Trên mặt cỏ đen ngòm có một ma vật nho nhỏ đang phun khí đen, khoa chân múa tay suиɠ sướиɠ.Ma vật nhỏ này cao ngang đứa trẻ ba tuổi, luồng khí đen quấn quanh nó như có sinh mệnh, từ sâu trong cơ thể ma vật bay ra ngoài, dần hóa thành sương khói màu xám mỏng manh, càng ngày càng nhạt nhòa, cuối cùng biến mất trên không trung.
Còn có khí đen chậm rãi vờn quanh ma vật mà lớn dần, cuối cùng ẩn vào thân thể của nóTô Mạt Lê dùng bàn tay trắng nõn chống má, cả người mềm nhũn như rắn nước không xương nằm nghiêng trên chiếc ghế “quý phi giả cổ” mình tự chế, cũng chính là một chiếc ghế dài được phô thảm nhung mềm.
Đúng thế, chính là ghế đá công viên phối với chăn nhung mùa đông.
Vì sao không có sô pha dài ấy à? Bởi vì điều kiện không cho phép.Đôi mắt như ngọc Ruby lấp lánh ánh sáng đỏ như tia hồng ngoại phòng trộm.
Đuôi mắt thiên dài, nhìn thoáng qua có vẻ lười nhác thảnh thơi.
Trong số mười ác ma có thể hóa ra ma thân thì có ít nhất sáu người có đôi mắt hẹp dài.
Nếu nói đồng tử màu đỏ thẫm là dấu hiệu của ma tộc thì đôi mắt hẹp dài chính là đặc thù bề ngoài của đa số ác ma.
Tô Mạt Lê tương đối vừa lòng với tình huống này.
So với mắt tam giác hoặc là mắt sơn dương chết ngắc thì một đôi mắt thon dài theo trend trông vẫn dễ nhìn hơn nhiều.Hàng mi trắng dày như cánh quạt nhẹ nhàng chớp động, Tô Mạt Lê ngáp một cái, loáng thoáng thấy được răng nanh nhọn nhọn trong cánh môi mỏng khẽ hé kia.“Mi muốn nói gì?” Khóe mắt vì cái ngáp vừa rồi mà tràn ra nước mắt sinh lý, giọng cô hơi thấp khàn, tựa như cà phê đá bào đắng đắng ngọt ngọt, lạnh thấm lòng người.Thân thể ác ma thành thật hơn so với loài người nhiều, ác ma đều trung thực với du͙© vọиɠ, trung thành với chính mình.Đói bụng thì sẽ không khống chế được cơn thèm khát máu tươi của con người.
Nổi giận sẽ muốn nghiền kẻ chọc tức mình thành tro.
Thoải mái sẽ vươn đầu lưỡi liếm nhẹ răng nanh, khẽ nheo đôi mắt đỏ tươi lại… Có vậy thôi, đơn giản dễ hiểu, không chút tình cảm dư thừa vô dụng nào.Hai tay của ma vật hình trứng trước mặt đều là xúc tua màu đen, chiều dài hai bên trái phải không bằng nhau, cũng không có ngón tay.
Hai chân...!à, nó còn chẳng có chân, chỉ có ma khí màu đen vởn quanh thân dưới, càng xuống dưới càng thu lại thành một chóp nhọn như đuôi nòng nọc.
Nửa người phía bên trái đen như mực có một con mắt đỏ rực đang xoay chuyển không ngừng.
Bởi vì chỉ có mắt trái nên khi muốn nhìn cái gì bên phải thì nó phải quay cả đầu qua nhìn, trông rất buồn cười.Khoang miệng ma vật này do ma khí màu đen biến thành, cho nên nhìn cũng không ra chỗ nào là miệng, chỗ nào là cơ thể.
Chỉ nghe nó “Chít bẹp chít bẹp” như tiếng trẻ con câm ê a vậy, nghe rất quái dị.Tô Mạt Lê nghiêng đầu nhìn ma vật nhỏ trước mắt lắc lư hai cánh tay như sợi mì đen tuyền, cái đuôi bên dưới cũng lúc lắc tới lui, trong miệng lầm bầm nghe không rõ là từ hay là tiếng, hay là đang nói gì thật.Loại ma vật vừa hóa hình như ma vật một mắt này không thể tự điều khiển cơ thể của mình.
Ma vật vẫn còn dật tán ma khí khắp nơi như nó bình thường đều không dám xuất hiện trước mặt ác ma.Tuy rằng ác ma khinh thường hút ăn ma vật, nhưng từ sinh lý ma vật sinh ra sợ hãi làm chúng nó tự giác tránh khỏi ác ma, đây là một loại bản năng giống như động vật ăn cỏ nhỏ yếu vậy, gọi là theo lợi tránh hại.Nhưng Tô Mạt Lê là một ngoại lệ.Ma vật bình thường một khi cảm nhận được hơi thở từ người cô thì đều sẽ tránh đi, mà cô lại không thả uy áp ma khí của bản thân ra như các ác ma khác cho nên đám ma vật nhỏ không hề khó chịu, thậm chí còn trộm lấp ló dò xét cô.Lần đầu Tô Mạt Lê thấy ma vật xuất hiện trong viện của mình còn cảm thấy kinh sợ.
Này này, không phải ma vật nhỏ đều không dám xuất hiện trước mặt ác ma à? Chẳng lẽ cô làm ác ma mà hiền quá? Cô có nên thả ma khí ra hay không đây?Ma vật nhỏ như ốc sên vươn râu thăm dò từng tí một, thử dịch đến trước mặt Tô Mạt Lê.Tô Mạt Lê nhìn chằm chằm vật nhỏ đen sì sì không khống chế nổi ma khí dật tán, nghĩ ngợi một lát, quyết định vẫn đừng hù dọa trẻ con thì hơn.
Cô còn đang bận mân mê đất trồng rau của mình.Khi xác định Tô Mạt Lê không định đuổi mình đi, ma vật nhỏ kia lại to gan thêm một chút, ngồi xổm xuống cạnh một đóa hoa Hắc Ma trong viện, từ xa nhìn Tô Mạt Lê vừa gãi đầu vừa bận rộn.Việc có một thì sẽ có hai...!có một con rồi thì sẽ có con thứ hai.Tô Mạt Lê nhìn đám ma vật nhỏ coi cây Hắc Mộc trong viện thành khu nghỉ ngơi công cộng, đếm thử một chút.
Hả? Đâu ra bảy con từ lúc nào thế?Đám ma vật nhỏ vừa thành công hóa hình ra khỏi rừng rậm biên cảnh Ma giới rất dễ bị thu hút.
Ma thú, thực vật ma, ngay cả tiểu ác ma không quá mạnh cũng dễ dàng thu hút chúng nó.Trừ rừng rậm biên cảnh Ma giới ra thì muốn tìm một nơi an toàn ở Ma giới rộng lớn này còn khó hơn lên trời, không có bất cứ ác ma nào sẽ cho chúng nó một chút đồng tình.Ác ma, tên như ý nghĩa, chính là sự hội tụ của cái ác trên thế gian này mà thành.Thoáng cái, ma vật trong vườn nhỏ của Tô Mạt Lê ngày càng nhiều, trông cứ như nhà trẻ cho ma vật vậy.
Ồ, nếu lại nhiều thêm vài con nữa là thành trường tiểu học được rồi.Thân thể của ma vật hình thành từ ma khí, cho nên dù rất nhiều con đều có thể chen chúc một chỗ, sắp hàng chỉnh tề ngồi trên cây Hắc Mộc.
Có con bị chen thành tờ giấy mỏng, có con thì bị chen thành mảnh vải, không con nào như con nào.Thời gian về sau, Tô Mạt Lê phát hiện lá gan của đám nhỏ này lại to lên một chút.Chúng nó đứng cách xa ba mét, dùng ngôn ngữ ác ma không quá thành thục của mình huyên thuyên nói chuyện với Tô Mạt Lê.
Còn quay về rừng rậm biên cảnh Ma giới hái hoa ăn ma khí chạy đến cắm đầu giường Tô Mạt Lê.
Có con dứt khoát lấy ma khí trong rừng rậm biên cảnh Ma giới đặt vào bình thủy tinh đưa cho cô.
Con ma vật một mắt trước mặt thường xuyên làm như vậy.Còn nhớ lần đầu tiên, ma vật một mắt dùng hai tay chưa hóa hình hoàn toàn run rẩy dâng bình thủy tinh lên cho Tô Mạt Lê, mấy con ma vật tránh sau lưng nó lặng lẽ đánh giá cô.Tô Mạt Lê không hút ma khí.
Ma vật hóa hình lần đầu xong sẽ rời ma lâm, tu luyện thân thể có thể hóa ra ma thân, cũng chính là cơ thể giống với loài người thì mới có thể hóa ‘hình’ lần thứ hai, chính thức trở thành ác ma.
Ma khí của ác ma tự động chuyển vòng tái sinh, ác ma càng lớn mạnh thì tốc độ tái sinh ma khí càng nhanh, như một quá trình trao đổi chất vậy, cuồn cuộn không ngừng không nghỉ.Trừ khi bị hao tổn, xói mòn quá mức, bằng không sẽ không có ác ma nào đi cướp đồ của ma vật ăn.Ma khí tinh khiết là đồ tốt, có thể dùng để sử dụng hắc ma pháp, luyện ma khí.
Tuy có thể tự dùng ma khí của chính mình nhưng cô cũng chỉ là một ác ma bình thường thôi, đã vậy còn thích nghiên cứu vài loại hắc ma pháp hao tổn ma khí, cho nên bình thường không quá đủ ma khí để dùng.
Trừ rừng rậm biên cảnh Ma giới, ma khí ở nơi khác đều không đủ tinh khiết, cần phải tinh luyện, sẽ tốn một chút công sức.
Có ác ma thậm chí còn dứt khoát bắt ma vật đến luyện chế ma khí.Rừng rậm biên cảnh Ma giới hàng năm bao phủ trong hắc khí, là nơi ma khí sinh ra, cũng là cái nôi của mọi ma vật.
Mà chỗ Tô Mạt Lê giờ đã thành cái phòng sinh đẻ cực lớn của Ma giới rồi.Về phần ma khí, vạn vật đều do trời đất tạo ra, có âm tất có dương, có ánh sáng cũng sẽ có bóng tối.
Mà khí trong rừng rậm biên cảnh Ma giới phần lớn được hình thành tự nhiên, có một phần là từ thế giới loài người truyền tới.Sau khi con người chết đi, những linh hồn từng làm đủ loại chuyện ác độc tàn nhẫn sẽ tự khắc mà phiêu về Ma giới, hoàn toàn không kháng cự cược.
Ma giới có một lực hấp dẫn trí mạng với các linh hồn hung ác tàn bạo nhưng giữa thế giới loài người và Ma giới cũng có một mảnh đất màu xám.Mảnh đất màu xám là cách mà Ma giới gọi.
Còn thế giới loài người và Thiên giới gọi khu vực này là vực Độ Ma.Linh hồn sa đọa của Nhân gian, thậm chí là Thiên giới đều sẽ bị hút vào mảnh đất màu xám, nếm trải nỗi khổ bị quất hồn, linh hồn bị xé rách, nghiền nát, chỉ dư vài mảnh ma khí bay vào tới Ma giới.Nhưng vào được tới Ma giới thì thế gian cũng đã không còn lệ hồn kia nữa, toàn bộ ký ức và những gì từng trải qua đều tan thành mây khói.Ma khí trong rừng rậm biên cảnh Ma giới cắn nuốt lẫn nhau, dần trưởng thành, mạnh đến mức có thể biến ảo thành hình, cho dù chỉ là hình vuông hoặc hình quả trứng cũng không sao.
Tô Mạt Lê trầm ngâm, lúc trước cô có hình gì nhỉ?Ma vật nhỏ duy