Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo

Chương 40


trước sau

 

Được nghe những lời như vậy, Diệp Trần thấy lòng mình ấm áp.

Cô áp mặt lên lưng Elter, không lên tiếng, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Sau đó giật mình tỉnh dậy.

Cô nghe thấy tiếng Elter quát to: “Làm cái gì vậy!”

Sau đó cô ngã xuống giường, bên cạnh có một tiếng nổ lớn, Diệp Trần tỉnh hẳn. Kyle áp lên người Elter, Elter dùng phép thuật hóa ra một cây kiếm bằng băng ghì lên cổ Kyle, Kyle chỉ mũi kiếm vào trán Elter, chỉ cần thêm chút nữa thôi, cả hai có thể đồng thời đâm thủng đối phương.

Hai người nghe thấy tiếng Diệp Trần, lập tức cùng dừng động tác. Diệp Trần nhảy xuống giường, lôi phắt Kyle dậy, nóng nảy nói: “Tách ra, tách ra ngay cho tôi.”

“Tại sao hắn lại ở đây?! ” Kyle giận dữ quát hỏi. Elter phủi bụi đứng dậy, cười khiêu khích: “Sao tôi không ở đây được?”

“Tại sao hắn lại ở đây?!” Kyle bực tức nhìn Diệp Trần, “Cô là vị hôn thê của tôi! Diệp Trần, cô còn nhớ chứ? Cô là vị hôn thê của tôi! Một thằng đàn ông nửa đêm nửa hôm ở trong phòng cô, cô đặt tôi ở đâu?”

Diệp Trần sửng sốt, sau đó, cô cho Kyle một kích trí mạng: “Hai năm nay không phải ngày nào anh ta cũng ở trong phòng tôi sao? Đâu thấy anh nói gì?”

Kyle: “…”

Elter phì cười. Diệp Trần cảm thấy Kyle thật khó hiểu, anh ta thích cô bao nhiêu chứ? Bên cạnh anh ta có nhiều phụ nữ như vậy, đâu có thiếu một Diệp Trần?

Diệp Trần đẩy anh ta ra ngoài, mệt mỏi nói: “Đừng sinh sự nữa, đi ra đi, trời sáng tôi còn phải đi từ hôn.”

“Cô có ý gì?” Kyle đờ người ra. Diệp Trần nhướn mày: “Từ hôn ấy, tôi nói không rõ à?”

“Cô đã hỏi tôi chưa?” người Kyle run lên, “Đây là chuyện của hai người chúng ta, ít nhất cô cũng nên hỏi thử tôi…”

“Không phải anh đã đồng ý rồi hay sao?” Diệp Trần chất vấn, “Năm đó anh chẳng đã nói với tôi sẽ không để ý chuyện tôi có tình nhân. Có tình nhân còn không để ý thì anh để ý chuyện tôi từ hôn làm gì?”

“Kyle,” Diệp Trần thở dài, “Chúng ta kết thúc êm đẹp đi…”

“Tôi không muốn kết thúc!” Kyle cao giọng, túm người Diệp Trần lại, Elter lập tức tạo một vách ngăn giữa hai người, tiến lên trước, lạnh lùng nói: “Có kết thúc hay không, không do anh quyết định.”

Diệp Trần: “…”

Bọn họ như thế này, thật giống những câu chuyện kinh điển trở mặt vì từ hôn.

Cô ho nhẹ một tiếng, dịu giọng lại: “Kyle, mấy năm nay, tôi đã giúp anh rất nhiều, đúng không?”

Kyle hơi ngây ra, cảm xúc vừa mới rồi còn kích động, từ từ hạ nhiệt. Anh ta cúi gằm mặt, gật gật đầu. Diệp Trần mỉm cười nói: “Đã vậy thì coi như là trả ơn đi. Anh cũng mong tôi sống tốt mà, phải không?”

Kyle không nói gì, anh ta mấp máy môi nhưng bỗng chợt phát hiện ra mình không thốt ra nổi lời nào.

Vậy nên, anh ta chỉ có thể nhìn Diệp Trần nắm chặt tay Elter, dịu dàng nói: “Tôi hi vọng anh sẽ chúc tôi hạnh phúc.”

