“Hai người đủ rồi đấy!”
Thương Ngô không nhịn được phải lên tiếng: “Có thể nghĩ tới tâm trạng của ta không?”
“Ờ.”
Đông Lăng bình thản lấy túi Càn Khàn trong tay áo ra, lục túi, quẳng một khúc xương qua đó.
“Cẩu lương.”
Thương Ngô nhìn khúc xương, trịnh trọng nói: “Ta nhắc lại một lần nữa, ta là sói, không phải chó.”
“Thế có cần không?” Đông Lăng tỏ vẻ sốt ruột, “Không cần thì ta lấy lại, cần thì mau công đi đi.”
Thương Ngô im bặt, cúi đầu công khúc xương bỏ chạy.
Nó chạy đi rồi, Diệp Trần mới sực nhận ra bọn họ vừa làm gì, đỏ mặt chỉnh trang lại y phục, cúi đầu nói: “Lần sau chàng có thể đừng kích động thế nữa không?”
Đông Lăng khoanh hai tay trước ngực, mỉm cười im lặng nhìn Diệp Trần chỉnh trang một hồi rốt cuộc mới mở miệng bảo: “Rất đẹp.”
Diệp Trần khựng tay lại rồi từ từ ngẩng đầu lên: “Đông Lăng, chàng đừng có phóng đãng như thế.”
“Ồ?” Đông Lăng nhíu mày, “Ta phóng đãng, thì sao nào?”
Diệp Trần mỉm cười: “Ta nói cho chàng biết, con người của ta lúc đã phóng túng lên rồi thì… đến chính ta cũng phải sợ đấy.”
Đông Lăng nhìn nàng từ trên xuống dưới: “Ta rất trông chờ.”
Diệp Trần học theo Đông Lăng, cũng nhìn lại chàng từ trên xuống dưới, chẳng qua là nàng làm trông đê tiện hơn nhiều. Đông Lăng phì cười, kéo nàng vào trong lòng: “Đừng giả điên nữa, đi thôi.”
“Ôi, chàng cẩn thận tóc ta!”
Diệp Trần sợ động tác thô lỗ của Đông Lăng làm hỏng tóc của mình.
Đông Lăng cười tủm tỉm: “Để ý cả kiểu tóc cơ à? Có phải là muốn ta thấy nàng thật đẹp phải không?”
“Hứ.”
Diệp Trần nghiến đau cả răng.
Hai người vừa nói chuyện vừa rời khỏi rừng đào. Thiếu Hoa đã chờ sẵn ở ngoài, có Thương Ngô nằm dưới chân, đứng kể chuyện tiếu lâm cho các nữ tiên nghe.
Nữ tiên cười gập người. Đông Lăng vừa thấy họ liền thay đổi thái độ, mặt lạnh như tiền, đứng gọi Thiếu Hoa: “Đi thôi.”
Nữ tiên thấy Đông Lăng tới liền giật mình vội vàng hành lễ thối lui. Thiếu Hoa “chậc” một tiếng, bất mãn bảo: “Ngươi thật là, chỉ cái mặt này của ngươi thôi đã dọa cô nương nhà người ta sợ không dám nói chuyện tiếp với ta rồi.”
“Nói chuyện với cô nương đó thì có lợi gì?”
Đông Lăng nhíu mày: “Ngươi có có nương tử được không?”
Thiếu Hoa nhảy dựng lên, bất mãn nói: “Ta không có nương tử là vì ta không muốn có, ngươi nói chuyện cái kiểu gì vậy?”
Đông Lăng “ha ha” mấy tiếng, phớt lờ đối phương, quay đầu gọi Diệp Trần: “Nương tử, lại đây.”
Diệp Trần nể mặt đi qua đó, thở dài bảo với Thiếu Hoa: “Thiếu Hoa cả ngày một mình như vậy thật đáng thương, hay là ta giới thiệu đối tượng cho ngươi nhé?”
“Các người bắt nạt người còn đi cả đôi hả?!”
