“Nàng cả nghĩ rồi.”
Lục Lương cảm thấy đôi chút bối rối trong lòng, bèn chối đi theo bản năng.
Diệp Trần cụp mắt mỉm cười, cô biết mọi việc đều không thể quá nôn nóng, gấp gáp, bèn cầm lại đèn và nói: “Điện hạ, vào trước đã.”
Nói xong, Diệp Trần dẫn Lục Lương đi vào trong. Lục Lương nhìn dáng vẻ dịu dàng yểu điệu của đối phương, bất giác có cảm giác quen thuộc, cũng chẳng biết nghĩ gì mà duỗi tay qua cầm đèn lồng từ tay Diệp Trần khiến cô bất ngờ, Lục Lương cụp mắt xuống, vẻ như ngượng ngùng, giọng nói hơi nhỏ: “Để ta cầm cho.”
Diệp Trần nhẹ nhàng cười, nụ cười ôn hòa lịch sự tao nhã của con gái phương Nam: “Điện hạ thật là một người rất dịu dàng.”
“Đâu có…”
Lục Lương vội chối đi.
Lục Lương đưa Diệp Trần về phòng rồi nói với cô: “Ta còn chút chuyện, phải đi…”
“Ta đã quét dọn Tây viện sạch sẽ rồi, sau này ta sẽ ở đó.” Lời Diệp Trần nói khiến Lục Lương ngẩn ra, Diệp Trần nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của chàng ta, ôn tồn bảo: “Điện hạ xong việc ở thư phòng thì cứ về phòng mà nghỉ. Trời lạnh, cứ ngủ ở thư phòng mãi cũng không nên.”
Lục Lương nghe đối phương nói vậy, không biết phải đáp lại thế nào, trong lòng nảy sinh đôi chút áy náy.
Người con gái này có một sự dịu dàng rất “nhuận vật tế vô thanh”, cho dù biết nàng ta thích Tần Yến Thanh, cho dù biết sau này nàng ta ác độc nhường nào, nhưng vào khoảnh khắc này, Lục Lương quả thực không ghét nổi đối phương.
*nhuận vật tế vô thanh: 1 câu thơ trong bài “Xuân dạ hỉ vũ” (Đêm xuân mừng mưa) của Đỗ Phủ nghĩa là “tưới mát muôn vật mà không nghe tiếng”, ở đây ý nói sự dịu dàng âm thầm lặng lẽ như mưa xuân.
Anh ta không dám chắc mình không thể ghét nổi đối phương là vì bản thân tính tình của nàng ấy hay là vì cảm giác quen thuộc như có như không kia hoặc cũng có thể là vì bản tính lương thiện của cơ thể này. Riêng một điều chắc chắn là, nhìn người đó cười nhẹ nhàng như vậy là anh biết đây là một người rất tốt, rất rất tốt.
Diệp Trần thấy đối phương không nói gì, vẻ mặt lại dịu đi, cô liền biết rằng hôm nay mình không hề uổng công.
Diệp Trần khom người cáo lui, Lục Lương cúi đầu đáp lễ, thấy cô đã ra đến cửa, Lục Lương lại buột miệng gọi: “Mạnh cô nương.”
Diệp Trần dừng bước, quay đầu lại nhìn, Lục Lương mấp máy môi, cuối cùng nói: “Xin lỗi.”
Diệp Trần nghiêng đầu, vẻ như không để tâm, nét mặt dịu hiền.
“Chàng thiếp vốn là phu thê,” giọng cô nghe thật hiền, “sao lại xin lỗi?”
Nói xong, Diệp Trần liền lui ra.
Về đến Tây viện, thị nữ Thu Phù cuối cùng không nhịn nổi, vừa trải chăn đệm vừa nói: “Tiểu thư từ lúc nào đã trở nên tốt tính như vậy? Y xem thường chúng ta, chúng ta cũng xem thường lại chứ!”
“Thu Phù,” Diệp Trần nói năng nhẹ nhàng, lời lẽ nghiêm khắc: “Ra ngoài quỳ.”
Thu Phù ngạc nhiên quay đầu lại nhìn: “Tiểu thư?”
Diệp Trần ngồi trước bàn trang điểm, thị nữ đang tháo tóc cho cô, Diệp Trần nhìn thẳng bóng người thị nữ trong gương nói: “Thứ nhất, ta là thái tử phi, không phải tiểu thư, sau này phải gọi ta là nương nương.”
“Thứ hai, Thái tử là trượng phu của ta, sau này ta kính chàng thế nào, các ngươi phải kính chàng gấp bội.”
Nói xong, Diệp Trần đứng dậy nhìn Thu Phù, cười nhẹ một cái: “Hiểu chưa?”
“Tiểu thư…”
“Kéo ra đánh!” Diệp Trần cao giọng, “Tại ta quá tốt tính nên các ngươi tưởng ta là hạng yếu đuối dễ bắt nạt sao?! Kéo ra cho ta!”
Diệp Trần chỉ tay ra ngoài cửa, đám thị nữ sợ hãi vội kéo Thu Phù đi, Thu Phù tái mét mặt mũi, giờ mới hiểu ra Diệp Trần nổi giận thật rồi bèn cuống quýt nói: “Nương nương thứ tội, nương nương…”
“Kéo đi.”