“Người này,” cô giơ bàn tay mà cô và Elter đang nắm tay nhau lên, trịnh trọng nói với thái độ ôn hòa, “tôi rất thích anh ấy, ở bên anh ấy rất hạnh phúc, mỗi phút, mỗi giây ở bên nhau đều khiến tôi cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Nếu anh hy vọng tôi sống tốt, vậy tôi mong là anh có thể chúc phúc cho tôi.”

“Nhưng…” Kyle khàn giọng, “Cô thích tôi cơ mà…”

Lúc nói lời này là lúc anh ta nhớ lại nhiều năm về trước, khi hai người đánh bạn cùng đến đế đô, khi ấy, cho dù xảy ra chuyện gì, Diệp Trần vẫn luôn luôn giúp anh ta, bảo vệ anh ta.

Cô ấy thích mình cơ mà.

Sau khi lời ra khỏi miệng rồi, anh ta mới hối hận vì đã nói nó ra. Bởi vì, anh ta hiểu rõ, sau câu này, câu trả lời của Diệp Trần, sẽ là một đáp án mà anh ta không hề muốn thừa nhận.

Đúng như anh ta nghĩ, Diệp Trần từ tốn đáp: “Nhưng, giờ tôi không còn thích nữa.”

“Kyle,” giọng của cô dịu dàng biết bao, “ai cũng sẽ có lúc mệt mỏi. Tôi đã mệt mỏi với chuyện tình cảm này rồi. Hy vọng sau này anh sẽ gặp được cô gái mà anh quý trọng.”

Kyle ngẩn người, không dám nói tiếng nào.

Anh ta nhìn cô gái đang nở nụ cười ấm áp trước mặt, trang phục đẹp đẽ, nét mặt ôn hòa.

Anh ta biết Elter chăm sóc cô khá tốt, vị đại thiếu gia này, có tiền, có quyền, có gu thẩm mỹ. Sau khi Diệp Trần hẹn hò với hắn, quần áo, trang sức trong ngăn tủ đều do hắn chọn, không có chiếc nào không quý giá, hắn mua cho cô ấy món điểm tâm cô ấy thích, ngăn các mối phiền toái tìm đến cô, Vậy nên, cô mới ngày càng tinh tế hơn, dịu dàng hơn, không thua kém các cô gái lớn lên trong gia đình quý tộc ở đây.

Lúc ở bên anh ta, Diệp Trần không phải chạy trốn thì cũng là đang trên đường chạy trốn, không phải kiếm tiền thì là đang trên đường đi kiếm tiền.

Nhìn lại tất cả, anh ta mới thấy lúc Diệp Trần ở bên anh ta, anh ta vui vì có người giúp đỡ mình mà chưa từng nghĩ Diệp Trần cũng cần được giúp đỡ, anh ta một mực cho rằng, Diệp Trần và mình là một, hai người có thể cùng đi giúp đỡ người khác.

Trước kia không cảm thấy nhưng hôm nay hồi tưởng lại, anh ta mới phát hiện, ngay từ đầu, anh ta đã nhận định cô ấy là vợ mình, anh ta chưa từng muốn rời xa cô.

Nhưng bây giờ thì phải rời xa rồi.

Cô đã mệt mỏi rồi.

Hóa ra, tình cảm, cũng có lúc cô sẽ mệt.

Hôm nay, cuối cùng anh ta cũng trưởng thành, cũng biết mình đã sai, anh ta muốn nói thật nhiều lần rằng, Diệp Trần, tôi sẽ đối tốt với em, tốt hơn Elter rất nhiều.

Thế nhưng anh ta cũng biết, có lẽ, đích thực, mình không thể tốt hơn Elter rất nhiều.

Đây mới là chỗ đau lòng nhất.

Anh ta rất muốn moi ra khuyết điểm của Elter để an ủi chính mình, Diệp Trần sẽ không hạnh phúc, chỉ có đi theo mình, Diệp Trần mới có được hạnh phúc thực sự, vậy nên mình không thể buông tay. Thế nhưng, anh ta cũng biết, đi theo mình, Diệp Trần mới không hạnh phúc.

Anh ta không có lý do nào để giữ Diệp Trần lại.

