Diệp Trần nghe thấy lời Quân Diễn nói, trong lòng thầm thở dài.
Cô biết mà, đàn ông hứa lèo không đáng tin, quý ngài tình tiết vở kịch quả nhiên lợi hại, vừa đến cái liền xử lý cô ngay. Cũng may Diệp Trần đã chuẩn bị tâm lý cho ngày này từ lâu, không có cảm xúc gì quá dữ dội. Cô cung kính hỏi: “Sư phụ, giờ nên làm gì?”
Quân Diễn không trả lời, đứng dậy đi thẳng xuống căn phòng dưới đất, dùng thần thức tìm kiếm rồi tiến về phía một bức tường, tung chưởng đập vỡ nó, tìm thấy một thiếu nữ. Cô gái chỉ khoảng mười lăm tuổi này nhìn Quân Diễn đầy khiếp sợ, đôi mắt trong veo như mắt nai con, thật động lòng người.
Quân Diễn im lặng giây lát rồi vươn tay về phía thiếu nữ: “Ta là Quân Diễn, từ nay sẽ là sư phụ của con.”
Diệp Trần đứng đằng sau Quân Diễn, ngoài mặt mỉm cười không nói, trong đầu lại chửi người ta lên bờ xuống ruộng.
Mẹ cái điệu bộ nhận đệ tử của chàng, phong cách vẫn y chang. Không thay đổi chút nào sao có thể tôn lên sự đặc biệt của cô chứ?
Có điều, nghĩ lại thì, ai bảo đối phương là nữ chính chứ, có đối xử đặc biệt thì cũng phải là nữ chính hưởng. Cô thở dài, nói với Quân Diễn: “Sư phụ, con đi xử lý mấy ma tu kia nhé?”
“Ừ.” Quân Diễn không dám nhìn nàng, ừ khẽ một tiếng. Diệp Trần vừa bỏ ra ngoài thì gặp được Tạ Vô Song mới vội vàng đuổi tới đây. Diệp Trần nhìn cậu ta: “Đệ đi theo ta làm gì?”
“Không phải tại sợ tỷ gặp chuyện không may hay sao?” Tạ Vô Song cười, giờ mặt mũi cậu ta đã trưởng thành hơn, trông có chút mùi vị đàn ông rồi, từ phong cách đến vẻ ngoài đều khác hẳn Quân Diễn, nếu Quân Diễn là tuyết trắng của núi cao thì Tạ Vô Song lại giống hoa lê nở trong đình viện, kiễng mũi chân là có thể chạm tới, không hề cảm thấy có khoảng cách.
Diệp Trần ngơ ngác nhìn Tạ Vô Song cười, sau đó tặc lưỡi bảo: “Vô Song à, đệ càng lớn càng đẹp trai.”
“Đi xử lý mấy ma tu kia đi,” Tạ Vô Song khó xử lắc đầu, “thói xấu lúc nói chuyện của sư tỷ đến khi nào mới có thể sửa được đây?”
“Không sửa được,” Diệp Trần đặt tay lên thân kiếm, hễ gặp ma tu là liền vung kiếm tiêu diệt, “thói xấu này của ta, chắc là bệnh nan y rồi.”
Trong lúc hai người nói chuyện, hiệu lực của pháp trận Quân Diễn bày dần yếu đi, Diệp Trần thấy vậy bèn đẩy nhanh tốc độ hành động. Pháp trận bị phá, hai người dốc sức di chuyển thật nhanh, gặp tên nào giết tên nấy.
Những ma tu kia phát hiện ra họ bèn ồ ạt xông tới, kết hợp với nhau, quây họ vào giữa vòng tròn, Diệp Trần tựa lưng vào Tạ Vô Song, vẻ mặt vẫn ngông ngênh như thủa nào: “Đông người thật đấy, tại hạ sợ ghê.”
“Sư tỷ,” Tạ Vô Song nhẹ nhàng bảo, “không cần phải nhiều lời.”
Kiếm Diệp Trần vung lên, quét ngang một đường, đồng thời, Tạ Vô Song khuỵu một gối xuống, chống một tay, lẩm nhẩm đọc chú ngữ, pháp trận dưới chân dần tỏa rộng, trong phạm vi pháp trận, động tác của đối phương đều bị kìm kẹp, vung đao hay di chuyển đều rất khó khăn. Diệp Trần chớp thời cơ, một kiếm phân thành nhiều kiếm, đâm đồng thời về phía đối phương, thanh kiếm trong tay cô, xuất quỷ nhập thần, kiếm tiến tới đâu, chỗ đó liền máu đào nở hoa.
Hai người phối hợp vô cùng ăn ý. Trên trời cao bắt đầu xuất hiện mây lôi kiếp. Tạ Vô Song thấy tình hình không ổn, giục vội: “Sư tỷ mau lên!”
Diệp Trần nhếch môi cười đầy phóng túng: “Được, chiều ý tiểu sư đệ của ta.”
Thanh kiếm trong tay Diệp Trần vung lên, tay bấm quyết liên hoàn, lập tức thanh kiếm biến thành cả ngàn kiếm nhỏ đầy uy vũ, đồng loạt đâm về phía đối phương!
Đám ma tu liên kết với nhau tạo một bức tường phòng ngự, Diệp Trần dốc toàn lực một lần, cả ngàn thanh kiếm nhỏ lập tức chọc thủng kết giới của đám ma tu, tiếng kêu dậy lên liên tiếp.
Đến khi khu đất rộng xung quanh bị san phẳng, Diệp Trần liền thổ huyết, Tạ Vô Song sốt ruột đỡ người Diệp Trần: “Sư tỷ sao vậy?!”
“Truyền âm gọi sư phụ tới đi.” Diệp Trần thở hổn hển, ngồi xuống xếp bằng, dặn dò, “Bày trận cho ta trước đã.”
“Vâng.” Tạ Vô Song lập tức lấy toàn bộ pháp khí đã chuẩn bị sẵn ra, vừa bày trận vừa cố gắng truyền tin cho Quân Diễn nhưng không liên lạc được. Cậu ta hơi sốt ruột: “Sư tỷ, không liên lạc được với sư thúc!”
“Ba Tám,” Diệp Trần từ từ nhắm hai mắt, “mau tìm người giúp tôi đi.”
“Ở dưới hầm ngầm, hắn đang trị thương cho Đan Nhan. Đan Nhan trúng độc, trong quá trình trị thương, không thể bị làm phiền nên hắn đã bày kết giới.”