Diệp Trần đanh mặt, mọi người có mặt đều nơm nớp lo sợ. Diệp Trần lắng nghe tiếng xin tha ở bên ngoài, bình thản nói: “Ta không thích lo quá nhiều chuyện nhưng không có nghĩa là ta mặc kệ. Đã vào Đông cung thì là người của Đông cung, hiểu rồi chứ?”
“Vâng, nương nương dạy phải.”
Tất cả răm rắp quỳ xuống vâng dạ, Diệp Trần thấy vậy mới chịu vừa lòng.
Trước đây Tần Chiêu tính tình quá ôn hòa còn Mạnh Khanh Khanh lại không thích Tần Chiêu, làm cho ở Đông cung, Tần Chiêu không còn chút uy nào, kẻ hầu người hạ ăn cây táo rào cây sung. Trong thế giới gốc, sau khi gia tộc đằng ngoại của Tần Chiêu ngã ngựa, Tần Chiêu bị đuổi đi Hoàng lăng, đến lúc đó chàng ta mới phát hiện ra mình không còn chút tích lũy nào, không sai bảo nổi kẻ dưới nào, chuyện này không thoát khỏi có liên quan tới Mạnh Khanh Khanh và đám người trong Đông cung.
Giờ Diệp Trần muốn cải mệnh cho Tần Chiêu sự nghiệp thăng tiến, nhà ngoại của Tần Chiêu có lẽ không cứu nổi, dù sao chuyện cũng quá hiểm nghèo, nhưng những việc nhỏ nhặt, giúp được thì phải giúp.
Vậy nên, ngày hôm sau, Diệp Trần bắt đầu chỉnh lý lại trên dưới Đông cung, xem xét cẩn thận thân phận, bối cảnh của từng người, loại ra trước nhất những kẻ nằm vùng, xử phạt những kẻ ngày thường hay mượn danh nghĩa Đông cung để tác oai tác quái bên ngoài, đích thân đến gõ cửa những môn hộ bị hại để vỗ về, cuối cùng là sắp xếp lại đống sổ sách rối tung rối mù của Đông cung.
Cùng lúc này, Lục Lương ở trên triều cũng vội tới sứt đầu mẻ trán. Cậu của Tần Chiêu quả thực không phải người tốt lành gì, chứng cứ ăn hối lộ phạm pháp có cả xấp, hơn nữa Lục Lương tới muộn, thực sự không còn cách nào xoay chuyển.
Anh ta không thể tham dự quá nhiều vào việc này nên đành phải chuyển sang lo đổi người phụ trách bên Hoàng lăng thành thân tín của mình trước, đồng thời dùng hết đủ mọi cách để nhét người vào trong bộ Lại.
Bộ Lại là nơi chủ quản việc thăng chức của quan viên địa phương. Lục Lương nghĩ, vụ án của mẹ và cậu không thể lật ngược được nữa, giờ dây vào quá mạo hiểm, hơn nữa hai người đó quả thực không phải hạng người tốt đẹp gì, không ngại phải lấy lùi làm tiến.
Vậy nên Lục lương tính lo xong đường lui cho mình sẽ quay sang xử lý đám người trong Đông cung.
Kết quả, giữa lúc chàng ta còn đang vùi mình trên triều thì bỗng nghe thị vệ đến báo tin Mạnh Khanh Khanh đã thanh lý Đông cung sạch sẽ thay chàng rồi.
Lục Lương không khỏi cảm thấy hoang mang, có cảm giác Mạnh Khanh Khanh này không hề giống trong nội dung thế giới viết chút nào. Tuy nhiên, anh ta cũng nhanh chóng nghĩ thông, trong thế giới gốc, ban đầu Tần Chiêu thích Mạnh Khanh Khanh, lúc mới thành thân vẫn thường quấn quýt bên nàng ta.
Nhưng Mạnh Khanh Khanh không thích Tần Chiêu, Tần Chiêu làm như vậy, đối với Mạnh Khanh Khanh, chẳng khác gì là tra tấn.
Giờ anh ta lại quả quyết buông tay, có lẽ trong lòng Mạnh Khanh Khanh có ý cảm kích anh ta, bọn họ vốn là hai con châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, cùng vinh cùng nhục, Mạnh Khanh Khanh bằng lòng làm chuyện này cho anh ta khiến Lục Lương rất cảm kích.
Vậy nên, tối đến, Lục Lương về sớm hơn, định đi nói lời cảm ơn.
Lúc về tới, Diệp Trần đang chuẩn bị bữa tối, nghe tin Tần Chiêu về, Diệp Trần cảm thấy lạ lùng nhưng đằng nào thì Tần Chiêu cũng đã về rồi, Diệp Trần rất giỏi ứng biến, sai người xếp thêm bát đũa, hai người cùng ngồi ăn cơm với nhau.
Trên bàn cơm, Tần Chiêu im lặng không nói tiếng nào, Diệp Trần thì rụt rè câu nệ lễ nghi. Đến khi dùng bữa xong, Tần Chiêu cầm khăn ấm người hầu đưa lau tay rồi nói: “Mấy ngày gần đây, làm phiền nàng rồi.”
