Tuy là Đông Lăng đặt câu hỏi nhưng một cơn gió lớn đã nổi lên cuốn luôn Diệp Trần đi.
Đông Lăng một khi đã nghiêm túc thì Diệp Trần căn bản không cách nào phản kháng được, cứ thế bị gió cuốn đi thật xa. Cùng bị gió cuốn đi với nàng còn có cả Văn Xương. Hai người vừa rơi xuống đất, Diệp Trần đã định quay trở lại đó. Văn Xương giữ nàng lại, nghịch mấy lọn tóc trước ngực mình và bảo: “Tiên tử chớ nóng, cứ an tâm. Chúng ta đứng đây chờ đi.”
“Đứng đây chờ thì có ích gì?! Chúng ta phải cùng xông lên chứ! Thêm người thêm sức, chúng ta cũng góp được sức mà!”
Diệp Trần muốn phát khùng lên trước điệu bộ đủng đà đủng đỉnh của Văn Xương: “Huynh đệ của đế quân đã đi đối phó với Mạc Vô Tà hết rồi, đế quân chẳng lẽ không định đi giúp một tay sao?”
“Ta ư?” Văn Xương nhíu mày, xoay xoay cây bút trong tay, kiêu ngạo nói, “Ta vô dụng.”
Diệp Trần: “…”
Vô dụng mà kiêu ngạo vậy sao?
Văn Xương nhìn thấy ánh mắt của Diệp Trần, cũng thấy hơi ngượng một chút: “Xưa nay ta đánh nhau không giỏi, chẳng qua chạy thì tương đối nhanh. Vậy nên Đông Lăng đuổi tiên tử đi, theo bản năng, ta liền chạy theo, có thể bảo vệ được tiên tử.”
“Một khi đã vậy,” Diệp Trần lập tức hạ quyết tâm, “chi bằng ta ngươi cùng quay lại đó, nếu bọn họ đánh không thắng, chí ít chúng ta còn có thể khiêng họ về.”
“Vậy không hay đâu.” Văn Xương lắc đầu, “Đông Lăng mà biết sẽ mắng ta mất. Hắn đã đuổi tiên tử đi, ta không thể để tiên tử quay lại được.”
“Các người… sao các người có thể như vậy chứ!”
Diệp Trần sốt ruột, nói ra lo lắng trong lòng: “Chàng mới bảo ta quay về đợi nhưng theo như trong truyện thường viết thì, chàng ấy nói như vậy, nhất định là sẽ chết!”
Văn Xương ngẩn người rồi gật đầu: “Tiên tử nói kể cũng có lý.”
Mắt Diệp Trần sáng lên, đang định nói thêm thì Văn Xương lại tiếp: “Chúng ta phải trốn xa hơn một chút. Nếu Đông Lăng mà cũng chết thì đối thủ nhất định là khá lợi hại.”
“Đế quân…” Diệp Trần nổi nóng, “Sao đế quân lại như thế chứ!”
“Ta làm sao?”
Văn Xương tỏ vẻ lấy làm lạ lắm: “Tiên tử mới quen biết hắn được bao lâu đâu. Ta với hắn cũng coi như là bằng hữu, ta không vội, tiên tử vội gì chứ?”
Nghe vậy, Diệp Trần liền nghĩ, Đông Lăng nói đúng, mấy tên đế quân này chỉ muốn lôi kéo chàng để hưởng sái hào quang. Người ngoài toàn nói quan hệ của họ tốt. Quan hệ tốt mà như thế này sao? Kể cả không phải là huynh đệ tốt thì cho dù chỉ là tiên hữu, vào thời khắc nguy nan thế này, đáng lẽ cũng phải đi giúp một tay chứ?
Diệp Trần mặc kệ đối phương, xoay người định đi một mình. Vừa bước được một bước, Văn Xương liền vẽ quanh nàng một cái vòng. Diệp Trần bị vây ở trong.
