu Hoa đáp ngay, “Nàng ở đó chờ ta, yên tâm, chớ nóng, tiên tử à, ta tới ngay đây.”
Vừa dứt lời, Thiếu Hoa lập tức ngắt truyền tin với Diệp Trần, truyền tin cho Tử Vi và Văn Xương, phấn khích nói: “Tử Vi, Văn Xương, ta biết vị tiên tử ở cạnh Đông Lăng bữa đó là ai rồi. Để ta dẫn mọi người đi xem. Chỗ tấm bia đá ở rừng hạnh, đi ngay nhé!”
Vừa nghe thấy có chuyện để hóng, mấy vị đế quân lập tức lôi các pháp bảo súc địa thuật của mình ra, phóng như điên tới rừng hạnh.
Lời của Thiếu Hoa giúp Diệp Trần thấy an lòng. Nàng nhíu mày nhìn những tia chớp liên tục sáng lên cuối chân trời, sốt ruột đi tới đi lui.
“Cái tật cứ hoảng hốt là lại đi tới đi lui của tỷ lúc nào mới sửa được đây?”
Nguyệt Hà soi gương vẽ lông mày. Diệp Trần liền nổi cáu: “Muội có còn có chút lương tâm nào không vậy?! Bọn ta vì cứu muội nên mới gặp nguy hiểm, giờ Đông Lăng mắc kẹt ở đó không thấy ra, muội còn vẽ mày gì nữa hả?”
Diệp Trần bực mình giật lấy gương, cáu: “Đừng vẽ nữa!”
Nguyệt Hà bật cười: “Tỷ vờ ngớ ngẩn đấy à?”
“Muội có ý gì?”
Diệp Trần ngẩn người, Nguyệt Hà đến chịu thua: “Tầm như Mạc Vô Tà, dù có một trăm tên cũng chẳng đủ để Đông Lăng đánh cho bõ.”
“Không thể nào.”
Diệp Trần đáp chắc nịch: “Ta đã giao thủ với Đông Lăng rồi, chàng ấy không lợi hại tới mức ấy đâu.”
“Tỷ nói lần tỷ bị đánh gãy ba xương sườn, một xương đùi ấy hả?” Nguyệt Hà vừa nhắc tới là Diệp Trần lại có cảm giác xương cốt ngâm ngẩm đau, Nguyệt Hà phẩy tay: “Hắn không đánh nghiêm túc, nhường tỷ đấy thôi.”
Diệp Trần chẳng mấy tin. Nguyệt Hà tỏ vẻ âu sầu ra mặt: “So với tỷ lo cho Đông Lăng, ta còn đang lo Mạc Vô Tà liệu có bị hắn đánh chết hay không đây. Ta vốn định dùng sắc đẹp dụ dỗ Mạc Vô Tà thử xem sao, còn chưa kịp bắt đầu đã bị ép phải kết thúc rồi.”
Diệp Trần giật nảy mình.
“Muội có bệnh đấy à?”
Diệp Trần áp tay lên trán bằng hữu: “Vừa rồi hắn còn định giết muội đấy, muội có biết không hả?”
Nguyệt Hà im lặng, dõi mắt nhìn xa xăm.
Diệp Trần đang định nói thêm thì Nguyệt Hà bỗng nói.
“Biết chàng động sát tâm, ta mới đi theo tỷ. Nhưng mà, Diệp Trần à, muốn độ một người thành ma, đâu dễ tới mức mở miệng nói độ là độ được chứ?”
“Phật xả thân nuôi ưng, giờ ta độ chàng, tất nhiên cũng phải xả thân để độ. Chàng muốn máu thịt của ta, ta cho chàng máu thịt, lấy thiện để triệt tiêu ác của chàng, có như vậy mới có thể khiến chàng trở về như lúc ban đầu.”
*Sự tích Đức Phật cắt thịt nuôi ưng: link.
“Nhưng…” Giọng Diệp Trần khàn đi, nàng mấp máy môi, cuối cùng chỉ hỏi: “Có đáng không?”
“Tỷ từng thích ai chưa?”
Nguyệt Hà quay đầu nhìn nàng, mặt cười rạng rỡ.
“Chờ khi nào tỷ có người tỷ thích rồi, ắt sẽ tự hiểu là có đáng hay không.”