Bấy giờ Diệp Trần mới hiểu ra ý Tần Chiêu là gì. Cô cười, trong lòng thấy khá là thỏa mãn. Tuy lúc làm việc này không hề có ý mong đối phương đáp lại gì nhưng nếu được đáp lại thì tất nhiên là chuyện tốt.
“Đây là chuyện thiếp thân phải làm.”
“Mạnh cô nương…” Lục Lương thấy đối phương đáp lời như vậy thì lại càng thêm áy náy, chàng chăm chú nhìn Diệp Trần: “Nàng bằng lòng làm chuyện này cho ta, ta thực sự rất cảm kích. Ta hy vọng giữa nàng và ta có thể mãi mãi như thế.”
“Điện hạ hi vọng giữa ta và chàng như thế nào?” Diệp Trần dò hỏi. Lục Lương mấp máy môi, chàng biết lời này đối với Diệp Trần có hơi tàn nhẫn nhưng vẫn nói: “Tại hạ biết Mạnh cô nương không thích tại hạ, mà trong lòng tại hạ cũng đã có người khác. Nhưng nàng và ta đã thành phu thê, rất nhiều việc đều gắn liền với nhau.”
“Chuyện tình cảm, ta cho phép cô nương được tự do.” Lục Lương nhìn Diệp Trần, ánh mắt rất kiên định, “Ngày sau, nếu cô nương có người thương, Chiêu nguyện bắc cầu trải đường cho cô nương, không một câu oán hối. Đồng thời nếu như Chiêu có thích ai, cũng hi vọng cô nương đừng ngăn trở.”
“Ta và cô nương, nên chăng nên làm bạn bè tri kỷ, cùng tiến cùng thoái.”
“Ta nguyện lòng che chở cho cô nương suốt đời bình yên, vinh hoa phú quý. Mong cô nương, khi còn ở vị trí thái tử phi này, có thể thay ta bảo vệ hậu phương. Không biết ý cô nương thấy thế nào?”
Lục Lương nói xong những lời này, trong lòng thấy hơi thấp thỏm, người đối diện vẫn luôn tỏ ra lạnh nhạt, điềm tĩnh, không nhìn ra là thích hay không thích. Lục Lương chăm chú nhìn nàng ta, mãi đến giờ mới nhận ra, người con gái này, kể từ lần đầu tiên gặp mặt cho tới nay vẫn luôn luôn như vậy. Hời hời hợt hợt, như một người được phác họa bằng thủy mặc.
Lục Lương chờ câu trả lời của cô, vẻ mặt rất nghiêm chỉnh. Diệp Trần nâng tay uống một hớp trà, trong lòng thấy nghèn nghẹn.
Cô cảm thấy, đến giờ, mình có thể trả lời được câu hỏi, bị bạn trai trước yêu cầu làm bạn tốt có cảm giác như thế nào rồi.
Diệp Trần nhất định sẽ trả lời là: vung tay lên, tát một cái.
Nhưng kể cũng may, tình cảm cô dành cho nhân vật phản diện ở thế giới hiện tại chưa sâu sắc lắm, nghe xong cũng chỉ thấy hơi nghẹn một chút mà thôi.
Diệp Trần thờ ơ liếc nhìn Tần Chiêu một cái, hờ hững đáp: “Điện hạ nói những lời này, không biết sau này có hối hận chăng?”
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
“Vậy được.” Diệp Trần thở dài, “Điện hạ yên tâm, chuyện phải làm, thiếp thân nhất định sẽ giúp điện hạ làm thật tốt.”
Lục Lương gật đầu, chân thành nói: “Cảm ơn nàng!”
Diệp Trần chỉ cười không đápnói, trong nụ cười ấy có lẫn chút xót xa rơi vào trong mắt Lục Lương.
“Đã không còn chuyện gì, thiếp thân xin phép cáo từ.”
Nói xong, Diệp Trần đứng dậy bỏ đi. Lục Lương nhìn nàng đi xa dần, nụ cười pha lẫn xót xa ấy vẫn còn in trong đầu chàng nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chàng lại cảm thấy, chắc chắn là do ảo giác của mình.
Dẫu gì… Mạnh Khanh Khanh cũng đã thích Tần Yến Thanh từ nhỏ, đã thích rất nhiều năm rồi.
Lục Lương cất hết những thứ cảm xúc ngổn ngang đi, toàn tâm toàn lực tính toán nước cờ thế cục tiếp theo. Mở quán ở dân gian, cài người trong bộ Lại, tránh xa mẹ và cậu…
Sau chuyện Diệp Trần chỉnh đốn lại Đông cung thì nhận được lời nhắc của Hoàng hậu, tận lúc đó Diệp Trần mới nhớ ra, bữa Thu cúc yến ba ngày nữa là do Thái tử phi tân nhiệm cô đây làm chủ sự.
Tiếng là làm chủ sự nhưng thực ra hầu như là do Hoàng hậu một tay lo liệu, chỉ nhường cái tiếng cho cô, cô chỉ cần trước lúc khai yến đi kiểm tra lại một lượt là xong.
Thu cúc yến là ngày hội lớn của hoàng tộc, người tuổi trẻ thì đến gặp gỡ, xem mặt, người đã thành hôn thì đến góp vui, thường là do Thái tử phi đứng ra chủ trì. Vấn đề là mãi tới năm nay mới có tân Thái tử phi nên những năm trước vẫn luôn do hoàng hậu chủ trì. Lần này là yến hội đầu tiên Thái tử phi chủ trì, mọi người không khỏi đều rất trông chờ.