Cái vòng này có hơi thở của Đông Lăng. Văn Xương thở dài: “Trước khi đi, Đông Lăng bỗng cho ta thứ này, ta còn đang nghĩ không biết nó là gì. Đông Lăng thật là hiểu tiên tử.”
Tim Diệp Trần không hiểu sao bỗng dưng lại đập nhanh hơn.
Văn Xương nhoẻn cười: “Sao rồi, động lòng à?”
“Thần tiên mỹ mạo chính trực như Đông Lăng đế quân, nữ tiên nào cũng sẽ động lòng.” Diệp Trần khẳng khái đáp. Văn Xương phì cười, quay người đi, mở thủy kính, theo dõi tình hình trận chiến.
Mạc Vô Tà buông bỏ triệt để thiện niệm cuối cùng trong lòng dẫn tới việc hắn hoàn toàn hóa ma, gọi lôi kiếp tới.
Ma vượt qua được lôi kiếp đều là những nhân vật khiến thiên giới cực kỳ đau đầu.
Ma tộc tu hành vốn là nghịch với ý trời, không được thiên đạo ủng hộ, cho nên lôi kiếp cũng mạnh hơn so với tiên nhân. Lôi kiếp lần này của Mạc Vô Tà là loại cao nhất từng xuất hiện từ trước tới nay, tám mươi mốt đạo lôi kiếp.
Trước từng có một vị ma thần vượt qua được sáu mươi chín đạo lôi kiếp đã khiến thiên giới chao đảo nghiêng trời lệch đất, may là sau đó gã đã bị Đông Lăng phong ấn. Giờ Mạc Vô Tà lại chịu những chín chín tám mươi mốt đạo, nếu thành công, không khó để tưởng tượng ra ngày sau sẽ có tai kiếp thế nào.
Mây đen trên trời tụ lại, sét xé toạc không gian lao xuống như một con rồng lớn. Không ai dám chen ngang vào để chịu một lôi kiếp như vậy. Mọi người đành trơ mắt nhìn Mạc Vô Tà độ kiếp.
Ma khí xung quanh ào ào đổ vào trong người Mạc Vô Tà. Đông Lăng cầm kiếm quan sát, Thiếu Hoa nhíu mày: “Hắn đang dùng ma khí để đối kháng với thiên kiếp ư?”
Đông Lăng đã nhận ra điều này từ lâu. Đối đầu với đại kiếp, phần lớn mọi người đều dùng cách này để vượt qua.
Năm đó, chàng cũng đã dùng chính cách này, sử dụng linh khí quanh người để tu bổ cho bản thân, cứng cỏi chống lại lôi kiếp. Hiện giờ, Mạc Vô Tà đang dùng ma khí xung quanh tu bổ cho cơ thể y.
Tất cả những ai từng trải qua thiên đạo đại kiếp nạn năm ấy đều biết chuyện gì đang xảy ra lúc này. Tử Vi bình luận: “Kiếp hôm nay chắc là hắn có thể vượt được.”
Đông Lăng không nói gì, sau một hồi trầm ngâm, chàng bỗng đứng dậy, lao về phía lôi kiếp!
Lôi kiếp đánh trúng người chàng, da tróc thịt bong. Chàng lao tới trước mặt Mạc Vô Tà, chĩa kiếm đâm thẳng vào chỗ yếu hại của đối phương!
Đối phương hoàn toàn không phản kháng, máu bắn ra tung tóe. Nguyệt Hà giật mình hét lên: “Không!”
Tử Quy cắm trong máu thịt của Mạc Vô Tà. Đông Lăng bỗng nhận ra không ổn, vội muốn thu về nhưng Mạc Vô Tà bất ngờ bắt nó lại.
Cơ thể hắn cháy đen, bàn tay kia như thể làm bằng than, trông thì yếu nhưng lại có thể giữ chặt kiếm, không rút về được.
Y chầm chậm ngẩng đầu lên, khuôn mặt cháy đen, sau đó, y nở nụ cười.
Mọi người hít sâu một hơi, Đông Lăng biến sắc, lùi về sau, mũi kiếm cứa ngang lòng bàn tay đối phương nhưng y dường như không có chút cảm giác nào.