Thiếu Hoa không vui, “chậc chậc” bảo: “Mắt chó không biết lòng người tốt, ta trông chừng cho các ngươi yên tâm ở trong đó cãi nhau rồi hòa hảo, các ngươi vừa ra liền bắt nạt ta, có còn có chút lương tâm nào không hả?”
“Bọn họ đâu chỉ có cãi nhau rồi hòa hảo?” Thương Ngô ngẩng đầu lên khỏi khúc xương, khinh khỉnh nói, “Bọn họ còn làm một số chuyện không thể để người biết nữa.”
Nghe vậy, Thiếu Hoa hít sâu một hơi, hết nhìn Đông Lăng rồi lại nhìn Diệp Trần, bước giật lùi lại một bước: “Ta không tiêu được thứ này, ta đi đây.”
Nói đoạn, Thiếu Hoa liền cưỡi mây đạp gió trở về đại điện. Đông Lăng quay sang thấy Diệp Trần rất thản nhiên: “Nàng không tỏ vẻ thẹn thùng một chút à?”
“Da mặt ta không tồn tại chuyện thẹn thùng.” Diệp Trần thở dài, vỗ vai Đông Lăng, “Đế quân vẫn chưa thật hiểu ta.”
Đông Lăng tủm tỉm cười: “Giờ không sợ ta nữa à?”
Diệp Trần ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp: “Vẫn còn hơi sợ một chút. Có điều,” nàng ngước nhìn Đông Lăng, “ta tình nguyện tin rằng chàng sẽ không làm hại ta.”
Đông Lăng ngẩn người, Diệp Trần cất bước đi trước, vẫy vẫy tay bảo: “Ta đi nói mấy câu với Thanh Hà, chàng về đại điện đi.”
Nói xong, Diệp Trần dừng bước, quay đầu lại, nháy nháy mắt: “Lát nữa sẽ qua tìm chàng.”
“Nàng…” Đông Lăng không nhịn được cười, “Ôi cái cô nương này.”
Cười thì cười, chàng vẫn nghe lời Diệp Trần, một mình quay về đại điện, không can thiệp sâu vào chuyện của nàng.
Lúc Diệp Trần trở lại vườn, mọi người đều nhìn nàng chằm chằm, không ai dám nói câu nào.
Hoài Phù ngồi một góc khóc thút thít, mấy tiên tử đang an ủi nàng ta. Thanh Hà ngồi riêng một bên, không nói tiếng nào.
Diệp Trần đi tới, Thanh Hà ngẩng đầu nhìn nàng, môi mấp máy nhưng không nói gì cả.
Diệp Trần lại chỗ Thanh Hà, thở dài bảo: “Lão huynh, hai ta là bằng hữu đã nhiều năm, ta có tẩu tử cũng không nói cho ta biết, huynh thật thiếu chân tình.”
Thanh Hà im lặng cúi đầu. Diệp Trần vỗ vai y: “Hiếm có người hữu tình, Thanh Hà à, đừng để những việc nhỏ nhặt che mắt huynh. Nếu huynh thực sự thích ta, lúc ta và nàng ấy đánh nhau, huynh đã chẳng theo bản năng che chở nàng ấy.”
Hoài Phù ngẩng đầu lên nhìn Thanh Hà và Diệp Trần. Thanh Hà vẫn cúi đầu im lặng. Diệp Trần nói tiếp: “Tâm tư của huynh, ta đại khái có thể hiểu được, nhưng đấy chẳng phải là thích. Lúc huynh mới lên thiên đình, ta quan tâm tới huynh nên huynh thấy cảm kích trong lòng. Huynh từ Thanh Hà tới, nhìn thấy thiên đình phồn hoa, thích là thích sự phồn hoa của thiên đình, huynh thấy ta khác Hoài Phù, bởi trong lòng huynh, ta là người trên trời, còn Hoài Phù là thê tử nghèo hèn.”