Thu cúc yến tổ chức trong vườn hoa ở ngoại ô của hoàng gia. Trước lúc khai yến, Diệp Trần đi thẩm định một lượt, chia khách nam và khách nữ ra làm hai, khách nữ ngồi ngay gần nhà thủy tạ, khách nam được bố trí ở ngoài vườn. Khách nữ do Diệp Trần tiếp đãi, khách nam là phần Thái tử, chờ đến yến hội buổi tối mới cùng ngồi chung.
Diệp Trần nói rõ mọi việc với Lục Lương, Lục Lương gật đầu, sau đó bảo: “Đưa cho ta một bản danh sách.”
Diệp Trần đưa danh sách khách nam cho chàng ta. Lục Lương mím môi, ngượng ngùng nói: “Liệu có thể đưa toàn bộ danh sách người…”
Lúc này Diệp Trần mới nghĩ ra, Lục Lương hỏi xem danh sách e là vì muốn biết cô nương chàng ta ngày nhớ đêm mong có tới không.
Diệp Trần cười, mắt nhìn xuống: “Là sơ suất của thiếp.”
Lục Lương thấy nàng như vậy, bất giác lại có cảm giác như mình đã làm sai, chàng vội nói: “Hay là thôi…”
“Không sao.” Diệp Trần xua tay, nói với Lục Lương, “Để thiếp gọi người đưa tới.”
Nói xong, Diệp Trần và Lục Lương kiểm tra lại một lượt những vấn đề khác rồi rời đi. Một lát sau, danh sách được đưa tới. Lục Lương bâng quơ lật danh sách xem, trong lòng cứ nghĩ mãi vẻ mặt ngây ra của Mạnh Khanh Khanh lúc nghe chàng hỏi tới tờ danh sách.
Chàng nhanh chóng tìm thấy dòng tên “Diệp Trần”, sau khi biết “Diệp Trần” con gái duy nhất của thừa tướng cũng tới thì mới yên lòng.
Chàng tựa lưng vào ghế ngồi một lúc lâu, mắt nhắm lại.
Thực ra, việc tìm cái người tên là “Diệp Trần” kia cũng chỉ là vì cố chấp. Chàng cảm thấy, nếu tìm được người đó, chàng sẽ không hề đắn đo mà yêu người đó ngay.
Định mệnh an bài, không thể tránh được.
Vậy nên, trước đó, ngoài tìm kiếm người ấy ra, chuyện gì chàng cũng không làm được.
Diệp Trần hoàn toàn không biết gì về thứ cảm xúc phức tạp của Lục Lương, cô chỉ cảm thấy, thực ra nhân vật phản diện là một người khá dễ cưa đổ.
Chàng ta dù ở thế giới nào thì cũng vẫn luôn là một người có trái tim nhạy cảm, cư xử rất chu toan, chỉ cần chân thành đối tốt với chàng thì chàng sẽ động lòng.
Chàng thích Diệp Trần, Diệp Trần chỉ cần làm tốt chuyện này thì sẽ không còn gì phải lo lắng nữa.
Diệp Trần lặng lẽ chuẩn bị cẩn thận Thu cúc yến. Ba ngày sau, Thu cúc yến đúng hẹn tới.
Hôm đó, thời tiết rất đẹp, cuối thu, tiết trời mát mẻ. Nhưng Diệp Trần thì không khỏe, quỳ thủy đang tới.
Mạnh Khanh Khanh xương cốt mảnh mai, quỳ thủy đến là đau tưởng chết. Nhưng Diệp Trần cũng chẳng làm thế nào được, cứ phải cố gắng chống đỡ tới cùng.
Vì có mặt hoàng hậu nên Diệp Trần không dám ăn mặc quá phô trương, chỉ chọn mặc một bộ cung trang sáng màu thêu hoa anh đào, rất phù hợp với dung mạo thanh tú của cô.
Lúc chưa xuất giá, Diệp Trần cũng được ca ngợi là Nam Sở song mỹ, chẳng qua là Diệp Trần xinh đẹp động lòng người, mi mục hữu thần, còn Mạnh Khanh Khanh thì thiên về nét đoan trang, tạo cảm giác khó gần, nên tuy ngũ quan của Mạnh Khanh Khanh đẹp hơn Diệp Trần nhưng Diệp Trần lại có nhiều người thích hơn. Người duy nhất thích Mạnh Khanh Khanh là những vị nương nương, quý phụ trong cung, bởi họ cảm thấy Diệp Trần quá cá tính, họ không thể thị uy được.
Thực ra, năm đó, “Diệp Trần” và Mạnh Khanh Khanh đều từng là ứng cử viên cho vị trí thái tử phi của Tần Chiêu nhưng hoàng hậu thích Mạnh Khanh Khanh hơn nên đã chọn nàng ta.
Bây giờ, Mạnh Khanh Khanh đã là gái có chồng, vẻ ngoài trông hiền hòa hơn xưa rất nhiều, không còn kênh kiệu, làm cao nữa, lúc cười với mọi người, khiến người ta thấy dễ chịu như được tắm trong gió xuân.