Y chống người đứng thẳng dậy, động tác vô cùng thong thả, cẳng tay cẳng chân như đã liền lại.
Hắn đứng giữa những cột sét, hắc khí quanh người không ngừng chảy cuồn cuộn vào trong cơ thể, miệng vết thương nhanh chóng khép lại, hắc khí lao về phía Đông Lăng, nháy mắt bọc kín người chàng.
“Ngươi cho là, các ngươi có thể giết ta sao?”
Mạc Vô Tà cười khùng khục. Nguyệt Hà ngơ ngác nhìn, hắc khí ngày càng dày, hắn đứng giữa những cột sét, như thể tu la dưới địa ngục, những tia sét như chịu sự khống chế của y, chuyển hướng về phía nhóm Nguyệt Hà, Thiếu Hoa. Y cười ngông cuồng: “Chẳng ai cản được ta! Ác niệm trong trời đất chưa diệt thì chẳng ai có thể cản nổi ta!”
*tu la: hay còn gọi là A-tu-la, Asura, Phi Thiên. Theo đạo Phật, lục đạo gồm có Trời, Người, A-tu-la, Địa ngục, Ngạ quỷ và Súc sanh. A-tu-la là một loại ác thần hiếu chiến, trông rất hung dữ.
Nhóm Thiếu Hoa bị sét đánh chạy tán loạn khắp nơi. Mạc Vô Tà kéo theo thiên kiếp đi tới chỗ Nguyệt Hà.
Nguyệt Hà không tránh. Chỗ nào cũng đều đã bị sét đánh cả rồi. Nguyệt Hà không chịu nổi lôi kiếp, lục phủ ngũ tạng bị tổn thương.
Mạc Vô Tà đi tới trước mặt nàng, ánh mắt dịu dàng.
Y áp tay lên má Nguyệt Hà, nhẹ nhàng nói: “Thật là đẹp.”
Ánh mắt này, Nguyệt Hà biết, lúc nàng còn là phàm nhân, nàng đội vòng hoa hay mặc váy mới chạy tới chỗ y, nàng thường hay thích hỏi “Có đẹp không”.
Khi ấy y chất phác, chỉ biết đỏ mặt cười.
Thời gian đằng đẵng thấm thoắt trôi đi, cố nhân năm xưa đã thành nắm xương khô, nấm mồ hoang, không còn lưu lại chút vết tích, dù chỉ là trong truyện kể. Ấy vậy mà, cuối cùng chàng cũng đã học được cách trả lời.
… Thật là đẹp.
Thế nhưng câu nói này tới quá muộn.
Cũng như năm đó nàng đã tới quá muộn.
Máu tươi trào ra ngoài miệng, nàng dùng tất cả linh lực để bảo vệ tướng mạo của mình.
Trong đầu nàng hiện lên câu Ti Mệnh phê trong mệnh cách của nàng năm đó: thiên địa luân chuyển, vì tình mà sinh.
Khi nàng hạ phàm, Ti Mệnh nói với nàng, mệnh cách của nàng quỷ dị, không biết sẽ gặp phải ai.
Sau khi nàng trở về, Ti Mệnh nói cho nàng biết, người nàng gặp là người sẽ hủy diệt thiên giới. Nếu còn khăng khăng vướng mắc thì thây chất đầy đồng.
Mệnh của tiên nhân quý lắm sao?
Không hề.
Trong mắt những kẻ mạnh, tiên nhân trăm tuổi, ngàn tuổi, cũng chỉ như con kiến.
Nàng sợ.
Nàng không sợ mình đọa tình kiếp. Nàng sợ rằng vì mình mà hại tới chúng sinh.
Vậy nên, vừa trở về, nàng liền đi uống canh Mạnh Bà.
Thế nhưng, tình cảm kia quá mãnh liệt, ngay từ cái nhìn đầu tiên, ký ức lại ùa về với nàng như sóng triều, từng mảnh hồi ức tái hiện.