Nghe báo vậy, Diệp Trần suýt thì hộc máu lần nữa.
Cô nhìn đám mây kiếp trên đầu, cắn răng, nói thẳng với Tạ Vô Song: “Vô Song, hộ pháp cho ta. Lát nữa nếu ta không cầm cự được nữa thì… đệ nhớ chạy cho xa!”
Tạ Vô Song ngẩn người giây lát rồi nghiêm trang đáp lại: “Năm xưa sư tỷ có ơn cứu ta lúc nguy nan, hôm nay cho dù thân tan đạo tán ở nơi này cùng sư tỷ, Vô Song vẫn thấy xứng đáng.”
Diệp Trần không khỏi nở nụ cười.
“Đồ ngốc.” Vẻ mặt Diệp Trần trở nên rất ấm áp, “Ta không cần.”
Cho dù cô có chết thì chẳng qua cùng lắm là nhiệm vụ thất bại mà thôi.
Trong thời gian hai người nói chuyện, mây kiếp đã thành hình. Diệp Trần nghiêm mặt, lạnh lùng hô: “Đến rồi!”
Vừa dứt tiếng thì tia sét đầu tiên lập tức bổ xuống, trận pháp bằng pháp bảo của Tạ Vô Song lập tức khai triển, tiếng sấm đánh đùng đoàng ngay trên đỉnh đầu Diệp Trần. Tạ Vô Song quan sát tia sét, sắc mặt nặng nề. Tia đầu tiên mà đã nguy hiểm vậy, những cái sau…
Thật khó mà tưởng nổi. Thế nhưng, cậu ta lại nghĩ, dù sao thì cũng đã quyết định bất chấp sống chết ra sao cũng phải giúp Diệp Trần phen này rồi, giờ có nghĩ gì cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, chỉ có thể cố gắng đi gia cố trận pháp thôi.
Đợt sét thứ nhất xong, đợt thứ hai liền giáng xuống ngay…
Hết tia này đến tia khác nối nhau tấn công pháp trận của Tạ Vô Song, đến đợt sét thứ sáu thì cuối cùng nó cũng đánh trúng người Diệp Trần!
Cú sét giáng đau quắn người, hệ thống lập tức mở tính năng chắn cảm giác đau cho Diệp Trần nhưng cũng chỉ chắn được đến 90% cảm giác đau là cùng, Diệp Trần vẫn cảm thấy 10% đau đớn còn lại, đau trắng bệch hết cả mặt mũi.
Cô cắn răng không rên. Đợt sét thứ bảy tới, Diệp Trần không ngồi nổi nữa, ngã nhoài ra đất, không có cả sức ngóc đầu dậy. Tạ Vô Song đứng bên xiết chặt nắm đấm, không dám nói tiếng nào.
Hắn muốn lại giúp nàng nhưng còn lâu mới có năng lực mạnh như Quân Diễn, xông vào đó thì hai người chỉ có nước cùng bị đánh thành tro.
Tia thứ tám, tia thứ chín…
Đến hết chín đợt sét, toàn thân Diệp Trần đều đã da nát thịt tan, máu tươi đầm đìa, không nhận ra nổi hình người. Lôi kiếp vừa kết thúc, Tạ Vô Song liền xông tới, khắp người Diệp Trần có điện tích chạy quanh, linh khí tán loạn, cơ thể run rẩy, răng nghiến chặt.
Tạ Vô Song nhìn tình hình hiện tại như vậy liền hiểu ngay. Thiên kiếp mang tới rất nhiều linh lực, Diệp Trần không đủ khả năng hấp thụ hết, nếu không thể khai thông được linh lực thì e rằng Diệp Trần chẳng mấy sẽ bị chết nổ tan xác!
Nhưng với năng lực hiện tại của hắn, nếu dẫn linh lực từ cơ thể Diệp Trần sang, e rằng chính y cũng phải bỏ mạng, cách duy nhất chính là dùng linh lực trong cơ thể Diệp Trần để kết anh.
Kết anh như thế gọi là kết song anh, vô cùng mạo hiểm, chỉ có bạn tu đạo với nhau mới làm. Bởi vì, sau khi kết song anh, việc tu luyện của hai người sẽ nhập làm một, cùng tu luyện, cùng trao đổi thần thức, tốc độ tiến triển nhanh vô cùng. Tuy nhiên, nếu sau này muốn tách ra thì mỗi người sẽ chỉ còn một nửa Nguyên Anh, cả đời khó có thể tiến thêm được nữa.
Tình thế hiện tại không cho phép Tạ Vô Song đắn đo suy nghĩ, cho dù tình cảm hắn dành cho Diệp Trần đến tận giờ chỉ là sự ngưỡng mộ đơn thuần đi nữa thì giờ phút này cũng không còn lựa chọn nào khác. Cậu ta lập tức ngồi xuống xếp bằng, nắm tay Diệp Trần, nghiêm túc nói: “Khi xưa tỷ bảo ta lớn lên phải cưới tỷ, giờ tỷ có bằng lòng hay không cũng vậy, xin đừng trách ta.”
Nói xong, Tạ Vô Song nhắm mắt lại, dẫn đường cho linh lực hỗn loạn trong người Diệp Trần chảy sang người mình, khống chế nó chảy vào kim đan, dựa vào kiến thức bản thân học được, bắt đầu kết anh.
Khi linh lực từ Diệp Trần tới, cậu ta cảm thấy linh lực của mình cũng chảy ngược ra. Kim đan của hai người bị thứ linh lực này cuốn vào nhau, lơ lửng giữa không trung, kim đan rời cơ thể khiến Tạ Vô Song đau tái mặt. Y cố gắng giữ tay Diệp Trần thật chắc, Diệp Trần thì đã mê man đi từ lúc nào. Linh lực hai người giao hòa với nhau, nhập hai khối kim đan thành một. Sau một hồi, dưới sức mạnh của linh lực không ngừng tấn công, hai đứa trẻ bắt đầu ôm lấy nhau.
Một chút nữa thôi…
Tạ Vô Song dùng chút tỉnh táo cuối cùng của bản thân cố gắng duy trì tiến trình.
Trong khi đó, ở dưới hầm ngầm, Quân Diễn cuối cùng cũng bừng mở mắt.
Đan Nhan trúng kịch độc, nếu không kịp thời chữa trị thì sẽ chết chắc. Chàng rơi vào đường cùng đành phải bày kết giới, tập trung trừ độc cho Đan Nhan. Đến khi chút độc tố cuối cùng trong người Đan Nhan được trừ hết, Quân Diễn thở phào nhẹ nhõm, bỏ cấm chế, đang định đưa Đan Nhan đi thì bỗng nhiên lại cảm nhận được có mây kiếp.