Mọi người đều thầm lấy làm kinh ngạc, đám công tử trên gác nhìn thấy, nhỏ giọng bàn luận với nhau: “Vốn cảm thấy Mạnh Khanh Khanh rất kiêu, giờ gả cho người rồi mới biết, hóa ra nữ tử có chồng đúng là khác hẳn.”
Lúc này Tần Chiêu không có ở đây, nếu Tần Chiêu có ở đây, đám công tử này đã chẳng dám nói như vậy. Tần Yến Thanh tựa bên cửa sổ, nghe bọn họ kháo nhau xong cũng đưa mắt sang phía hành lang dài nhìn thử Mạnh Khanh Khanh.
Người con gái này chàng ta đã quen biết từ ngày còn nhỏ, cũng từ nhỏ đã thấy nàng ta thật là phiền. Người khác cảm thấy nàng ta đoan trang, còn chàng ta lại thấy, cái người đáng ghét đó không phải đoan trang mà là tâm cơ thâm trầm.
Người ta nói tướng tự tâm sinh, tâm tính không tốt thì ngũ quan xinh đẹp bao nhiêu cũng không che giấu nổi.
Có điều là, không biết tại sao, lần này nhìn lại, nữ tử này dường như đã thay đổi hẳn thành một người khác, nụ cười kia như mưa bụi Giang Nam, nhẹ nhàng, yểu điệu, nhìn một cái liền thấy người thoải mái.
Vậy nên Tần Yến Thanh không khỏi nhìn kỹ thêm một chút, vị công tử ngồi bên thấy vậy bèn trêu: “Thất điện hạ, thái tử phi có đẹp không?”
Tần Yến Thanh liếc lại nhìn, là Vương Nam, cũng là một người chàng ta quen biết từ nhỏ.
Vương Nam cười khì khì sáp tới: “Năm xưa Mạnh cô nương từng nói không phải huynh thì không gả, giờ đã gả cho người rồi, không biết Thất điện hạ có thấy khó chịu, buồn khổ trong lòng không nhỉ?”
“Cút đi!”
Tần Yến Thanh ném thẳng chén rượu về phía Vương Nam, Vương Nam nhảy sang bên tránh, chén rượu liền đập thẳng xuống chân người mới đến đằng sau. Tần Yến Thanh tái mặt, vội vàng nhảy từ qua cửa sổ, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Hoàng huynh.”
Lục Lương không nói gì, chỉ lành lạnh nhìn lại Tần Yến Thanh.
Bất luận là ai cũng không thể hòa ái tươi cười với cái kẻ đã chụp cho mình tận hai chiếc mũ xanh được, nhất là, một khắc trước, kẻ đó lại còn vừa nhìn chằm chằm thê tử của mình.
Cho dù hiện giờ Lục Lương chẳng có cảm tình gì với Mạnh Khanh Khanh nhưng nàng ta vẫn là thê tử trên danh nghĩa của chàng, trước khi Mạnh Khanh Khanh nói cho phép, chàng sẽ không để người khác vui đùa cợt nhả nàng như vậy.
Cái nhìn của Lục Lương khiến Tần Yến Thanh lạnh cả sống lưng, chàng ta vội vàng cười khì khì bước lại gần: “Sao sắc mặt của hoàng huynh lại tệ vậy chứ? Nào nào, lại đây, huynh đệ cùng uống với huynh…”
“Cách xa nàng ra.”
Lục Lương nói thẳng, độ to nhỏ vừa đủ chỉ chàng và Tần Yến Thanh nghe thấy. Mặt Tần Yến Thanh cứng lại, Lục Lương gạt tay đối phương ra, xoay người bỏ đi. Tần Yến Thanh mặt mày khó coi, chờ Tần Chiêu đi xa rồi mới dám “chậc” một tiếng, bất mãn nói: “Ai hiếm lạ gì.”
Trong lúc Lục Lương tiếp
Phụ nữ chơi rất giản dị, gõ trống truyền hoa, ngâm thơ vẽ tranh. Mấy thứ này đều làm Diệp Trần thấy đau đầu, cô ngồi yên trên ghế xem mọi người chơi, không nói một lời.
*gõ trống truyền hoa: mọi người ngồi thành vòng, 1 người bịt mắt lại gõ trống hoặc 1 thứ gì đó kêu được, những người còn lại lần lượt truyền hoa (hoặc bất cứ thứ gì) từ người này sang người khác, khi dứt tiếng trống thì dừng lại, lúc này người nào đang cầm hoa sẽ phải thực hiện 1 yêu cầu của người gõ trống.
“Diệp Trần” ngồi dưới thấy Diệp Trần ngồi trên đài mỉm cười im lặng bèn thầm thì với hảo hữu Liễu Vân Thư ngồi kế bên: “Xem nàng ta kìa, làm thái tử phi cái thật khéo giả vờ.”
Nhóm “Diệp Trần”, Liễu Vân Thư và Mạnh Khanh Khanh luôn đối đầu với nhau. Mạnh Khanh Khanh ganh tị “Diệp Trần” được nhiều người mến mộ, “Diệp Trần” ghét kiểu cách dối trá, thích ra vẻ của Mạnh Khanh Khanh.