Dẫu vậy, nàng vẫn khắc ghi vận mệnh của mình, khắc ghi lời phê trong mệnh cách.
Nàng xa lánh, nàng trốn chạy. Có điều là, lúc nào nàng cũng nghĩ tới cảnh tượng y chịu khổ hình ở Vô Gian địa ngục. Đêm đêm nằm trên giường, trằn trọc không ngủ nổi, hồi tưởng lại những tháng ngày ở nhân gian. Sáng hôm sau lại thất thểu đi xin một bát canh Mạnh Bà.
Uống đến uống đi, trí nhớ lại ngày càng rõ ràng thêm.
Cho tới ngày nàng gặp mẫu thân của mình, nghe được những chuyện đã qua từ miệng một người khác, nàng biết chàng đã trải qua nỗi đau khủng khiếp thế nào, nàng biết mình không thể chịu nổi nữa, Nguyệt Hà nhảy xuống dòng Vong Xuyên.
Nhớ lại hết thảy.
Không cách nào quên.
Tới lúc đó nàng mới hiểu, trốn không thể thoát được, là mệnh thì vẫn cứ là mệnh.
Nhưng nàng đã tới quá muộn. Chàng như người lữ hành đi giữa sa mạc, đã quen với cô độc, không cần bầu bạn.
Hai người họ cách nhau gần như vậy nhưng đã chẳng còn nhìn ra được bóng dáng chàng thuở trước. Khóe môi Nguyệt Hà rớm máu, nàng không gượng nổi, ngã gục trong lòng y.
Hắc khí như những lưỡi dao sắc đâm xuyên qua người nàng. Nàng ôm lấy y thật chặt.
“Xin lỗi…” Nàng nức nở nói đi nói lại, “Xin lỗi, xin lỗi…”
Mạc Vô Tà sững người. Trong chính khoảnh khắc ấy, trời đất bỗng biến hóa bất ngờ!
Mạc Vô Tà quay vội đầu lại nhìn. Ma khí xung quanh đang bị hút điên cuồng về phía Đông Lăng.
Mạc Vô Tà bình yên vô sự đứng đến giờ hoàn toàn là bởi có ma khí chống đỡ. Nếu không còn ma khí giúp y đối kháng với thiên kiếp, y chết là cái chắc.
“Dừng lại!” Y căm giận nhìn Đông Lăng quát, “Dừng lại!”
Đông Lăng bất động giữa đám hắc khí, vẻ mặt không đổi.
Tốc độ hút hắc khí của chàng nhanh hơn Mạc Vô Tà rất nhiều. Mạc Vô Tà đẩy người Nguyệt Hà ra, ngồi xếp bằng dưới đất, đọ tốc độ hút với Đông Lăng.
Thế nhưng, bất kể là về thiên phú hay kinh nghiệm, Đông Lăng đều hơn xa y. Chẳng mấy chốc, ma khí liền loãng hẳn đi. Mạc Vô Tà bắt đầu cảm thấy cơ thể đau đớn. Y cắn răng cố chịu. Đông Lăng không chừa lại chút ma khí nào cho y, hút sạch toàn bộ vào người.
Từng đợt sét ùn ùn bổ xuống. Đạo lôi kiếp cuối cùng rít lên như tiếng rồng ngâm.
Toàn thân Mạc Vô Tà đã bị đánh chỉ còn trơ xương trắng. Y quỳ rạp dưới đất, thở hổn hển. Trúng đạo lôi kiếp cuối cùng này, y chết là cái chắc.
Ma khí tiêu hết.
Ác niệm tận diệt.
Y nằm dưới đất, không hiểu sao lại thấy trong lòng bình yên. Y có cảm giác mình vẫn còn là một thiếu niên, đi gõ cửa từng nhà.
Cứu tôi…
Cứu tôi với…
Lúc ấy y vừa gọi vừa khóc, trong lòng tuyệt vọng vô cùng. Giờ y không thấy tuyệt vọng, y chỉ thấy thê lương, mông lung, như người đứng một mình giữa nơi hoang dã, không nhìn thấy một ai, không một ai nhìn thấy mình.