Thanh Hà mấp máy môi định phản bác nhưng Diệp Trần đã nói chặn trước: “Có lẽ nàng ấy có nhiều chỗ không tốt nhưng những điều không tốt ấy, thay vì nói nó là cái không tốt của nàng, chẳng bằng nói rằng là bởi nàng lúc nào cũng thời thời khắc khắc nhắc nhở huynh những năm tháng hèn mọn huynh làm đứa con rơi dưới trần. Ta biết trong lòng huynh có niềm kiêu hãnh, huynh không chịu thua nên suốt bao nhiêu năm vẫn luôn nỗ lực phấn đấu. Huynh muốn cưới ta, rốt cuộc phần nhiều là vì ta là Diệp Trần hay phần nhiều là vì ta là thần thượng cổ lưu lại từ hồng hoang, là Ông Sơn tiên chủ?”
Nghe những lời này, một lúc sau, Thanh Hà bật cười.
“Một khi nàng đã nghĩ ta như vậy, sao còn làm bằng hữu với ta? Một nam tử ti tiện như vậy chẳng phải nên cách thật xa ra sao?”
“Bởi vì,” Diệp Trần nghiêng đầu suy nghĩ, “trong lòng huynh có thiện ý.”
“Ai cũng có chỗ khiếm khuyết, ta thích nhìn thấy mặt thiện trong mỗi người hơn. Phàm là không hại ta, người đối tốt với ta đều có thể trở thành bằng hữu. Về phần những chuyện khác huynh làm, có thể không đúng nhưng ta không có tư cách chỉ trích huynh. Huynh tốt với ta, ta lại chỉ trích huynh vì người khác, làm gì có lý ấy.”
Lời này của nàng làm mọi người hoang mang, cứ cảm thấy là nói lung tung nhưng cũng không biết nên sửa lại thế nào. Diệp Trần đẩy y một cái: “Đi xin lỗi đi, Thanh Hà, lau chùi sạch sẽ trái tim mình, đừng để những thứ vớ vẩn bám vào. Tự huynh nghĩ kỹ đi, rốt cuộc huynh có chân tình với Hoài Phù hay không. Không phải ai cũng có dũng khí đối mặt
Nói đến đây, Diệp Trần quay đầu thở dài nói với những người đứng xung quanh: “Các vị tiên hữu, hiện giờ ta đã lập gia đình, yến hội lần này không bồi rượu cùng chư vị được, vị kia nhà ta rất hay ghen, ta phải đi dỗ dành chút đã, ngày khác sẽ uống một trận sảng khoái với mọi người. Xin phép đi trước một bước.”
Giờ thì mọi người đều đã biết “vị kia nhà ta” của Diệp Trần là ai, nơm nớp sợ, không dám ho he tiếng nào.
Gật đầu lia lịa, chỉ mong sao nhanh nhanh tiễn bước vị đại tiên này.
Mọi người như vậy khiến Diệp Trần cảm thấy hơi bất đắc dĩ một chút. Nàng xoay người hóa thành một luồng sáng bay về phía đại điện.
Đến cửa đại điện, tiên đồng vẫn chưa biết chuyện nên nhíu mày hỏi: “Tiên chủ tới đây làm gì?”
Diệp Trần bị hỏi thế thì đâm ra ngại ngùng, gãi gãi mũi: “Ta không được vào à? Thế… ta đi đây.”
Nói xong, đang định bỏ đi thì Tử Quy cắm phập ngay trước mặt, chặn đường nàng.
Đông Lăng ngồi trên cao, thản nhiên gọi: “Phu nhân, mời vào.”
Chúng tiên: “…”
Tây Vương Mẫu kinh hãi, run run chỉ tay vào Diệp Trần: “Đông Lăng đế quân vừa gọi nàng ấy là gì?”
“À,” Đông Lăng ngẩng đầu nhìn Vương Mẫu, đáp nhẹ bẫng, “quên chưa giới thiệu với mọi người, dạo trước ta vừa mới thành thân, đây là phu nhân mới cưới của ta, chắc mọi người đều đã biết, Ông Sơn tiên chủ, Diệp Trần.”
Cả đại điện im phăng phắc, không ai dám nói tiếng nào.
Trong lòng vô số nữ tiên đều có chung một suy nghĩ, đế quân bị mù từ lúc nào vậy, mau nói cho bọn ta biết đi!!