Hiện giờ Mạnh Khanh Khanh bị Diệp Trần nhập, trong lòng các thiếu nữ liền cảm thấy, người này quả là giỏi giả vờ.
“Tỷ đừng nói nữa.” Liễu Vân Thư vốn thích Tần Chiêu, nhắc tới chuyện Mạnh Khanh Khanh làm thái tử phi là lại thấy khó chịu, ngoảnh mặt đi, nói: “Nàng ta giờ đã là thái tử phi, sau này chúng ta nên bớt bớt đi.”
“Thái tử phi thì sao chứ?”
Thấy hữu hảo phiền lòng, “Diệp Trần” tức không biết trút vào đâu, bèn thì thầm nói: “Nhìn đây, ta đi giúp muội dạy dỗ nàng ta.”
Nói xong, “Diệp Trần” liền chuồn ra ngoài. Diệp Trần ngồi trên cao nhìn thấy “Diệp Trần” ngồi dưới lẻn ra ngoài, tuy thấy là lạ nhưng không muốn quan tâm nên vẫn tiếp tục híp mắt xem các cô nương gõ trống truyền hoa.
Chẳng bao lâu sau, bên cạnh Diệp Trần bỗng có một người nhỏ giọng nói: “Nương nương, Diệp tiểu thư mời nương nương đi gặp mặt “kín”.”
Người nọ cố ý cường điệu chữ “kín”, Diệp Trần liếc mắt nhìn người thị nữ đó, là một người lạ, trong lòng tuy thấy nghi ngờ nhưng nghĩ “Diệp Trần” gọi mình, e là có chuyện gì đó.
Dù sao nữ chính tất nhiên là phải khác hẳn những kẻ qua đường không quan trọng, nàng ta muốn gặp, vẫn nên đi gặp thì hơn.
Vậy là Diệp Trần nói với mọi người một tiếng rồi đứng dậy đi tìm gặp “Diệp Trần”.
Thực ra cô cũng chẳng có gì phải sợ, lần này sân ngồi được đặt trên nhà thủy tạ để từ góc nhìn của khách nam, cảnh bên phía nhà thủy tạ này có thể quan sát gần như không sót một chút gì, để tránh cho các vị tiểu thư thế gia cảm thấy mất tự nhiên, Diệp Trần mới tách riêng cho họ một khu vực riêng.
Vườn này trước nay chưa từng mở cho người ngoài vào, chỉ có hoàng hậu và người trong hoàng thất mới biết được điểm đặc biệt này, hôm nay ai dám làm gì ở đây, Diệp Trần thực sự phải vỗ tay cổ vũ, giơ tay ủng hộ.
… mời bạn bắt đầu biểu diễn.
Diệp Trần thoải mái đi theo thị nữ kia, băng qua một con đường nhỏ dưới tán cây, Diệp Trần hỏi: “Tiểu thư nhà ngươi tìm ta có việc gì vậy?”
“Tiểu thư nói muốn nói với nương nương chuyện của Thất hoàng tử.”
Nghe vậy, Diệp Trần bỗng thấy hoang mang.
Thất hoàng tử, vậy chẳng phải là Tần Yến Thanh sao? Giờ “Diệp Trần” đã quen Tần Yến Thanh rồi?
Diệp Trần khá bất ngờ trước diễn biến này, nhất thời không để ý xem mình đang đi đâu.
Lục Lương ngồi trên gác tiếp khách, lơ đãng nhìn ra ngoài thì bỗng thấy Diệp Trần.
Nàng được người ta dẫn vào một con đường nhỏ, trực giác mách bảo có chuyện không ổn, Lục Lương đắn đo giây lát rồi đứng dậy nói với mọi người: “Ta đi ra ngoài xem một chút.”
Nói xong, Lục Lương liền đi về phía Diệp Trần đang tới.
Diệp Trần được đưa tới một cái đình nằm giữa hồ, xung quanh đình bốn phía là nước, “Diệp Trần” đã ngồi sẵn đó chờ cô. Diệp Trần thấy khá là khó hiểu, bước lại gần “Diệp Trần” hỏi: “Diệp cô nương gọi ta tới đây có gì muốn nói vậy?”
“Chậc,” “Diệp Trần” tỏ vẻ khinh ghét, “ở trước mặt ta mà còn phải giả vờ giả vịt nữa sao? Cất cái mặt dối trá đó của ngươi đi, chắc giờ ngươi vui sướng chết được nhỉ?”
“Lời này là cớ làm sao?” Diệp Trần nhíu mày, nghiêm túc hồi tưởng lại xem địch ý này là từ đâu ra. Lật tung hồi ức của Mạnh Khanh Khanh lên xong, Diệp Trần mới hiểu.
Mạnh Khanh Khanh trước nay chẳng phải kẻ tốt lành gì, bẫy nữ chính không chỉ một, hai lần. Đặc biệt, nàng ta còn có sở thích thích cướp nam tử của bằng hữu của nữ chính nên lúc Mạnh Khanh Khanh được gả cho Tần Chiêu, trong mắt nhóm “Diệp Trần” thì đó là vì muốn cướp nam tử của Liễu Vân Thư. “Diệp Trần” tất nhiên sẽ chẳng đối đãi tốt đẹp gì với cô.