Anh ta chỉ còn nước ngẩn ngơ nhìn cô, khi người con gái ấy hỏi lại một lần nữa “Chúng ta từ hôn, được chứ?” thì khàn khàn trả lời lại rằng: “Được.”

Nói xong, Kyle rốt cuộc không thể chịu đựng thêm nữa, quay lưng bỏ đi.

Kể từ ngày đó, Diệp Trần không gặp lại Kyle nữa, dường như anh ta đang cố gắng hết sức tránh né Diệp Trần.

Chuyện Kyle tránh né Diệp Trần, Diệp Trần và Kyle đều chẳng thèm để tâm chút nào.

Hằng ngày, Diệp Trần bận rộn dính lấy Elter, cùng đến trường, cùng tan học. Elter từng nói với cô, chưa trở thành kỵ sĩ của cậu ta thì đừng đến tìm cậu ta nhưng ngày nào cũng bị Diệp Trần chuẩn xác đón đường.

Sau khi đón được người, Diệp Trần liền bắt đầu phát bệnh… kén ăn. Cái này không ăn được, cái kia cũng không ăn được. Vậy nên, xuất phát từ tinh thần nhân đạo chủ nghĩa, Elter bất đắc dĩ phải làm các món ăn phương Đông cho Diệp Trần.

Cơm nước xong, hai người bắt tay vào ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp. Diệp Trần luyện kiếm trong sân, Elter ngồi trên cửa sổ tầng hai đọc sách.

Dưới ánh trăng, bóng người bên ô cửa sổ trông thật đẹp mắt, có đôi khi Diệp Trần ngước nhìn

lên liền bị hớp hồn.

Diệp Trần hát cho Elter nghe, nào là “Bảo bối”, nào là “Một giây nữa”, có bao nhiêu bài ngọt ngào đều hát hết.

Elter tỏ vẻ bị làm phiền, ngồi trên cửa sổ, ném quyển sách xuống, khó chịu bảo: “Em hát cái quỷ gì vậy!”

Diệp Trần nhặt quyển sách lên, nhảy nhót đến sát chân cửa sổ, bật người nhảy lên, Elter thu chân lại, Diệp Trần đáp xuống ngồi chung, đưa sách cho cậu ta: “Em hát không hay, vậy anh hát đi.”

Elter cười khẩy, nhận quyển sách Diệp Trần đưa trả, không nói gì. Diệp Trần sáp lại gần, mè nheo: “Hát nhé, hát đi mà.”

Elter bị quấn lấy, bó tay hết cách, đành phải hát một bài dân ca.

Bài dân ca cậu ta hát, Diệp Trần đã từng nghe, ở đây, khi con trai tỏ tình với con gái, thường hay hát bài này.

Giai điệu giản đơn, hòa vào ánh trăng, điểm thêm một chút yên bình. Chàng trai trẻ nghiêng đầu, khuôn mặt ửng đỏ, hoa hồng nở rộ đưa hương thơm đi khắp nơi, thấm vào trong tâm trí.

Diệp Trần cứ thế ngồi ngắm đối phương, lắng tai nghe giọng hát, dịu dàng, da diết, thổi vào lòng cô.

Thật ấm áp.

Thật thích.

“Anh hát xong rồi đấy,” sau một hồi, Elter bỗng nói, đánh thức suy nghĩ của Diệp Trần. Diệp Trần hoàn hồn. Cậu ta hếch cằm bảo: “Nghe anh hát xong rồi, phải chăng nên tặng anh một món quà chứ nhỉ?”

“Gì?”

“Đơn báo danh làm kỵ sĩ của anh, điền không?”

Diệp Trần: “…”

Lúc này cô mới nhớ tới, việc báo danh làm kỵ sĩ của Elter đang rất rầm rộ.

Dựa theo lệ thường, mùa tốt nghiệp mỗi năm của Học viện Đế đô chính là lúc pháp sư và kỵ sĩ chọn nhau. Chỉ có kỵ sĩ và pháp sư tốt nghiệp Học viện Đế đô mới được tham gia. Thường thì kỵ sĩ và pháp sư sẽ tự ngầm định với nhau trước nhưng cũng có trường hợp là pháp sư không chỉ định kỵ sĩ, nhiều kỵ sĩ cùng chọn một pháp sư hoặc nhiều hơn một pháp sư cùng vừa ý một kỵ sĩ.

