Thẩm Thu Hà im lặng, ông nhìn chàng trai đang phủ phục dưới đất, sau một hồi lâu, cuối cùng ông chầm chậm cất lời: “Thì ra, con vẫn còn nhớ à.”
Thẩm Cảnh Phùng im lặng không đáp, từng giọt mưa thu bắt đầu rơi tí tách, xung quanh chỉ còn tiếng nước mưa đập vào những chiếc lá. Thẩm Cảnh Phùng dập đầu đứng dậy, không trả lời câu hỏi của Thẩm Thu Hà, lập tức rời khỏi Nhạc Sơn, thúc ngựa phi suốt đêm.
Trời mưa ba ngày, áo choàng chàng cũng không kịp đổi, cứ thế đội mưa đi thẳng một mạch.
Chàng không biết mình bị sao nữa, trong đầu chỉ quẩn quanh toàn là bóng dáng Diệp Trần.
Áo cưới đỏ như máu, thân như phượng hoàng lửa.
Giữa bóng tối mịt mùng, nàng dắt chàng đi, từng bước từng bước về phía trước.
Nàng tựa vào vai chàng trong tiếng mưa rơi, hơi thở ấm áp, tiếng hít thở đều đều, khiến cơn mưa mùa hạ dường như cũng trở nên êm ái, dịu dàng.
Nàng ngã dưới gốc hoa lê, nằm bên dưới chàng, chỉ hơi quay đầu, môi đã đi lướt qua làn da.
Chàng nhớ rất nhiều khoảnh khắc, ngay cả khi chàng đang không nhìn thấy gì thì tựa hồ chàng vẫn có thể phác họa được bóng dáng nàng trong ký ức. Đến tận lúc này đây, chàng mới nhận ra, người ấy đã ngự trị trong tim chàng lâu như vậy, sâu đến thế.
Hình bóng nàng trộn lẫn vào hình bóng mẫu thân đầm đìa máu, bốn năm sống không bằng chết ở Ma giáo, mẫu thân che chở để chàng chạy xuống núi, họ bị bao vây, muốn bức hai mẹ con phải tự sát vì tuyệt vọng nhưng mẫu thân vẫn luôn che chở cho chàng, máu tươi đỏ thắm thấm vào lòng đất.
Chàng siết chặt dây cương, chưa lúc nào cảm thấy sợ hãi như lúc này.
Chàng chỉ muốn, nhanh hơn một chút, nhanh thêm chút nữa, chàng quyết không thể, tuyệt đối không được để Diệp Trần bị đẩy vào chung một kết cục với mẫu thân.
Trong lúc Thẩm Cảnh Phùng gấp rút đi, Diệp Trần bị nhốt trong một căn phòng tối, đói đến hoa mày chóng mặt.
Nguyệt Sênh không thích cô nên muốn trả thù, để tra tấn Diệp Trần, không cho cô ăn cơm, mỗi ngày chỉ có nửa cái bánh bao và một chút nước cầm hơi, nhốt cô trong phòng tối, dưới sàn toàn chuột là chuột. Nếu Diệp Trần là một đại tiểu thư liễu yếu đào tơ thật thì chắc đã sợ chết khiếp rồi.
Cũng may Diệp Trần lại là một đứa dám bắt chuột nướng ăn trên núi của Thiên Kiếm tông, có sẵn cái uy mà chẳng chuột nào dám tới gần. Dù không bị lũ chuột làm tình làm tội nhưng không có cơm ăn nên Diệp Trần vẫn không ngủ nổi. Sau bảy ngày, Diệp Trần hấp hối hỏi Ba Tám: “Ba Tám, giờ tôi đã được tính là vào lúc sinh tử chưa…”
“À…” Ba Tám ngượng ngùng nhắc nhở Diệp Trần: “Kí chủ này, chỉ số thể lực của cô hiện tại là 70 đấy.”
“Cái đệt?!” Diệp Trần kinh ngạc giật nảy mình, “tố chất thể lực của tôi tốt đến vậy cơ à?!”