Tia sét giáng xuống, vẻ mặt y bình thản, không mảy may có chút ham muốn cầu sinh.
Sống hay chết, dường như đều không quan trọng.
Cả đời y lang bạt kỳ hồ, từng yêu rồi hết yêu, từng hy vọng rồi lại thất vọng.
Y không sống tiếp nổi nữa, cũng chẳng muốn nữa.
Trong hồi ức, y đi gõ cửa, y cảm thấy, sẽ chẳng có ai ra mở cửa cho y.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc ấy, một bóng người bỗng ngã lên người y.
Tia sét đánh trúng người đó. Y giật mình. Đối phương ôm chặt y, gánh thay toàn bộ tia sét.
Nàng dường như rất đau, ôm y rất chặt, gọi đi gọi lại tên của y, như thể tên y có thể cho nàng thêm sức mạnh.
Vô Tà, Vô Tà, Mạc
Y ngây người, chưa kịp làm gì, chưa kịp nghĩ gì thì đợt sét đã kết thúc.
Người ấy trong ký ức ra mở cửa cho y, thiếu nữ tuổi xuân xanh, người mặc váy vải bông, tóc cài trâm gỗ, sáng ngời trong trẻo như ánh trăng.
Đó là người duy nhất mở cửa cho y.
Y quay đầu lại, ngơ ngác nhìn cô nương ấy.
Nàng đẹp hơn năm đó rất nhiều, y phục đã đổi thành vải lụa thêu hoa lộng lẫy. Sắc mặt nàng tái nhợt, người đầy máu. Nàng run run xoa hai gò má của y.
“Sống cho tốt nhé.”
Nàng khàn khàn nói: “Có rất nhiều người… yêu chàng. Tương lai, sẽ lại có người yêu chàng.”
Mạc Vô Tà im lặng, nước mắt bỗng lăn dài.
“Tại sao… lại dùng toàn bộ linh lực để duy trì vẻ ngoài của bản thân chứ?”
Y không hiểu sao mình lại hỏi câu này.
Nguyệt Hà sững người, sau đó nở một nụ cười đượm buồn.
“Ta sợ chàng… thấy ta xấu.”
Nàng luôn luôn thích đẹp.
Lúc làm phàm nhân đã thế, giờ thành tiên, tới tận khoảnh khắc cuối cùng, cũng vẫn sợ chàng thấy mình xấu.
Y mở mắt nhìn trừng trừng, lệ tuôn rơi.
Khuôn mặt nàng bắt đầu rạn nứt. Nguyệt Hà ngơ ngác cúi đầu nhìn cơ thể mình dần dần vỡ vụn cùng với những tia nắng bắt đầu ló ra khỏi mây đen.
Nàng bất lực ngẩng đầu lên: “Vẫn xấu.”
“Không đâu…”
Mạc Vô Tà đưa tay chùi nước mắt, sợ nước mắt làm nhòe tầm nhìn, sợ nhìn nàng thiếu mất dù chỉ một chớp mắt.
Y không biết tại sao lúc trước mình lại làm nhiều chuyện phi lý như vậy, không hiểu tại sao mình lại nghi ngờ tình cảm của người con gái này.
Rõ ràng nàng luôn luôn nói được thì làm được, cũng vĩnh viễn tuyệt đối không lừa dối.
Y sao vậy? Tại sao y lại đẩy nàng tới cảnh này?
“Xin lỗi…” Y vươn tay ra giữ nàng lại nhưng người kia đã chẳng thể đáp lời, gió lên, nàng tan biến.
Mạc Vô Tà không kìm nổi, bật tiếng gào khóc.
“Nguyệt Hà… Nguyệt Hà!”
Đúng vào lúc này, hắc khí bỗng bùng nổ từ người Đông Lăng, đuổi theo những mảnh vỡ kia!
Đám hắc khí bao những mảnh vỡ lại. Hắc khí tản đi, Đông Lăng chầm chậm mở mắt.