“Vẫn còn diễn.” “Diệp Trần” cười khẩy một tiếng, lấy trong túi ra một chiếc túi gấm, “Ta không vòng vo với ngươi nữa, ta tới gửi lời nhắn thay cho Thất hoàng tử.”
Diệp Trần nhíu mày, nhất thời không biết nên giải thích thế nào. Mạnh Khanh Khanh thích Tần Yến Thanh, chuyện này tất cả mọi người đều biết, nếu giờ cô sốt sắng phủ nhận thì sẽ có vẻ mất tự nhiên.
Cái nhíu mày của Diệp Trần trong mắt “Diệp Trần” lại có nghĩa là đang chột dạ, nàng ta cười, vẫy vẫy tay gọi Diệp Trần: “Ngươi lại đây, ta nói cho người biết chàng ta nhắn gì.”
Nói xong, “Diệp Trần” đánh mắt nhìn về phía con đường nhỏ, thấy xa xa có bóng người hình như được thị nữ dẫn tới.
Diệp Trần không muốn lại đó, lắc đầu: “Thiếp thân đã gả cho Thái tử rồi, chuyện cũ trước kia giờ là mây khói. Diệp cô nương, trước đây ta và cô nương có chút hiểu lầm…”
Còn chưa nói xong, “Diệp Trần” chẳng biết nghĩ gì mà bỗng lao tới, bất ngờ kéo Diệp Trần nhảy xuống hồ.
Diệp Trần giật mình, chỉ trong tích tắc đã bị “Diệp Trần” kéo theo rơi thẳng xuống hồ.
Nước hồ lạnh giá ập tới chảy xộc vào miệng vào mũi Diệp Trần, “Diệp Trần” nín thở, bơi thẳng vào bờ bên kia.
Diệp Trần đang giãy dụa dưới hồ nước thì bất ngờ được một người giữ được, kéo cô nổi lên mặt hồ. Diệp Trần mơ màng, cả người run rẩy, người đó kéo thẳng cô lên bờ rồi ôm cô chạy một mạch. Diệp Trần loáng thoáng có nghe thấy tiếng người đó quát: “Cút hết ngay!”, giọng nói này rất quen, nhưng cô chưa từng nghe thấy người đó nói vậy bao giờ.
Diệp Trần run run, chớp chớp mở mắt ra nhìn mặt người kia.
Lúc này chàng mới mười bảy, vẫn còn nét thiếu niên trẻ con nhưng cũng đã pha lẫn sự khôi ngô, tuấn tú của một thanh niên.
Nắng mùa thu chiếu lên mặt chàng, tô vẽ thêm những đường nét anh tuấn càng thêm đẹp đẽ.
Cô không biết có bao nhiêu người đang nhìn mình nhưng cô biết chắc lúc này mình trông rất tệ.
Quỳ thủy ngấm ra ngoài cung trang, gió lạnh thổi tới, Diệp Trần lạnh, run run rụt người vào. Lục Lương cúi đầu nhìn cô, thấy cô nương trong lòng mình co lại như con mèo con khiến lòng chàng vừa thương vừa áy náy.
Vừa nãy chàng đã nhìn thấy hết thảy, có một nữ tử muốn hại nàng, chàng đã thấy rất rõ ràng.
Giờ này ôm nàng trong lòng, trái tim chàng trào dâng uất ức và xót xa. Chàng biết, chàng thương người con gái này. Thương nhất không phải vì nàng chịu tủi, không phải vì nàng đang run rẩy trong lòng chàng, mà là vì, khi bị đối phương kéo xuống nước, trong chớp mắt ấy, bản năng nàng vẫn muốn lao theo giữ người đó lại.
Tuy người nọ muốn hại nàng nhưng trong khoảnh khắc ấy, nàng vẫn hành động theo bản năng, vẫn muốn cứu người.
Đó là một kiểu bản năng.
Chứng tỏ ẩn trong xương tủy người này có lương tâm. Thật giống người con gái mà chàng vẫn ái mộ, trông thì lạnh lùng, kiên cường nhưng lại vô cùng dịu dàng, lương thiện.
Người con gái tên là Diệp Trần ấy, tuy bị hệ thống ràng buộc phải thực hiện nhiệm vụ, tuy cô ấy đã từng từ bỏ chàng rất nhiều lần, nhưng những lúc họ ở bên nhau, chàng biết, nếu cô ấy có lựa chọn, cô ấy nhất định sẽ quyết định làm chuyện thiện lương nhất.
Lục Lương ôm Diệp Trần chạy thẳng một mạch về phòng ngủ, đặt xuống giường, sai hạ nhân đi chuẩn bị y phục, nước ấm, canh gừng, đồng thời nói: “Phong tỏa ven hồ, bắt nữ tử bơi từ dưới nước lên lại đây cho ta!”
Nói xong, chàng nhìn sang Diệp Trần. Nàng cuộn mình, ôm bụng nằm trên giường, cung trang thấm máu, nàng nhỏ tiếng gọi: “Điện hạ…”
“Không sao.” Lục Lương ngoảnh mặt đi, ôn tồn nói, “Ta đã nói rồi, ta sẽ che chở cho nàng, nàng đừng lo. Ngoan nào.” Lục Lương bất giác vuốt tóc đối phương, “Ngủ một giấc thật ngon vào, nhé?”