“Hẳn là do bình thường ăn nhiều đấy…”
Diệp Trần: “…”
Diệp Trần ỉu xìu ngồi bệt xuống, rầu rĩ hỏi: “Anh bảo giờ biết làm gì đây? Chẳng lẽ tôi thực sự phải gả làm thiếp của Mạc Tinh Thần à?”
“Kệ nó đến đâu thì đến, dù gì thì giờ hắn cũng vẫn chưa về đây, cô đâu đã bị thiệt gì.” Ba Tám khuyên bảo, “Chuyện cấp bách lúc này là phải cứu cha cô xuống núi đã, ông ấy xuống được núi là chúng ta chạy.”
Diệp Trần gật gù, mình cô chạy đúng là không thành vấn đề, chỉ cần Diệp Phong xuống núi được là được.
Thế là Diệp Trần ngoan ngoãn ngồi chờ đến ngày làm lễ, định bụng hễ Diệp Phong xuống núi là mình liền tìm cơ hội chuồn ngay. Nguyệt Sênh đã hứa với cô hôm thành hôn sẽ thả Diệp Phong rồi.
Ở thế giới này, cho dù là trong giang hồ, danh tiết vẫn vô cùng quan trọng với các tiểu thư khuê các. Nếu Nguyệt Sênh thực sự làm chuyện này và cô cứ thế ngoan ngoãn ngồi trong tân phòng cả đêm, bất kể Mạc Tinh Thần có ở trong phòng hay không thì đối với người giang hồ, cô đã không còn đường quay về nữa rồi.
Ví như năm xưa, giang hồ từng có một vị mỹ nhân cũng bị Ma giáo bắt, sau đấy đã dùng cái chết để tỏ rõ sự trong sạch của bản thân.
Mỹ nhân đó tên là gì nhỉ?
Diệp Trần tạm thời không nhớ ra, cô đói quá rồi.
Trời sáng, Nguyệt Sênh dẫn theo người tới, khinh khỉnh nhìn Diệp Trần: “Đứng dậy đi, ăn bữa cơm rồi chuẩn bị lên kiệu.”
“Nói thật,” Diệp Trần bị người ta lôi dậy, hổn hển nói với Ba Tám, “nếu không phải nàng ta bảo là lên kiệu hoa, khéo tôi lại tưởng là lôi đi ăn bữa cuối trước khi chém đầu cơ đấy.”
“Kí chủ, chỉ số thể lực của cô đang 70 đấy, đừng có giả vờ yếu ớt như vậy có được không?” Cảnh này thật khó coi. Diệp Trần ẻo uột bám lấy người một thị nữ, ra bộ sắp ngất xỉu đến nơi, lườm xéo Ba Tám: “Anh thì hiểu cái gì, đây gọi là có sách lược!”
Ba Tám: “…”
Không hiểu gì hết, kí chú ngớ ngẩn nhà anh ta mà cũng biết có sách lược, thật là đáng giật mình.
Diệp Trần bị người ta lôi đi tắm rửa sạch sẽ, mặc một bộ đồ đỏ. Dựa theo lễ nghi của Ma giáo, loại đàn bà là đồ chơi cho giáo chủ như cô thì không cần phải có giáo chủ có mặt, cứ đón thẳng vào Thánh điện cho Thánh nữ làm lễ rửa tội là xong.
Mối quan hệ giữa Giáo chủ Ma giáo và Thánh nữ rất là kỳ lạ. Giáo chủ và Thánh nữ về nguyên tắc là tương đương như phu thê, con của họ sẽ là giáo chủ đời kế tiếp. Thế nhưng Giáo chủ tiền nhiệm lại không thích Thánh nữ, không có con nối dõi chính dòng, Mạc Tinh Thần được Giáo chủ tiền nhiệm nhận làm con nuôi, mà quan hệ giữa Mạc Tinh Thần với Thánh nữ đương nhiệm Nguyệt Sênh cũng hết sức thú vị. Nghe đồn là Nguyệt Sênh yêu đơn phương Mạc Tinh Thần nhưng Mạc Tinh Thần không thích Nguyệt Sênh, toàn đi trêu hoa ghẹo nguyệt ở ngoài. Để giữ chân Mạc Tinh Thần, hễ chàng ta thích ai là Nguyệt Sênh liền đi quấy rối người đó.