Mắt chàng đỏ như máu trong một thoáng rồi trở lại bình thường. Chàng chống kiếm để đứng, mắt lúc đỏ ngầu lúc lại tỉnh táo.
Tử Vi và Thiếu Hoa nhận ra chàng không ổn, cảnh giác đề phòng. Đông Lăng gồng mình đứng đó một lúc lâu, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Lúc này, đôi mắt đã sáng trong hẳn.
Chàng lảo đảo đi tới chỗ đám hắc khí bọc lấy Nguyệt Hà, lấy từ trong ống tay áo ra một chiếc túi khóa hồn, nâng tay lên, thu hết các mảnh nhỏ vào trong.
“Ngươi về dưỡng thương đi.”
Chàng cất túi khóa hồn vào trong ống tay áo, mệt mỏi nói: “Sau này tới Minh phủ đưa tin, làm người đưa đò ở Vong Xuyên, độ ba ngàn oan hồn, làm việc thiện tích đức thay nàng. Sau khi ngươi độ đủ ba ngàn oan hồn, hãy để nàng vào trong cơ thể một người mẹ đang mang thai con gái, nàng ấy sẽ tái sinh.”
Nghe vậy, Mạc Vô Tà liền ngẩng đầu, kích động hỏi: “Ngươi bảo nàng ấy có thể…”
“Ta đã giữ thần hồn của nàng ta lại, có điều thần hồn đã vỡ vụn hết rồi, cần phải được tẩm bổ.”
Nói xong thì Diệp Trần và Văn Xương chạy tới nơi.
Văn Xương thấy tình hình đã ổn bèn cho Diệp Trần qua đây. Kết quả, Diệp Trần vừa tới gần Đông Lăng, Đông Lăng liền thuận đà ngã vào người Diệp Trần, Diệp Trần vội đỡ chàng, người xung quanh ai nấy cùng hít một hơi thật sâu.
Diệp Trần không nhận ra có điều gì bất thường, ngẩng đầu hỏi: “Sao vậy?”
Đông Lăng lành lạnh lườm mọi người. Thiếu Hoa lập tức xòe quạt che mặt: “Không có gì.”
Những người khác cũng vội vàng lắc đầu: “Không có gì, thực sự không có gì cả.”
Diệp Trần thấy thái độ của mọi người kỳ quặc nhưng không có thì giờ nghĩ nhiều thêm, vội quay lại kiểm tra tình hình của Đông Lăng: “Ngươi không sao chứ? Thế nào rồi?”
“Tiên tử không phải lo cho hắn đâu.” Thiếu Hoa không nhịn được phải lên tiếng, “Năm đó hắn cứng cỏi chịu chín chín tám mươi mốt đạo lôi kiếp, ngủ một giấc dậy là liền chẳng sao. Hắn khỏe lắm đấy!”
Nghe vậy, Diệp Trần lập tức thấy không vừa ý, ngẩng đầu lên bảo: “Thiếu Hoa đế quân vậy mà là bằng hữu tốt của Đông Lăng sao?”
Đông Lăng lập tức lia mắt nhìn sang, Thiếu Hoa không đoán ra ý của Đông Lăng, rốt cuộc là phải hay không phải là bằng hữu tốt đây?
Thiếu Hoa đế quân dựa vào tài trí thông minh của bản mình, chọn một đáp án nửa nọ nửa kia: “Miễn cưỡng coi là vậy.”
Diệp Trần thầm hừ lạnh trong lòng.
Nàng đã nhìn thấu trò hề của ba vị đế quân này rồi. Vì thấy Đông Lăng là người thật thà, giỏi đánh đấm, thích đánh nhau, tiếng tăm gần như hoàn mỹ nên ba vị đế quân này suốt ngày lôi kéo quan hệ với chàng để tô vẽ cho danh tiếng của bọn họ.
Vừa nãy không có mặt Đông Lăng, Văn Xương nói với nàng hay lắm, hùng hồn lắm, giờ ở trước mặt Đông Lăng, chẳng ai dám ho he, Thiếu Hoa cũng chỉ dám dùng một cách miêu tả trung dung như vậy.