“Máu…”
Diệp Trần nhỏ giọng nói. Lục Lương lúc này mới hiểu ra nàng ấy đang để tâm chuyện gì, mặt mày cười tươi, dịu dàng nói: “Không sao, ta là trượng phu của nàng mà.”
Diệp Trần ngẩng đầu nhìn đối phương. Lục Lương ngẩn ra, giờ mới ý thức được mình vừa nói gì. Thị nữ cầm y phục tới, cho Lục Lương cơ hội tránh đi, Lục Lương lập tức đứng dậy, lúng túng nói: “Nàng thay y phục đi…”
Nói xong, Lục Lương bối rối đi ra ngoài. Diệp Trần thay đồ ra, trong lòng vừa chẳng biết làm sao lại vừa vui vui.
Cô biết mà, loanh quanh lòng vòng thế nào, người ấy rốt cuộc sẽ vẫn cứ thích mình.
Lục Lương đứng ngoài cửa, anh ta thật không hiểu mình bị làm sao nữa, chỉ thấy mặt nóng lên như phát sốt.
Chờ Diệp Trần thay y phục xong, Lục Lương mới vào, thị nữ đưa canh gừng tới, ngồi bên cạnh đút cho Diệp Trần uống.
Thị nữ đút quá rụt rè, thỉnh thoảng lại có nước bị đổ ra ngoài, Diệp Trần đang định nói thì Lục Lương đã không chịu được, đưa tay ra: “Để ta làm cho.”
Nói xong, Lục Lương liền cầm luôn lấy bát từ tay thị nữ, ngồi xuống cạnh Diệp Trần, đút canh gừng cho cô. Chàng đút rất cẩn thận, từng tí từng tí một, chỉ sợ nàng bị nóng.
Diệp Trần mỉm cười uống canh. Lúc này, thị vệ dẫn người vào, bẩm với Lục Lương: “Điện hạ, bắt được người rồi.”
Lục Lương thoắt cái lạnh mặt, gật đầu, đặt bát canh gừng xuống khay, đứng dậy nhìn “Diệp Trần” bị giải vào phòng.
“Diệp Trần” đã thay quần áo tử tế, tóc thì còn hơi ướt một chút, nàng ta bất mãn giãy người: “Buông ta ra! Các ngươi làm cái gì thế hả?! Các ngươi còn dám đè ta, ta sẽ…”
“Ngươi sẽ thế nào?” Lục Lương lạnh lùng lên tiếng.
“Diệp Trần” ngơ ngác ngẩng đầu thấy trước mặt có một người thanh niên mặc trang phục thêu mây cuộn bằng chỉ vàng trên nền vải đen.
Người này rất đẹp, mặt mày như tiên nhân, trước đây, ai từng gặp chàng cũng đều nói một câu “Thái tử rất đẹp, có điều là hơi yếu đuối.”
Nhưng mà, giờ phút này, người thanh niên đứng trước mặt nàng ta, mặt mày tuấn tú, sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt tựa như giếng cổ, đầm băng, tuyết trắng núi cao, rất có khí phách, khiến người ta không dám nhìn thẳng nhưng lại muốn nhìn nhiều thêm một chút nữa.
Như kẻ phàm nhìn thấy thần tiên, vừa hèn mọn lại vừa quyến luyến.
Thấy đối phương sững ra, Lục Lương nóng nảy cau mày lại: “Ngươi đẩy Thái tử phi xuống nước, nói cho cô xem, ngươi muốn thế nào?”
*cô: là tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến
“Diệp Trần” sững ra giây lát mới sực tỉnh lại, cao giọng nói: “Điện hạ sao lại muốn làm nhục một nữ tử như vậy chứ?!”
“Bốp” một tiếng, tiếng bạt tai vang khắp căn phòng, mọi người đều sợ ngây ra, ngay cả Ba Tám đang cắn hạt dưa xem kịch cùng Diệp Trần cũng bị cái tát của Tần Chiêu làm giật mình đánh rơi hết cả hạt dưa đang cầm.
Tần Chiêu tát xong, thong dong thu tay về, lồng tay vào trong ống tay áo, vẻ mặt hững hờ: “Cô không chỉ làm nhục ngươi như thế mà còn muốn đánh ngươi nữa.”
“Nói đi,” Lục Lương thờ ơ nhìn cô nương bị chàng đánh đỏ bừng khóe mắt, lạnh lùng hỏi, “muốn thế nào đây?”
Tác giả có chuyện muốn nói: [mẩu truyện nhỏ]
Tần Chiêu: “Ngày sau, nếu cô nương có người thương, ta nguyện bắc cầu trải đường cho cô nương.”
Mạnh Khanh Khanh: “Sau này chàng sẽ không hối hận chứ?”
Tần Chiêu: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
Sau này…
Mạnh Khanh Khanh: “Tần Chiêu, chàng nhanh lên, ta đang vội gả cho Tần Yến Thanh!”
Tần Chiêu: “Ta không đồng ý!”
Mạnh Khanh Khanh: “Không phải đã nói sẽ không hối hận rồi cơ mà?!”
Tần Chiêu: “Ta nói bừa thôi.”
Mạnh Khanh Khanh: “Không phải đã nói quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy rồi hay sao?”
Tần Chiêu: “Giờ có thiên quân vạn mã đang truy ta.”