Và giờ đến phiên Diệp Trần bị nàng ta quấy rối…
Diệp Trần ngẫm nghĩ, chẳng lẽ Mạc Tinh Thần để ý mình?
Cũng phải, cô là võ lâm đệ nhất mỹ nhân, Mạc Tinh Thần để ý cô, chẳng kỳ lạ chút nào hết.
Diệp Trần bị trùm khăn hỉ đỏ rồi được người ta dắt từng bước một đi tới Thánh điện.
Tới trước Thánh điện, Diệp Trần nghe thấy tiếng cửa lớn mở, thị nữ đang định kéo cô vào thì Diệp Trần bất ngờ lên tiếng: “Khoan đã.”
“Sao nào, muốn đổi ý à?”
Giọng Nguyệt Sênh vọng ra từ trong đại điện. Diệp Trần đáp: “Ta không đổi ý, chỉ là ta muốn xác nhận xem cha ta có phải đã thực sự được thả hay chưa.”
Nguyệt Sênh cười khẩy: “Lão ta đã ở dưới chân núi rồi, cô bắt đầu làm lễ, bọn ta lập tức sẽ thả người.”
Diệp Trần gật đầu, để Ba Tám xác thực một lượt những gì Nguyệt Sênh nói là thật xong mới theo người ta vào trong. Cúi đầu nhìn xuống, dưới chân cô có một chiếc đệm bồ đoàn, trên vai là một chiếc roi và giọng nói lạnh tanh của Nguyệt Sênh: “Quỳ xuống.”
Diệp Trần quỳ xuống. Vừa quỳ xong, khăn hỉ bị Nguyệt Sênh dùng roi hất ra, Diệp Trần nheo mắt quan sát kết cấu bên trong của đại điện. Thánh điện có hình tròn, bốn cột đá khắc hình rồng xếp thành nửa vòng tròn, trước cột rồng là một cái đài cao màu trắng vẽ chi chít kinh văn bằng chu sa, trông rất quái dị. Trên đài kê một cái đệm đôi hai người ngồi, bình thường Thánh nữ và Giáo chủ sẽ ngồi chung với nhau trên đó.
Tòa nhà này có kết cấu mái vòm lộ thiên, đóng cửa lại là cả đại điện tối om như mực, chỉ có một lỗ nhỏ trên đỉnh là có ánh sáng rọi xuống, luồng sáng đó chiếu đúng vào chỗ Diệp Trần đang quỳ.
Trong bóng tối, có chín cô gái đứng xung quanh Diệp Trần, tay mỗi người cầm một ngọn nến cắm trong chén nhỏ, đưa lưng lại với Diệp Trần.
Diệp Trần cảm thấy khá bối rối.
Tình cảnh này trông thật quái gở, tố chất tâm lý của cô không tốt lắm đâu.
Nguyệt Sênh nheo mắt nhìn cô ả trông đầy ung dung tự tại trước mặt, lạnh lùng ra lệnh: “Cởi đồ ra.”
Diệp Trần: “…”
Tự dưng bảo một câu như vậy, cô đến chết mất thôi.
Cô… cô không nghe nhầm chứ? Nguyệt Sênh bảo cô cởi đồ ra?!!
Diệp Trần hoảng hốt nhìn Nguyệt Sênh, Nguyệt Sênh cả giận quát: “Cô nhìn thế là có ý gì hả! Không tẩy rửa cái cơ thể dơ bẩn ấy đi thì sao có thể gia nhập Thánh giáo ta chứ?!”
Diệp Trần sực hiểu ra, gật gù bảo: “Hiểu, hiểu, là do ta suy nghĩ quá nhiều, Thánh nữ làm sao có thể có ý với ta chứ.”