Diệp Trần không vạch mặt đối phương mà chỉ nói: “Đã là bằng hữu vậy thì nên xem lại. Đông Lăng đế quân một mình chịu lôi kiếp thật không dễ, các vị không giúp là đã coi là sai rồi, sao biết Đông Lăng đế quân ngủ một giấc dậy liền hoạt bát khỏe mạnh?”
Đông Lăng thấy hơi chột dạ. Kỳ thực lời Thiếu Hoa nói cơ bản là thật. Tuy nhiên, lúc này, chàng không dám nói chân tướng ra, đành phải dựa vào người Diệp Trần, lặng lẽ gật đầu.
“Ngươi còn gật cái gì?!”
Bị Diệp Trần mắng, Thiếu Hoa quay qua trút sang Đông Lăng: “Ta… Vì sao ta nói vậy, ngươi không biết hay sao?!”
Đông Lăng hiểu vì sao Thiếu Hoa tức. Người năm đó ở bên chăm lo cho chàng chính là Thiếu Hoa. Thiếu Hoa vốn là tới xem xem có cần chuẩn bị tang lễ cho chàng hay không, không ngờ cuối cùng lại thành bảo mẫu cho chàng.
Chàng chẳng những không chết, còn trở thành người hiếu chiến nhất thiên giới.
Chàng không trêu Thiếu Hoa nữa, yếu ớt nói: “Diệp Trần à, ta mệt.”
“Ừ, nên đi nghỉ thôi.”
Diệp Trần liền làm như lúc trước bàn với Văn Xương, mỗi người khiêng một người, vội vã rời đi.
Diệp Trần muốn bỏ rơi đám người này lại nên cố ý chạy thật nhanh. Họ tới một quán trọ, sau khi chẩn bệnh cho Đông Lăng xong liền ngồi xuống luyện đan.
Đông Lăng nằm trên giường nhìn nàng. Dưới ánh đèn, những đường nét gợi cảm trên khuôn mặt thanh tú của người thiếu nữ bị vẻ nghiêm túc lấn át, trông đẹp tới bất ngờ.
Chàng lẳng lặng ngắm. Diệp Trần nhanh tay luyện ra một viên đan dược, đút tới tận miệng cho chàng, chờ chàng ăn xong mới thở phào nhẹ nhõm: “Thuốc này để củng cố căn cơ, mai ta sẽ luyện cho ngươi thứ tốt hơn nữa.”
Đông Lăng gật đầu, nghĩ rồi nói: “Thực ra ta cũng không bị nặng lắm.”
“Ngươi thật là…” Không hiểu sao, thấy đối phương nằm trong chăn, mặt tái nhợt, ánh mắt hiền lành, Diệp Trần bỗng chốc quên mất thân phận của chàng, thốt ra lời như của một bà mẹ già: “Chỉ được cái cậy mạnh.”
Nói xong, Diệp Trần mới giật mình, vội giải thích: “Ta…”
“Đúng thế.”
Đông Lăng thở dài, nhìn Diệp Trần đầy dịu dàng: “Sau này ở trước mặt nàng thì không cần cậy mạnh nữa.”
Chàng gối đầu lên đùi Diệp Trần, ngửa đầu lẳng lặng nhìn nàng.
“Sau này nếu ta làm nũng, nàng dỗ ta có được không?”
Ánh mắt chàng trong veo, dịu dàng như một thiếu niên.
Diệp Trần ngơ ngác nhìn chàng, thấy chàng vươn tay lên, đặt lên cổ mình.
Nàng cúi xuống thuận theo lực kéo của chàng, môi áp lên môi, mềm mại và ấm áp.
Diệp Trần bất giác nhắm mắt lại. Đông Lăng gối một tay ra sau đầu, mở mắt tủm tỉm nhìn cô nương trước mặt đỏ mặt, hàng mi run run, đến hít thở cũng hồi hộp.
Thật đẹp.
Thật ngọt ngào.
Chàng rất thích.