Mây kiếp này ở đâu tới? Là mây kiếp của ai?
Quân Diễn sững người, nhớ ra Diệp Trần sắp thăng cấp nhưng mà Tạ Vô Song cũng sắp thăng cấp, nhất thời chàng không đoán ra là mây kiếp của ai, đành phải bảo với Đan Nhan mới được giải độc xong: “Đi thôi!”
Nói xong, chàng nắm tay Đan Nhan, vọt về phía có mây kiếp.
Từ xa chàng đã cảm nhận được sự dao động đồng thời của linh lực của cả Tạ Vô Song và Diệp Trần, trực giác mách bảo có chuyện chẳng lành. Đến khi đến nơi, Quân Diễn suýt thì tức nổ mắt, thiếu chút nữa là đã rút kiếm ra. Đan Nhan hô to: “Sư phụ, họ đang kết anh!”
Quân Diễn xiết chặt thanh kiếm.
Phải, họ đang kết anh, không phải Diệp Trần, không phải Tạ Vô Song, là họ.
Dường như có một con kiến đang gặm cắn trái tim chàng, đau rất nhỏ nhưng cũng rất nhói. Quân Diễn hít thở dồn dập, cố kiểm soát bản thân.
Kết song anh có ý nghĩa thế nào với một tu sĩ, chàng hiểu rất rõ. Nó còn bền chặt hơn cả giấy chứng hôn. Kết song anh xong, từ nay về sau, hai người đó không còn có thể chia cách nhau nữa. Chàng nhìn Tạ Vô Song hoàn tất bước cuối cùng, nhìn hai đứa trẻ Nguyên Anh của họ ôm ấp quấn quýt lấy nhau, lòng chàng chỉ một mực muốn giết chết Tạ Vô Song.
Chàng làm sao dám…
Làm sao có thể…
Giờ đang là lúc kết anh, chàng tuyệt đối không thể quấy rầy họ. Chàng nhìn Diệp Trần đăm đăm, không nói một lời, đôi mắt dần dần đỏ ngầu khiến Đan Nhan đứng bên sợ điếng người.
Mắt đỏ như máu…
Đan Nhan bất giác bước lùi lại một bước. Quân Diễn ngoảnh đầu nhìn, giơ tay, một ánh sáng lóe lên chui ngay vào đầu Đan Nhan, Đan Nhan lập tức ngất lịm tại chỗ.
Chờ xong bước cuối cùng, hai Nguyên Anh đang ôm nhau lập tức tách ra, quay về đan điền của hai người, Tạ Vô Song mở mắt ra nhìn.
Vửa mở mắt, một thanh kiếm liền đâm tới, Tạ Vô Song vội vàng thoái lui, lập tức nói với Quân Diễn: “Sư thúc nghe ta giải thích đã!”
Với người tu đạo, quá trình kết song anh cũng giống như động phòng vậy, trưởng bối nào nhìn thấy cây cải trắng mình chăm bị heo gặm mất cũng đều sẽ tức giận. Tạ Vô Song tự cho là mình hiểu tâm trạng hiện giờ của Quân Diễn, bèn mau miệng giải thích: “Sư thúc, vừa rồi là ta cực chẳng đã, sư tỷ bất ngờ thăng cấp, sư thúc lại không có ở đây…”
“Không quan trọng.” Quân Diễn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ như máu nhìn thẳng vào mắt Tạ Vô Song. Tạ Vô Song hít sâu một hơi, mới chỉ thốt một tiếng: “Sư thúc…”
Kiếm đã đâm tới. Hết nhát này tới nhát khác, hoàn toàn không giống một sư thúc dạy dỗ người dưới mà y như thể đang đánh nhau với kẻ thù mình hận thấu xương.
Tạ Vô Song vừa kết anh, không còn chút sức lực nào, bị kiếm Quân Diễn tấn công chỉ còn biết chạy trốn lùng quanh, nóng ruột can: “Sư thúc bình tĩnh chút đi ạ, ta thật sự không cố ý đâu!”
Có cố ý hay không đâu còn quan trọng gì.
Quân Diễn vẫn đâm kiếm tới, đầu nguội lạnh.
Bất kể động cơ là gì, suy nghĩ thế nào thì kết cục hiện giờ vẫn là hắn đã kết song anh cùng Diệp Trần. Từ nay về sau, hắn sẽ là trượng phu của Diệp Trần trong mắt của mọi người, họ sẽ vĩnh viễn không chia lìa trừ khi một trong hai người có kẻ nhắm mắt xuôi tay.
Chàng không thể để chuyện như vậy xảy ra.
Quân Diễn hiểu rất rõ…
Chàng không thể để Diệp Trần thuộc về bất kỳ kẻ nào khác.
Chàng muốn giết Tạ Vô Song, chàng muốn giết gã đàn ông không giờ phút nào ngưng mơ tưởng tới nàng, bất kể lúc nào cũng có thể chiếm hữu nàng.
Đôi mắt Quân Diễn đỏ au, vô hồn. Pháp bảo Tạ Vô Song ném ra đều bị Quân Diễn chém sạch. Diệp Trần từ từ tỉnh lại, thấy Quân Diễn sắp đâm Tạ Vô Song, Tạ Vô Song không thể tránh được chiêu này, Diệp Trần phóng kiếm tới, quát to: “Sư phụ dừng tay!”
Lưỡi kiếm cứa vào mu bàn tay của Quân Diễn, máu đỏ tươi bắn ra. Quân Diễn sững người, ngẩng đầu nhìn, Diệp Trần xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía này, chắn trước người Tạ Vô Song và bảo: “Sư phụ, nhất định là hiểu lầm, Vô Song không làm chuyện gì xấu đâu, người hãy hỏi cho rõ đã!”
Quân Diễn không đáp, chàng cúi đầu nhìn vết máu trên mu bàn tay của mình.
Lâu lắm rồi không có ai có thể làm chàng bị thương, cũng đã lâu lắm rồi, chàng không cảm nhận được cảm giác đau là như thế nào.
Chàng lẳng lặng nhìn miệng vết thương, bỗng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Chàng bỗng nhớ Diệp Trần hồi còn nhỏ, chàng bị bỏng tay vì học nấu cơm cho con bé ăn, Diệp Trần nắm tay chàng, thổi lâu ơi là lâu, vừa thổi vừa tỉ tê bảo sau này sẽ hiếu thuận với chàng.