Diệp Trần vốn không muốn xuất hiện đầy phong cách như vậy nhưng đã trót phong cách như vậy rồi thì nàng cũng đành bình thản chịu đựng vậy. Diệp Trần nhìn vị tiên đồng cản đường mình, cười ngượng ngùng: “Ta vào được chứ?”
Vị tiên đồng kia vội lùi lại, quỳ xuống đất thưa: “Tiên chủ thứ tội, tiểu tiên có mắt như mù, xin tiên chủ tha thứ cho.”
“Không sao, không sao,” Diệp Trần vội đáp, “đâu thể trách ngươi, chớ nói gì ngươi, ngay cả ta cũng còn không biết mình đã thành hôn.”
Diệp Trần nâng tiểu tiên dậy, nghênh ngang đi vào ngồi cạnh Đông Lăng.
Mọi người chăm chú quan sát Diệp Trần, Diệp Trần nhìn qua nhìn lại rồi cúi đầu xuống.
Giữa ánh mắt chú mục của mọi người, Diệp Trần còn thản nhiên chọn lấy hai quả bàn đào.
Bàn đào ở đây đều là hàng tuyển ngon nhất trong vườn, trước đây Diệp Trần chưa từng được ăn loại ngon như vậy.
Đông Lăng cũng chẳng hề thấy mất mặt, Diệp Trần thích, chàng ta còn giúp nàng một tay, cầm dao gọt vỏ, cắt thành từng miếng đút cho nàng.
Ba vị đế quân còn lại cộng thêm Tây Vương Mẫu nhìn hai kẻ sến súa, câm nín không nói nên lời.
Đông Lăng ngắm Diệp Trần ăn đào, thuận miệng nói: “Ta vốn tưởng là nàng nhát gan, không ngờ nàng lại chẳng hề lúng túng chút nào.”
“Cáo mượn oai hùm mà.” Diệp Trần ăn đào, liếc mắt nhìn chàng, “Chàng ta còn chẳng sợ thì ta còn sợ ai?”
Đông Lăng bật cười, cầm khăn lau miệng cho Diệp Trần.
Diệp Trần cảm thấy có một cặp mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào mình, bất giác quay đầu nhìn lại, thì ra là Nguyệt thần Thư Hòa. Chuyện Thư Hòa đơn phương yêu mến Đông Lăng đã nhiều năm mọi người đều biết. Vị nữ tiên năm ấy bị đánh gãy tay chân phải khiêng về chính là Thư Hòa. Nàng là vụ tai tiếng tình ái đầu tiên cũng là cuối cùng của Đông Lăng. Từ sau khi nàng ta bị đánh tới mức bị khiêng trở về, không còn ai dám kiếm chuyện với Đông Lăng nữa.
Bị đánh một trận, vị nữ tiên này đã bớt bớt đi nhiều nhưng tấm lòng nàng ta dành cho Đông Lăng thì có trời xanh chứng giám.
Diệp Trần nhìn ánh mắt ghen ghét của nàng ta, so sánh thử bản thân và đối phương, trong lòng không khỏi có chút không vui, nghĩ ngợi một chốc rồi quay lại nhìn Đông Lăng.
Đông Lăng đang gọt đào giúp nàng, thấy nàng nhìn bèn nhìn lại: “Sao thế?”
Vừa hỏi xong, Diệp Trần liền nhào tới hôn, tuy chỉ mổ nhẹ một cái nhưng vừa hôn xong, cả đại điện ai nấy đều phải hít một hơi thật sâu. Thư Hòa hóa đá toàn thân, hoàn toàn không tin nổi, tên lưu manh này dám phi lễ Đông Lăng trước mặt mọi người!
Thấy phản ứng của mọi người, Diệp Trần vui vẻ, nhìn lại Thư Hòa, hơi nhíu nhíu mày, đón nhận ánh mắt đầy tính khiêu chiến của đối phương.
Đông Lăng kề sát vào tai nàng, nói nhỏ: “Phu nhân, nữ tiên thích ta thì có nhiều lắm, hay là nàng hôn thêm mấy cái nữa, chọc tức các nàng ấy ở mọi hướng nhé?”
Diệp Trần: “…”
Luận về lưu manh vô sỉ, nàng thua.