“Diệp Trần! Cô thật là dơ bẩn!”
Diệp Trần gật gù: “Xin lỗi, là do đầu óc ta xấu xa.”
“Cởi đồ!”
Diệp Trần: “…”
Vì chỉ có mỗi Nguyệt Sênh nhìn, lại là nữ, Diệp Trần cũng không thèm đôi co, cứ coi như là mình đang đi nhà tắm công cộng là xong, thoải mái cởi đồ ra, vừa cởi vừa dặn: “Cô đừng có nhìn ta đấy…”
“Ai nhìn chứ!”
“Ta cảnh cáo cô, thực sự đừng nhìn ta.”
“Nhìn cô thì làm sao?” Nguyệt Sênh bị khích nên lại nhìn, Diệp Trần kéo áo che mặt, cười đê tiện: “Ta sợ bộ ngực to của ta đâm mù mắt cô.”
Vừa nói đùa một câu liền bị một dòng điện chạy qua người, Diệp Trần đau “ớ” lên một tiếng, tức quá quát lên: “Ba Tám, anh điên rồi à?!”
“Tôi thấy cô mới điên ấy.”
Ba Tám co người lại: “Lần này không phải tôi nhấn, là tổ tuần tra trên tổng bộ kiểm tra thử nghiệm. Ngoan, tiếp tục diễn trò với Nguyệt Sênh đi.”
Diệp Trần cảm thấy hôm nay vận may của mình chắc đã chạm đáy mất rồi. Cô hít sâu một hơi, nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Nguyệt Sênh, nghiêm túc nói: “Tiếp tục đi để còn thả cha ta ra sớm một chút.”
Nguyệt Sênh thu biểu cảm về, ngày hôm nay cứ như gặp phải ma vậy, nàng ta ngẩng đầu nhìn lên trời, điềm tĩnh nói: “Chờ đó.”
Nói xong, chín người kia bắt đầu hát một làn điệu kỳ lạ, Nguyệt Sênh đứng khoanh tay, nhắm mắt lại nghe. Diệp Trần tự ôm lấy mình, trời vốn hơi lạnh, nghe mấy người kia hát lại càng thấy lạnh hơn.
Không biết phải bao lâu sau, mặt trời trốn đi đâu mất, một giọt nước mưa rớt trúng mặt Diệp Trần, cô ngẩng đầu nhìn lên, vừa hay nhìn thấy Nguyệt Sênh mở mắt ra, từ trong tay áo, chiếc roi phóng ra và quất tới.
Diệp Trần: “!!!”
“Chắn cảm giác đau!!” Ba Tám giật mình hét toáng lên, động tác chuẩn bị bỏ chạy của Diệp Trần lập tức dừng lại, Ba Tám nghiêm túc bảo: “Kí chủ, cố chịu một chút, cố chịu một chút nhé, để cứu Diệp Phong ra ngoài đã!”
“Cái nghi thức của mẹ gì đây?!! Nguyệt Sênh, cô đợi đó!”
“Bình tĩnh chút nào!” Ba Tám và Diệp Trần nói qua nói lại trong đầu trong lúc cơ thể Diệp Trần đổ sấp về trước, Nguyệt Sênh không biết là đang tụng cái gì, vừa tụng vừa quất lên lưng Diệp Trần. Đến tận lúc cả lưng cô đầm đìa máu mới thấy ả ta dừng tay, ngồi xổm xuống, dùng máu vẽ những hoa văn quỷ quái lên người Diệp Trần.
Vẽ hoa văn kín người Diệp Trần xong, Nguyệt Sênh đứng dậy, phẩy tay rồi liền đó có tiếng đánh chuông.
Đúng lúc này, Ba Tám báo với Diệp Trần: “Diệp Phong được thả rồi.”
“Được, hay lắm…” Diệp Trần thở hổn hển, “Vậy là, tôi có thể đánh ả ta rồi chứ gì?!!!”