Hồi đó chàng thấy con bé thật là đáng yêu. Thế nhưng, hôm nay nhớ lại, chàng bỗng phát hiện, hai tiếng hiếu thuận ấy thật thương tâm.
Trong lòng Diệp Trần, chàng thực sự chỉ là sư phụ mà thôi.
Ba năm qua, Diệp Trần rất ngoan, còn chàng thì sa vào tâm ma, chàng suýt thì cho rằng người này sẽ trở thành thê tử của chàng. Lúc vui thích lên đỉnh, lúc chàng ôm người ấy thật chặt, thậm chí chàng đã từng có ảo tưởng như vậy, có lẽ người ấy cũng ôm ấp tình cảm giống chàng, có lẽ rồi sẽ có một ngày họ sẽ ở bên nhau, sinh con dưỡng cái.
Thế nhưng, khi thanh kiếm cứa vào mu bàn tay, khi nàng đứng bảo vệ thằng oắt nàng đã kết song anh cùng, chàng bỗng sực tỉnh, điều đó là không thể nào.
Chàng là sư phụ của nàng, chàng tu Vô Tình đạo, tất cả những điều tốt đẹp chàng có đều là do chàng dùng cách làm ghê tởm trộm cắp được.
Thích bao nhiêu, tuyệt vọng bấy nhiêu.
Vui bao nhiêu, tởm lợm bấy nhiêu.
Thế mà chàng chẳng thể trách ai. Ai bảo chàng tu Vô Tình đạo, ai bảo ngay từ đầu chàng đã chăm nàng như con trẻ, ai bảo lúc nàng kết anh chàng lại đi cứu người khác?
Đi đến bước này, là do chàng tự chuốc lấy.
Chàng thấy ruột gan mình quặn thắt, cuối cùng chàng đành lặng lẽ buông kiếm, thanh kiếm này quá nặng, chàng không thể đâm tiếp được.
“Sư phụ?”
Diệp Trần rụt rè gọi. Quân Diễn không nói gì, giơ tay, hai đốm sáng liền bay vào đầu Tạ Vô Song và Diệp Trần, cả hai sững ra, Quân Diễn quay lại bế Đan Nhan lên rồi đi thẳng.
Diệp Trần biết Quân Diễn lại dùng chú với mình và Tạ Vô Song, chuyện chàng nhập ma không thể để người khác biết. May mà cô có Ba Tám, loại xâm nhập tấn công trí nhớ này không có tác dụng gì với cô. Sau khi sững ra một hồi, Tạ Vô Song quay sang nhìn Diệp Trần.
“Vừa mới xảy ra chuyện gì vậy?” Y chỉ nhớ mang máng là Quân Diễn đưa Đan Nhan tới, ngoài ra thì không nhớ gì nữa. Diệp Trần liếc cậu ta một cái, đáp nhạt thếch: “Không biết.”
Hai kẻ vừa kết anh dìu nhau quay về môn phái. Tạ Vô Song vừa mở mắt đã bị Quân Diễn đuổi đánh nên giờ đã kiệt sức hẳn, cùng ngồi chung thuyền bay với Diệp Trần, trò chuyện câu được câu chăng.
“Vừa rồi tình hình cấp bách, ta cực chẳng đã mới phải kết song anh với tỷ… Sư tỷ đừng trách ta nhé.”
“Ồ?” Diệp Trần chớp chớp mắt, “Sao ta trách đệ được?”
Nói xong, Diệp Trần cười rộ lên: “Chút chuyện nhỏ có gì to tát đâu.”
Tạ Vô Song sững người, Diệp Trần vỗ vai cậu ta: “Đệ xả thân cứu ta, ta cảm ơn còn chẳng kịp ấy chứ. Kết song anh với ta, trông kiểu gì cũng đều thấy có vẻ như đệ mới là người chịu thiệt. Trước khi đệ tìm được người đệ yêu, ta sẽ tu luyện cùng đệ. Chừng nào đệ tìm thấy người ấy, ta sẽ cắt Nguyên Anh trả lại cho đệ, đệ chớ bận tâm.”
“Sư tỷ,” Tạ Vô Song nhíu mày, “sao ta có thể cho tỷ làm chuyện đó được.”
“Thằng bé ngốc,” Diệp Trần gác tay lên vai, phóng mắt nhìn biển mây tít xa, “ta không thèm tiếc tu vi nhưng đệ thì nhất định phải thành thần.”
Có một ngày ta sẽ rời khỏi thế giới này, đệ sẽ tìm được người đệ yêu.
Với cô, Nguyên Anh không quan trọng, tu vi không quan trọng. Nếu như có gì đó quan trọng ở thế giới này thì chắc hẳn đó là tình cảm.
Sau khi về núi,hai người tự về động phủ của mình bế quán. Quân Diễn đã sắp xếp người đi xử lý chuyện Đan Thần Tử bị sát hại. Rõ ràng đây là chuyện do ma tu gây nên vì dòng máu thần tộc của Đan Nhan, chúng muốn bắt Đan Nhan đi làm pháp khí nhưng con bé thà chết chứ không chịu biến thành pháp khí của kẻ khác.
Đan Nhan bị khủng hoảng nặng nề, rất dựa dẫm vào Quân Diễn, sau khi Diệp Trần xuất quan, Quân Diễn giao lại Đan Nhan cho Diệp Trần. Diệp Trần phát hiện ra, ngoài Quân Diễn, không ai có thể làm thân với Đan Nhan. Quân Diễn bảo Diệp Trần chăm sóc cho Đan Nhan, kết quả là Đan Nhan lại tự nhốt mình trong phòng. Diệp Trần bó tay, đành phải đi tìm Quân Diễn: “Sư phụ, con thấy chắc là Đan Nhan bị tổn thương quá nhiều, người đi xem thử đi.”
Quân Diễn ngước mắt, trong đôi mắt bình lặng chứa chan cảm xúc không không nói được thành lời, chàng im lặng nhìn Diệp Trần rồi khoan thai bảo: “Khi trước con khăng khăng bảo không cần sư muội, giờ có sư muội rồi vẫn không chịu mở lòng sao?”
Diệp Trần hơi giật mình, ngượng ngùng gãi gãi mũi: “Hồi đó còn nhỏ tuổi mà ạ.”
Con người mà, đúng là tuổi trẻ, dám ngông nghênh cho rằng mình có thể đấu lại nữ chính.
May mà ngày nào Ba Tám cũng làm công tác tư tưởng cho cô, cô cũng không ôm kỳ vọng quá lớn lao, lúc nữ chính xuất hiện chỉ bất bình tí ti rồi nhanh chóng thích ứng.
Tuy nữ chính chẳng quan tâm cô nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến chuyện Diệp Trần thích con bé, nói gì thì nói, nữ chính rất đẹp.
Đan Nhan có vẻ ngoài rất loli, vóc dáng nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn, trong veo, ngây thơ như nai con, chỉ sợ sệt nhìn cô một cái, tim Diệp Trần đã loạn nhịp cả ngày, hận không thể hái sao hái trăng xuống cho nàng.
Chó háo sắc không phân biệt nam nữ, tuyệt đối không kỳ thị giới tính.
Vậy nên Đan Nhan muốn tìm Quân Diễn, Diệp Trần lập tức đi tìm cho nàng.
Quân Diễn nhận được câu trả lời của cô, im lặng một lúc lâu rồi đứng dậy bảo: “Ta đi xem thử xem sao.”
Chàng đến chỗ của Đan Nhan, con bé rất dựa dẫm vào chàng, chỉ chịu nói chuyện với mỗi mình Quân Diễn, Diệp Trần đứng ngay sau lưng chàng nhưng Đan Nhan không hề ngó ngàng tới. Diệp Trần cũng không để bụng, cứ đứng ngắm Đan Nhan rồi cười tủm tỉm. Đẹp đến mấy xem nhiều cũng chán, cô đã ngắm Quân Diễn và Tạ Vô Song lâu quá rồi, không còn cảm giác mới mẻ gì nữa.
Quân Diễn đã quen với việc được nàng dán mắt vào nhìn, chàng biết Diệp Trần rất thích nhìn bề ngoài, trước đây chàng chưa từng thấy được ưu thế của ngoại hình bản thân cho đến khi chàng gặp Diệp Trần.
Thế nhưng hôm nay Diệp Trần không nhìn chàng nữa, cho dù là vì bận nhìn một cô nương khác thì chàng vẫn cứ cảm thấy khó lòng chịu nổi.
Chàng trò chuyện với Đan Nhan một lát, dặn Đan Nhan nghe lời Diệp Trần rồi đứng dậy ra về. Ra đến cửa, vẫn chưa thấy Diệp Trần ra theo, chàng ngoái lại nhìn, Diệp Trần đang cười tủm tỉm ngắm Đan Nhan còn Đan Nhan thì nhìn lại đầy cau có.
“Tiểu Trần,” Quân Diễn khoan thai gọi, “đi theo ta.”
Diệp Trần ngạc nhiên quay ra nhìn, cô cứ tưởng Quân Diễn còn phải bận về đi tu luyện chứ?
Tuy vậy cô cũng chẳng dám hỏi, ngoan ngoãn đi ra ngoài cùng Quân Diễn. Dạo này có vẻ Quân Diễn đã khống chế được tâm ma khá tốt, lâu lắm không thấy đến tìm cô buổi tối nữa. Nghĩ ngợi một hồi, Diệp Trần lại bỗng thấy hơi hụt hẫng.
Dù sao thì đêm đầu tiên, lúc Ba Tám chưa khóa cảm giác của cô, quả thực cô đã thấy rất sướng, rất kích thích.
Cô lẽo đẽo theo đuôi Quân Diễn, nghĩ lung tung kiểu gì lại nghĩ tới dáng hình khi không mặc đồ của Quân Diễn, híp mắt nhìn lưng chàng đầy say mê. Quân Diễn không hề nhận ra mình bị nhìn như vậy, thủng thẳng hỏi: “Con cứ nhìn chằm chằm Đan Nhan làm gì vậy?”
“Nàng ấy đẹp thật đấy.” Diệp Trần buột miệng.
“Con làm vậy sẽ làm con bé sợ đấy.” Quân Diễn nói đại một lý do, nói xong lại hối hận. Chàng nghĩ tất nhiên là Diệp Trần sẽ để bụng chuyện Đan Nhan rồi, trước kia chỉ có mình nàng là đệ tử, giờ bỗng có thêm một người chia sẻ chàng, Diệp Trần chắc sẽ không vui, chàng không nên nói như vậy.
Nào ngờ nghe chàng nói xong, Diệp Trần liền phá lên cười, đáp
Quân Diễn ngẩn người, quay lại nhìn Diệp Trần, ánh mắt vẫn như thường nhưng bàn tay giấu dưới ống tay ao thì đang âm thầm xiết chặt thành quyền.
“Đan Nhan đến đây, con không thấy khó chịu chút nào sao?”
“Tại sao con lại khó chịu ạ?” Diệp Trần ngơ ngác ra mặt. Lòng Quân Diễn nặng trĩu, mắt nhìn xuống đất: “Con không còn là đệ tử duy nhất của ta nữa, phải cùng chia sẻ chung một sư phụ với Đan Nhan…”
“Chuyện này thì có gì to tát đâu ạ?” Diệp Trần cười sảng khoái rồi mau miệng giải thích thêm, “Có tu sĩ cấp cao nào không có dăm ba đồ đệ đâu ạ? Sư phụ, đến một ngày nào đó rồi con cũng sẽ đi.”
Ánh mắt cô nhìn Quân Diễn trở nên ấm áp, dịu dàng: “Sư phụ chẳng những có thể có một đệ tử, còn cần phải có thêm thật nhiều đệ tử, có lẽ còn nên có thêm một sư nương nữa. Vậy thì, con đi rồi, sư phụ sẽ không cô đơn.”
Cô không nhớ tình cảm mình dành cho Cố Gia Nam nữa nhưng vẫn nhớ rõ ràng tất cả những chuyện đã xảy ra với Cố Gia Nam.
Khi còn sống, Cố Gia Nam có quá ít mối quan hệ.
Cô hi vọng Quân Diễn sẽ sống tốt, đừng học theo sự cố chấp của Cố Gia Nam.
Quân Diễn không đáp lại ngay, người chàng run lên nhè nhẹ, mắt vẫn nhìn xuống: “Con muốn đi đâu?”
“Rất nhiều nơi ạ,” Diệp Trần phóng mắt nhìn phương xa, “thế giới rất rộng lớn, có lẽ một lúc nào đó, con sẽ đi đến một nơi mà rốt cuộc sư phụ không thể tìm được ấy chứ.”
Quân Diễn cảm giác đầu mình ong lên.
Những kí ức trong ảo cảnh bỗng trỗi dậy.
Không có Diệp Trần, thế giới sẽ ra sao?
Không sắc thái, từng ngày trôi qua đều giống nhau, tuyệt vọng, chết lặng, chênh vênh.
Nếu như chưa từng nếm trải điều tốt đẹp thì sẽ không căm ghét bóng tối. Chàng không thể để mất Diệp Trần, chàng không thể để người ấy vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời chàng.
Chàng không kìm nổi lòng mình, giang tay ôm Diệp Trần vào ngực, muốn ghì chặt nào vào sinh mệnh của chàng.
“Con không được đi.” Giọng chàng khàn đặc, bất chấp thân phận mà bảo rằng, “Vi sư lệnh cho con, không được để ta không tìm thấy con, con biết chưa!”
Diệp Trần sững sờ, bất giác nở nụ cười.
“Sư phụ đúng là trẻ con.” Diệp Trần vòng tay ôm lại chàng, sự đáp lại này khiến Quân Diễn thấy vững dạ hẳn. Diệp Trần không dám nhận lời với chàng, cô không có tư cách hứa hẹn điều này.
Cô chỉ có thể lẳng lặng ôm Quân diễn, tựa đầu vào ngực chàng.
“Sư phụ,” nàng cất giọng dịu dàng, “tiếng tim người đập thật là dễ nghe.”
Quân Diễn sửng sốt, chàng mấp máy môi, liều mạng can ngăn bản thân.
Đừng đáp lại, đừng trả lời, đừng níu chân người ấy cùng rơi vào bể khổ với mình.
Thế nhưng chàng rất muốn ôm người con gái này, rất khát khao được nàng ấy trao lại cho mình chút ủng hộ và hi vọng. Vòng tay chàng ôm nàng run run một hồi rồi cuối cùng đẩy phắt nàng ra, hốt hoảng bỏ đi.
Diệp Trần đứng đực tại chỗ, gãi gãi mũi.
“Tôi tán tỉnh người khác đáng sợ thế cơ à?” Cô hỏi Ba Tám.
Ba Tám hơi hơi thương hại Quân Diễn, bùi ngùi bảo: “Tôi thấy chắc là do hắn xúc động quá đấy.”
“Xúc động đến mức đẩy tôi ra hả?” Diệp Trần xị mặt, “Lần trước chàng ta hôn tôi xong thì đánh ngất tôi, lần này ôm tôi xong lại xô tôi ra, chàng ta đến lúc nào mới có thể ra dáng đàn ông, quang minh chính đại đè tôi đây!”
Ba Tám giật mình nghẹn dưa ở cổ họng, ho khan khùng khục.
Sau một hồi, cuối cùng Ba Tám cũng nói được: “Diệp Trần, mặt cô có thể đếch dầy vậy không?!”
“Có chứ, sao lại bảo tôi mặt dầy?” Diệp Trần bật cười, “Có một gương mặt xinh đẹp, là chuyện quan trọng nhất trên đời này!”
“Không được, ta phải tiếp tục cố gắng,” Diệp Trần nghiêm túc tuyên bố, “phải để hắn càng ngày càng thích tôi, cường hóa tâm ma của hắn. À, đúng rồi, độ hảo cảm của Tạ Vô Song với tôi thế nào?”
“Trên tình bạn, dưới tình yêu, mong kí chủ nhất định đừng quá tự kỷ…”
“Vậy là tốt rồi.” Diệp Trần gật gật đầu, Tạ Vô Song vậy là yên tâm rồi. Nếu là tình trạng trên tình bạn dưới tình yêu thì nếu cô đề nghị không vội vàng tu luyện, chắc Tạ Vô Song sẽ đồng ý.
Diệp Trần còn đang nghĩ cách xem phải lấy lòng Quân Diễn như thế nào. Kết quả, lúc đang ăn cơm bên chỗ Tạ Vô Song, một tiểu sự đệ lạch bạch chạy tới mách: “Sư tỷ, hỏng rồi, sư muội Đan Nhan của tỷ ngủ cùng sư thúc rồi!”
Diệp Trần bị sặc miếng ớt, ho khù khụ, Tạ Vô Song hung dữ lườm tiểu sư đệ, Diệp Trần cố gắng nói: “Ngủ… cái… gì!”
“Đan Nhan bảo nàng ấy sợ ở một mình, sư thúc liền cho nàng chuyển đến gian phòng bên ngoài động phủ của mình, giám sát nàng tu luyện!”
Vừa dứt lời, Diệp Trần liền với tay ném chén trà đi, tiểu sư đệ sợ giật thót người, Diệp Trần cuối cùng cũng ho xong, đứng dậy vỗ bàn: “Có ai nói năng như đệ không?!”
“Sư tỷ,” Tạ Vô Song xen lời, vẻ mặt đứng đắn, “muốn bắt chước con bé đó không?”
“Để làm gì?” Diệp Trần ngạc nhiên, chẳng hiểu ra sao. Tạ Vô Song nghiêm túc đáp: “Tranh giành quyền thừa kế vị trí phong chủ của Vấn Kiếm Phong!”
Diệp Trần: “…”
Lối suy nghĩ của các sư đệ của cô quả là đều rất kỳ diệu.
“Mấy đứa đừng có mà làm xằng!” Diệp Trần nghiêm nghị quát, “Ta không cần mấy thứ kiểu này!”
“Không, sư tỷ,” Tạ Vô Song nói ngay, “ta biết tỷ vẫn rất quan tâm sư thúc, bọn đệ sẽ giúp tỷ, tuyệt đối không để nàng ta cướp mất vị trí của tỷ!”
Diệp Trần nghe Tạ Vô Song bảo vậy liền quay lại nhìn cậu ta đầy ẩn ý.
Bỗng nhiên cô phát hiện ra, tên sư đệ này đúng là một trợ thủ đắc lực.
“Thế thì…” Diệp Trần nghiêm túc suy nghĩ, “giao cho các đệ một nhiệm vụ.”
“Sư tỷ cứ sai bảo, bọn đệ dù phải vượt lửa băng sông cũng quyết không chối từ!”
“Các đệ dụ sư muội ra ngoài, dẫn muội ấy đi chơi!”
Đan Nhan không quấn lấy Quân Diễn nữa thì cô mới có cơ hội chứ!
Tạ Vô Song gật đầu, vỗ ngực bảo: “Sư tỷ cứ yên tâm!”
Sau đó bọn họ nghiêm túc vạch kế hoạch dụ dỗ tiểu sư muội còn Diệp Trần thì bắt đầu kiếm cớ lượn lờ qua lại trước mặt Quân Diễn.
Quân Diễn dạy Đan Nhan luyện kiếm, Diệp Trần vội vàng chạy đi luyện kiếm. Có điều Đan Nhan toàn học những thế kiếm căn bản, Diệp Trần đã từng luyện vô số lần rồi nên chẳng có gì để tập nữa đành đứng nhìn Quân Diễn thị phạm cho Đan Nhan xem một lần, sau đó Đan Nhan lập tức bắt chước lại y hệt được ngay.
Diệp Trần: “…”
Ba Tám: “Kí chủ nghĩ thoáng chút đi, đây là nhân vật chính.”
Diệp Trần: “Ghen tị sẽ làm tôi xấu xí…”
Cô cực kỳ ghét cái loại học sinh giỏi này!
Quân Diễn giảng đạo cho Đan Nhan, Diệp Trần vội vàng đi nghe cùng, toàn là những nguyên lý cơ bản, Diệp Trần đã đọc nhừ đọc nhuyễn rồi. Kết quả, Đan Nhan nghe giảng một lượt xong, còn biết đặt câu hỏi!
Diệp Trần: “Σ( ° △°|||)”
Sau đó Quân Diễn dạy Đan Nhan ngồi thiền, Diệp Trần ngồi theo.
Quân Diễn nhanh chóng nhập định, linh khí chuyển động quanh người. Đan Nhan lập tức nhập định, linh khí chuyển động quanh người. Diệp Trần…
Diệp Trần ngồi xếp bằng, làm thế nào cũng không nhập định được, đành đi buôn chuyện với Ba Tám.
“Tôi thấy con đường tu đạo của tôi chẳng có chút tiền đồ nào cả.”
“Tôi thấy rồi.”
“Anh có thể thật thà một chút được không hả? Tại sao lúc nào cũng nói mấy câu dối trá để đả kích tôi thế.”
“Cô vui là được…”
Ngày ngày bị học sinh giỏi đả kích tinh thần, Diệp Trần khó mà vui nổi, hôm nào hôm nấy đều ủ rũ.
Quân Diễn quan sát thấy, chàng rất muốn nói mấy câu nhưng lại không dám. Chàng cố gắng kiểm soát bản thân, kéo dãn khoảng cách giữa hai người. Mỗi ngày Diệp Trần chỉ làm đúng ba việc: bám đuôi Quân Diễn, sang chỗ Tạ Vô Song ăn cơm, ngủ.
Sau khi có Đan Nhan, Quân Diễn hiếm khi xuất hiện ở chỗ Diệp Trần. Đan Nhan là một học sinh rất chăm chỉ, ngay cả buổi tối cũng phải ngồi thiền định, vậy nên Quân Diễn cũng cùng ngồi với nàng. Diệp Trần không theo nổi nên đành ngoan ngoãn đi ngủ.
Diệp Trần chuyên đi ngồi học ké, lần nào cũng có cảm giác mình là người thừa, hai người kia mỗi người có một thần thái độc đáo riêng, khiến những người xung quanh có cảm giác xa cách.
Diệp Trần rộng lượng không để bụng nhưng người ngang qua trông thấy thì khó tránh cảm thấy không được thoải mái lắm. Diệp Trần là người mua hộ thế hệ đầu tiên ở Thiên Kiếm tông, quan hệ rất rộng, các sư đệ, sư muội đều rất bất mãn với tác phong của Quân Diễn, đến ngay cả Tống Tập, một lần nọ đến thăm Vấn Kiếm Phong cũng không nhìn nổi, phải nói với Quân Diễn: “Tuy mới nhận thêm đồ đệ, đồ đệ mới lại là người có tư chất tốt nhưng đệ cũng không thể bất công như vậy chứ. Diệp Trần là một đứa trẻ không tồi, ngày trước đệ làm sư phụ chẳng thấy dạy dỗ con bé cẩn thận, giờ đến lượt Đan Nhan lại cần mẫn như vậy, trong lòng Diệp Trần chắc không thoải mái đâu.”
“Không thoải mái…” Quân Diễn cúi đầu nhìn xuống, cắn răn nói, “cũng tốt.”
Không thoải mái thì sẽ không thích chàng. Không thích chàng thì sau này, lúc chàng chặt đứt tơ tình sẽ không thấy buồn.
Hiện giờ chỉ là tình cảm ngưỡng mộ của con trẻ, lạnh nhạt thờ ơ một thời gian, tình cảm sẽ nhạt phai. Chứ để lún sâu vào vũng bùn như chàng, lúc muốn rút chân ra sẽ đau thấu xương thấu tủy.
Thế nhưng chẳng biết là vì người khác nói nhiều hay vì chàng thực sự đã bỏ rơi người ấy quá lâu, dần dà, chàng bắt đầu thấy khó kiểm soát nổi mình. Trông bóng dáng cô đơn của Diệp Trần đứng dưới tán cây nhìn họ, trông Diệp Trần ngồi thiền định một mình, trông nàng đã học rồi còn cố ý ngồi nghe chàng giảng bài cho Đan Nhan, chàng sẽ khao khát được bước tới xoa đầu nàng, dịu dàng bảo một câu: “Sư phụ vẫn luôn quan tâm con đấy.”
Sắp tới sinh nhật của chàng, Diệp Trần bắt đầu giục Tạ Vô Song. Hôm sinh nhật của Quân Diễn, Diệp Trần lén lút ăn trộm kiếm của Đan Nhan, giờ học buổi sáng, Đan Nhan không có kiếm, Diệp Trần khụ một tiếng, chỉ tay về phía một con đường nhỏ trên Vấn Kiếm Phong nói nhỏ: “Khụ khụ, nãy, ta có thấy Tạ sư đệ cầm kiếm của muội đi, bảo là đẹp, hay là muội đến hỏi thử xem?”
Đôi mắt Đan Nhan thoáng qua một chút lạnh lùng, mím môi không nói câu nào. Nàng quay lưng bỏ đi, mới vừa đến con đường nhỏ, Tạ Vô Song và sư đệ đã nhảy ra, Tạ Vô Song nghiêm trang bảo: “Sư muội, lần đầu tiên gặp muội, ta đã cực kỳ muốn mời muội một bữa cơm, hay là chúng ta lên ngọn Chủ Phong ăn cơm nhé?”
“Cút!” Đan Nhan quát lên, Tạ Vô Song tỏ vẻ rầu rĩ: “Sư huynh đau lòng quá. Nào nào, ta biết là muội muốn ăn cơm, đi nào!”
Nói xong, Đan Nhan liền thấy cơ thể không thể động cựa nổi nữa, Tạ Vô Song vác cô lên vai, rời khỏi Vấn Kiếm Phong.
Quân Diễn mới đi đến ngoài cửa đã trông thấy Diệp Trần đứng dưới tán cây hoa đào. Nàng mặc áo xanh, tóc cột bằng dây, tay đặt trên thân kiếm, nụ cười dịu dàng nở trên khuôn mặt.
“Sư phụ, ” nàng vui vẻ cất lời, “sư muội đi chơi cùng Vô Song và các sư đệ rồi, hôm nay, làm phiền sư phụ chỉ giáo cho con.”
Quân Diễn biết nàng nói dối.
Tính tình của Đan Nhan sao có thể đi chơi với người khác chứ? Nhưng trong khoảnh khắc ấy, nhìn người đứng dưới tán hoa đào, chàng không hề muốn vạch trần lời nói dối của nàng chút nào. Chàng gật đầu, hờ hững bảo: “Rút kiếm đi.”
Ở trình độ của Diệp Trần, Quân Diễn muốn dạy nàng thì chỉ có thể dùng thực chiến. Lưỡi kiếm của Diệp Trần cuốn cơn gió bay lên, thổi cánh đào bay loạn, Quân Diễn bình tĩnh bất động, đợi kiếm đến thì nghiêng người né đi, vung tay bắt được tay Diệp Trần, Diệp Trần quét chân, Quân Diễn nắm cổ tay nàng, cho dù cô thay đổi động tác thế nào, bàn tay chàng vẫn giữ chắc cổ tay cầm kiếm của Diệp Trần.
Diệp Trần nôn nóng, động tác mỗi lúc một nhanh, Quân Diễn bị kích thích máu đánh nhau, nhất thời quên hết tất thảy.
Trường kiếm trong tay Diệp Trần bỗng hóa thành song kiếm, tay kia của Quân Diễn lập tức bắt lấy thanh kiếm mới xuất hiện, đồng thời nắm cổ tay nàng, dùng một chút lực, kéo nàng khóa lại trước ngực, thanh kiếm đang cầm trong tay lập tức kề ngay lên cần cổ của Diệp Trần.
Thanh kiếm lạnh lùng dừng ngay trên cổ, Diệp Trần thở dốc, lưng dựa vào ngực Quân Diễn, cảm nhận hơi ấm và lồng ngực phập phồng.
Quân Diễn không nói tiếng nào, cơ thể cứng đờ, cứ thế ôm mãi, muốn buông ra nhưng lại chẳng đành lòng. Cánh đào rơi rụng lả tả. Diệp Trần ngoái đầu nhìn chàng, đôi mắt đong đầy ý xuân như bảy tỏ cảm tình sâu nặng. Quân Diễn lẳng lặng nhìn nàng, suýt chút nữa thì đã hôn rồi.
Trong đầu, Diệp Trần hỏi Ba Tám: “Ánh mắt này của tôi có quyến rũ không? Có phải chàng ta muốn hôn tôi không?! Đến đi, come baby!”
Ba Tám nhiệt tình cổ vũ cho Diệp Trần: “Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!”
Hai người im lặng mặt đối mặt, một lát sau, Quân Diễn bình tĩnh buông cô ra.
Diệp Trần ngẩn người, Quân Diễn đưa tay lướt qua tóc cô, nhẹ nhàng bảo: “Trên tóc con có cánh hoa đào.”
Chàng ta chẳng làm gì cả nhưng chẳng hiểu tại sao Diệp Trần lại cảm thấy chàng ta như phát sáng.
Quyến rũ người bị người quyến rũ lại là cảm giác thế nào nhỉ?
Giờ thì Diệp Trần biết rồi.
Cô bối rối ngoảnh mặt đi, lí nhí nói: “Sư phụ, hôm nay là sinh nhật của người…”
Quân Diễn hơi giật mình, Diệp Trần lí nhí nói tiếp: “Buổi chiều học xong, con làm cơm mừng sinh nhật cho người nhé.”
Quân Diễn không trả lời, Diệp Trần rụt rè nhìn chàng: “Sư phụ?”
“Ừ.” Quân Diễn rũ mắt nhìn xuống, “Được.”
Buổi chiều giảng về đạo, cả Quân Diễn lẫn cô đều cảm thấy hơi thấp thỏm không yên trong lòng. Trầy trật mãi cũng xong, Diệp Trần lập tức lao vào bếp, chuẩn bị bữa tối cho Quân Diễn. Quân Diễn ngắm cô chạy qua chạy lại như chú ong mật nhỏ, lòng ngập tràn vị ngọt, đồng thời cũng thấy chua xót không thôi.
Diệp Trần không giỏi nấu ăn lắm, bỏ dầu vào chảo rồi để quên sạn gỗ trong chảo luôn, đến khi cầm lên thì bị bỏng.
Diệp Trần giật mình hét lên, Quân Diễn giữ tay cô, nóng ruột hỏi: “Không sao chứ?”
Diệp Trần ngơ ngác ngẩng đầu, Quân Diễn sực nhận ra, phản ứng của mình có hơi quá đà. Chàng giả vờ như không biết gì, cúi đầu quan sát vết bỏng của Diệp Trần, xuất linh lực ra đầu ngón tay bao lấy bọng nước, lập tức hết đau luôn.
Chàng ngẩng đầu nhìn Diệp Trần: “Còn đau không?”
“Không đau.” Diệp Trần cười tủm tỉm, “Sư phụ đau lòng vì còn, con không thấy đau nữa.”
Tim Quân Diễn đập nhanh như bay vậy mà còn cố ra vẻ bình tĩnh.
“Để ta làm cho,” Quân Diễn nói khẽ, “từ bé đến lớn đã làm bao giờ đâu, sư phụ còn đang ở đây, tội gì con phải cố tỏ vẻ mạnh mẽ chứ?”
Chú thích:
Kết anh 结婴 Nguyên anh 元婴 Kim đan 金丹 Pháp khí 法器 đều là những khái niệm đặc thù trong tu đạo. Từ “anh” trong kết anh và nguyên anh có nghĩa là đứa trẻ, theo tư tưởng của người tu đạo thì nguyên anh ban đầu có hình dáng một đứa trẻ sơ sinh.