Đến lúc đó, phải dựa vào quyết đấu.

Nếu có nhiều người tham gia quyết đấu thì sẽ biến thành một cuộc thi.

Ví dụ cỡ như Elter.

Là đại thiếu gia của nhà Lanser, Elter không có quyền tự chọn kỵ sĩ cho mình. Người nhà đã sớm nói trước với hiệu trưởng, đến mùa tốt nghiệp sẽ tổ chức quyết đấu để chọn kỵ sĩ cho Elter. Nói đơn giản là, ai có thể thắng được những người khác thì người đó sẽ là kỵ sĩ của Elter.

Vậy nên, Diệp Trần muốn làm kỵ sĩ của Elter thì phải thắng được các tuyển thủ dự thi khác.

Vốn thầy hiệu trưởng chỉ định lặng lẽ tổ chức nhưng không ngờ mấy năm nay, Elter rất nổi bật trong học viện. Vừa nghe được tin cậu ta sẽ chọn kỵ sĩ bằng cách này, cả học viện liền sôi lên sùng sục. Hiệu trưởng bất đắc dĩ phải bày ra tờ đơn báo danh.

Diệp Trần đi lĩnh tờ đơn báo danh, thấy đám đông chen lấn toàn là người đẹp, suýt thì tưởng mình đến nhầm chỗ.

Đây đâu phải là đơn báo danh cạnh tranh vị trí kỵ sĩ! Đây rõ ràng là đơn báo danh bà xã!

Vậy nên, Elter vừa nhắc đến, Diệp Trần liền mỉa mai. Lúc nghe đến “đơn báo danh bà xã”, Elter cau mày: “Thế rốt cuộc em có báo danh hay không đây?”

“Báo chứ!”

Diệp Trần đáp dứt khoát, Elter cong môi cười: “Hừ, anh biết là em không nỡ xa anh mà.”

Diệp Trần: “…”

Ha ha, chờ tới ngày tôi bỏ rơi anh, anh chớ có khóc đấy.

Là một người gần như đã được định sẵn sẽ trở thành đại pháp sư, người sẽ bước lên đỉnh vinh quang thần thánh, tin tức về Elter vừa lọt ra, hầu như tất cả những học sinh tốt nghiệp đều đến báo danh.

Diệp Trần vẫn giống như trong kỳ thi nhập học năm đó, một mạch “qua năm ải chém sáu tướng”, đến trận đấu cuối cùng, Diệp Trần vừa bước lên đài liền giật mình.

Đối diện với cô là Kyle, một thời gian không gặp, anh ta đã tiều tụy đi nhiều.

Diệp Trần ngây ra hỏi: “Anh tới làm gì?”

Anh cũng muốn làm bà xã của Elter?

Kyle cười.

“Trần,” giọng anh ta khàn khàn, “đã để mất em, ta không muốn để mất luôn giấc mộng của mình.”

“Trở thành kỵ sĩ của đại pháp sư, đồng hành cùng anh ta trên đỉnh vinh quang là mộng tưởng duy nhất của ta lúc này.”

Diệp Trần im lặng, quan sát biểu cảm bi thương của người đối diện, thật lâu sau, cô nâng kiếm lên, trịnh trọng nói…

Mời bắt đầu.

Tác giả có chuyện muốn nói:

[Mẩu truyện nhỏ: bác sĩ]

Bác sĩ: “Cô nên xuất viện đi.”

Mặc Thư Bạch: “Tôi không xuất viện đâu!”

Bác sĩ: “Ngày nào cô cũng dốc tâm sức biểu diễn trong mục “mẩu truyện nhỏ” để làm cái gì vậy?!”

Mặc Thư Bạch: “Khửa khửa, cái này anh không hiểu phải không? Tôi gọi cái này là… bán mình cầu fan đấy!”

Bác sĩ: “…”

Thế giới của người trẻ tuổi, thật khó hiểu.

Chú thích:

*qua năm ải chém sáu tướng: một giai thoại về anh hùng Quan Công, ở đây có nghĩa là đánh thắng một mạch.

*Bài “Bảo bối” – Trương Huyền

*Bài “Một giây nữa” – Trương Bích Thần


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện