Khi Tô Mạt Lê còn là người, nếu ăn lẩu ở nhà thì đa số là dùng bếp điện từ hoặc bếp gas du lịch.
Thật ra cô vẫn luôn cảm thấy không có cái gì có thể ra vẻ sang chảnh hơn bếp lò than hồng để lửa nhỏ đun lẩu.Chuẩn bị bếp, đặt nồi uyên ương lên, lại ném một ma pháp hệ lửa vào bếp, lửa trong bếp liền cháy lên như nến điện, chủ yếu là có bầu không khí thôi.Tô Mạt Lê vô cùng muốn cùng người khác chia sẻ một chút, ngước đầu nhìn một vòng: Một đám ma vật ngoan ngoãn chen chúc lẫn nhau trong nhà gỗ, Hắc Vụ không có đại não...!và Chris Fado ngồi trên ghế chờ ăn...!Thôi được rồi, tự cô thưởng thức.Nhanh tay pha hai chén nước chấm, nồi uyên ương có một nửa là canh gà thêm cà chua, nửa kia là nước đỏ cay nồng.
Chris Fado không thích ăn cay quá, Tô Mạt Lê để anh ăn nước gà cà chua ngụy lẩu đỏ.Đầu tiên là múc một bát canh, Tô Mạt Lê dùng thìa đảo nhanh vài lần cho nguội bớt.Chris Fado không thích ăn đồ nóng quá, thường xuyên bắt Tô Mạt Lê thổi nguội cho mình.
Tô Mạt Lê hình thành thói quen, trước khi đưa bát cho anh đều sẽ thổi nguội như cho con ăn cơm vậy.“Anh uống ít nước canh trước đi, giờ tôi sẽ nhúng thịt một lát.”(*Trong raw truyện thì đoạn này chị “hoa lài” không còn xưng kính ngữ với anh nhà nữa rồi)Ma giới không quá chú trọng lễ nghi và xưng hô.
Đôi khi đại ma vương Chris Fado sẽ tự xưng là ‘bổn vương’, có khi lại xưng ‘ta’.
Đám tùy tùng phụ thuộc bình thường đều gọi ma vương là đại nhân, chỉ có mình Tô Mạt Lê nói một hai câu là quên mất.
Dù sao không có ác ma nào sẽ thường xuyên trò chuyện với Chris Fado như Tô Mạt Lê.Chris Fado cũng không để ý, cầm thìa từ tốn uống canh.
Tô Mạt Lê quan sát, thấy anh có vẻ vừa lòng, một thoáng đã uống xong.“Đưa bát cho tôi.” Tô Mạt Lê lấy bát không trong tay anh, gắp thịt bắp bò, thịt dê và tiết vào bát anh.Chris Fado chỉ vào bên nồi hồng: “Lấy một miếng trong nồi này.”“Bên này cay lắm, nếm thử đi đã.” Tô Mạt Lê lại lấy một bát không bên cạnh ra, gắp một miếng thịt bên nồi cay cho anh.Chris Fado vốn không biết dùng đũa, nhưng lại linh mẫn khéo tay, nhìn qua một lần là học được.
Ngón tay trắng nõn thon dài nắm cây đũa gỗ màu đen trông rất thích mắt.Chris Fado thử nếm một chút, Tô Mạt Lê nhìn chằm chằm anh không chớp mắt.
Mặt đại ác ma sầm xuống, ra vẻ không có gì nuốt đồ ăn trong miệng xuống.
Sau đó không nhìn bát dính ớt dỏ nữa.Tô Mạt Lê cười khẽ, không nói thêm gì, chỉ kéo bát có dính canh đỏ về tự ăn.Tướng ăn của Chris Fado dễ nhìn hơn Tô Mạt Lê nhiều.
Tô Mạt Lê cũng buồn bực, ác ma chắc chắn không học lễ nghi phép tắc gì, nhưng mỗi động tác của Chris Fado đều rất ung dung.Tô Mạt Lê nghĩ sâu xa một hồi, cảm thấy nguyên nhân chủ yếu là Chris Fado lười quá, làm cái gì cũng tản mạn, không nhanh không chậm.
Lại thêm thái độ không coi ai ra gì, trông vừa nhàn nhã lại ung dung.Chris Fado ăn không nhanh, nhưng lượng lại không nhỏ.
Tô Mạt Lê thấy anh ăn nhiều thì trong lòng sinh ra cảm giác thỏa mãn.Không có đầu bếp nào không thích khách hàng ủng hộ mình cả.Ví như có nhiều đứa trẻ vừa ăn hai miếng đã kêu no, chắc chắn là muốn ăn đánh.
Nếu ăn đến ngon lành thì mẹ ruột chắc chắn sẽ hớn hở cười hỏi con ăn no chưa? Ăn thêm bát nữa không?Ăn xong bữa chiều, Tô Mạt Lê định ngâm mình.
Nhưng Đại Ma Vương vẫn chưa định rời đi, ngược lại còn quen thuộc hỏi: “Ngâm mình à?”Tô Mạt Lê đã làm cho Chris Fado bể tắm cỡ lớn rồi, mà Chris Fado lại chỉ ngâm đúng một lần.Tô Mạt Lê cũng tỏ vẻ hiểu được.
Ngâm người một mình đâu thể nào vui sướng bằng có hai người vừa ăn vừa nói chuyện lại uống một ít chứ? Nhưng Tô Mạt Lê chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc.
Lúc trước đừng nói Tô Mạt Lê làm bể tắm cho anh rồi, chính anh cũng có cái bể lớn vô cùng, có cái nào không đẹp đâu chứ? Nếu định ngâm mình cùng nhau thật thì lần sau đến bể nhà sếp có được không? Tô Mạt Lê vô cùng muốn hỏi câu này.Sau khi ngâm mình với Chris Fado nhiều lần như vậy, Tô Mạt Lê có năng lực thích ứng mạnh nên đã vô cùng bình tĩnh rồi.Cô cảm thấy thái độ của mình đối với lễ nghi nam nữ ngày càng rơi xuống...!có lẽ ác ma chính là sinh vật như vậy.
Tô Mạt Lê nhủ thầm.Mãi đến khi hai người ngâm tắm xong, Tô Mạt Lê nói chúc ngủ ngon với đám ma vật nhỏ trong nhà cây, lại mang Hắc Vụ, Độc Nhãn và Bát Quái về phòng...!thấy Chris Fado cũng theo vào thì cô đã hoàn toàn ngây ngốc.Không đúng, sếp ơi, anh tưởng anh là quản lý ký túc xá đấy à? Muốn đi chỗ nào thì đi chỗ ấy chắc?Chris Fado cũng không hiểu mình nghĩ như thế nào.
Anh và Tô Mạt Lê cùng vào tới cung điện, nhìn cô cười ha hả trêu ma vật Độc Nhãn.
Độc Nhãn vì e ngại Chris Fado nên chỉ có thể chui trong lòng Tô Mạt Lê.
Bát Quái ngồi trên vai cô, dùng móng vuốt cào Độc Nhãn chơi.Tới tầng hai, nhìn Tô Mạt Lê tha một chuỗi vật nhỏ vào phòng, anh chợt không muốn về tầng ba nơi căn phòng hoa lệ mà trống trơn kia nữa.Ma xui quỷ khiến thế nào, Đại ác ma lại theo Tô Mạt Lê vào phòng.Thế này là thế nào? Mình thăng cấp từ đệm nằm thành gối ôm rồi đấy à?“Đại nhân, đây là phòng tôi.” Tô Mạt Lê cười gượng nhắc nhở.Chris Fado liếc cô một cái, vẻ mặt ‘Còn cần em nhắc ta à?’ “Đại nhân, phòng ngài ở tầng ba.” Tô Mạt Lê chỉ chỉ đỉnh đầu.
“Trên đấy rộng hơn nhiều, còn xa hoa hơn nữa.” Tuy cô chưa từng vào, nhưng có thể tưởng tượng được.Chris Fado không để ý đến cô nữa, vòng qua cô vào phòng ngủ.“Haiz...” Tô Mạt Lê thở dài, nhìn Độc Nhãn và Bát Quái trông mong nhìn mình, nói với Hắc Vụ: “Ba đứa mi ra phòng khách ngủ đi.” Nói xong, cô nắm áo choàng lên, đi vào phòng ngủ.Vừa vào đến phòng ngủ, cánh cửa đã bị một trận gió thổi sập lại.
Nếu đúng ra thì lúc này trạng thái tâm lý của Tô Mạt Lê vốn dĩ nên thấy sợ hãi hoặc kinh ngạc mơi đúng.
Nhưng giờ phút này cô có vẻ sóng êm gió lặng.
Kiểu...!Ồ, đến giai đoạn tiếp theo à? Anh nói sớm một chút tôi còn chuẩn bị tư tưởng.Chris Fado đánh giá bố trí trong phòng ngủ.
Tô Mạt Lê không thay đổi nội thất vốn có, chỉ đổi chăn ga gối thành đồ mới của chính cô, cộng thêm nệm Simmons cỡ lớn.
Trên đầu giường còn có đèn ngủ hoa đào của thiếu nữ, màn màu xanh lam, rất có hương vị Tô Mạt Lê.“Em ngủ đi.” Chris Fado hất cằm ra hiệu về phía giường, sau đấy bỏ giày ra ngồi dựa vào tủ đầu giường, ý bảo Tô Mạt Lê có thể ngủ trước.Tô Mạt Lê tọa đàm tẩy não cả ngày đã mệt lắm rồi, không nói hai lời cởϊ áσ choàng chui vào ổ chăn.
Cô thật sự hơi mệt.Cô nghiêng mình về phía Chris Fado, khẽ nói: “Chúc đại nhân ngủ ngon.” Cô không thích quay lưng về phía anh, sẽ không thấy được động tác của anh.
Tóm lại là vẫn lo lắng.Cô cọ cọ gối đầu, nhắm mắt chìm vào mộng đẹp.Chris Fado sầm mặt, không biết là đang nhìn Tô Mạt Lê hay chỉ đang nhìn hướng đó thôi.Cô ấy cứ ngủ như vậy sao?Chris Fado cảm thấy khó tin.
Nếu là ác ma nữ khác gặp lúc này có khi đã sớm bày ra đủ chiêu trò rồi, ai như cô ấy, nhắm mắt lại còn chưa đếm đến một trăm đã khẽ ngáy rồi.Không phải dị dạng này yêu thầm anh đã lâu sao?Tô Mạt Lê cũng muốn duy trì tỉnh táo một lúc lắm chứ, đáng tiếc cơn buồn ngủ rất mạnh mẽ, hoàn toàn cường ngạnh hơn cả Đại Ma Vương Chris Fado.
Cô vừa đặt đầu xuống gối thì cái gì mà Chris Fado, cái gì mà Đại ác ma đều không bằng Chu Công hết.Lặng yên nhìn dáng ngủ của Tô Mạt Lê một lúc, Chris Fado hoàn toàn không buồn ngủ, ngược lại còn nghẹn đến mức khó chịu.Nếu hôm nay Tô Mạt Lê tích cực như các ác ma nữ khác, anh không biết liệu mình có xử lý cô không.
Nhưng giờ cô nhắm mắt liền ngủ lại khiến anh càng thêm tức giận.Đại Ma Vương vui giận thất thường vung mạnh áo choàng trên người, chui vào ổ chăn màu bạc kia.Tô Mạt Lê đang mông lung ngủ thì cảm thấy cổ mình hơi ngứa, cô muốn gãi một chút lại ngủ tiếp, nhưng cổ tay lại bị giữ chặt, giãy dụa kiểu gì cũng không thoát.Tô Mạt Lê cau mày hậm hực, vào giấc mơ của tôi mà còn dám khống chế tôi à?Cô lập tức dùng sức giãy hai tay, mà thứ trói buộc kia cũng ngày