Vấn đề của Chris Fado không phải rất khó trả lời, do năm chữ tạo thành một câu hỏi ngược lại, em không yêu ta sao?Nếu là nửa tháng trước, chắc hẳn Tô Mạt Lê sẽ nghĩ: Boss, sao ngài lại đùa giỡn như vậy với tôi thế? Ha ha, loại tình cảm nào? Tôn sùng? Kính trọng? Ngưỡng mộ? Ngài thích cái nào thì tôi sẽ trả lời cái đó.Nhưng trong nửa tháng này đã xảy ra...!Ừ, chỉ một chuyện như vậy, hai người bọn họ bay cao thật cao.
Rất nhiều vấn đề chưa từng nghĩ tới thì bây giờ lại đồng loạt tới hết, cô đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện giữa hai người bọn họ.Nếu hai người bọn họ đều là con người thì mọi chuyện đã đơn giản hơn rồi, đôi bên đều có tình cảm với nhau, vậy thì chỉ cần hẹn hò thử là được.
Nhưng quan trọng Chris Fado không phải là người, cách hỏi quá mức trực tiếp, rất dễ khiến người ta không xuống đài được.Được rồi, nếu như cô dám nói “Đúng vậy, tôi không yêu ngài.” Thì đoán chừng cô sẽ bị Chris Fado tức giận ném từ lầu ba xuống.
Vẻ mặt Chris Fado rất khó đoán, tính tình lại vô cùng cực đoan, nói trở mặt là có thể trở mặt ngay.Tô Mạt Lê mím môi, nở một nụ cười, nói: “...”Cô còn chưa kịp nói thì cảm giác không có sức quen thuộc ập đến, Tô Mạt Lê cúi đầu xuống, phát hiện hai chân mình đang hóa sương mù.Lại nữa? Có phải là cô nên đi mua vé số hay không? Trong một thời gian ngắn mà bị triệu hồi tận hai lần?Vội vàng ngẩng đầu lên, Chris Fado vẫn duy trì tư thế nằm sấp quay đầu, nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Cho dù là nguyện vọng gì thì cũng đừng đồng ý, lập tức quay lại.”Ngay cả câu trả lời cũng không kịp nói, Tô Mạt Lê đã chìm vào trong một mảnh tối tắm.Quen cửa quen nẻo đẩy sương mù quẩn quanh khắp người ra, cô nhìn thấy gì đây? À, đây chẳng phải là bạn nhỏ cùng họ với Nhị Đại Vương, Chris Fado Lahr đấy sao?Tô Mạt Lê thở dài, nói: “Tiền lên sân khấu của chị rất đắt đấy.”Trạng thái của Lahr trông có vẻ tốt hơn so với lần trước rất nhiều, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Phát hiện ác ma được triệu hồi ra chính là Tô Mạt Lê thì vui vẻ đến mức hai mắt sáng rực lên.“Nói đi, nhóc có nguyện vọng gì?”“Meo meo sắp sinh em bé, nhưng mà ba em lại không có ở nhà.” Lahr chỉ vào ổ cho thú cưng trong góc tường, bên trong có một con mèo cái với cái bụng to sắp sinh đang nằm.“...!Vậy nhóc đi tìm bác sĩ thú ý đi chứ! Ác ma không chịu trách nhiệm đỡ đẻ.” Tô Mạt Lê im lặng nhìn Lahr.Lahr bị Tô Mạt Lê hung dữ, đứa trẻ bỗng chốc bị dọa sợ, nếu mà có cái đuôi thì chắc chắn bây giờ nó đang rũ xuống.“Em không biết phải tìm bác sĩ thú y bằng cách nào.” Lahr hít một hơi thật sâu, sắp khóc đến nơi.Nói chuyện yêu đương đến mức sao Hỏa văng khắp nơi, đang tới giai đoạn gay cấn thì lại bị triệu hồi để đỡ đẻ cho mèo.
Tô Mạt Lê cảm khái, chênh lệch này cũng quá lớn rồi đấy.“Được rồi, được rồi, đừng khóc, chị nhận nguyện vọng này.” Sau khi làm cho Lahr chỉ cần không cẩn thận là sẽ khóc bình tĩnh trở lại, Tô Mạt Lê đi về phía ổ mèo.Bởi vì người lạ tới gần nên mèo cái đang chờ sinh con nhe răng ra, cổ họng phát ra tiếng “Grừ grừ” để kháng cự.“Ba của nhóc đâu?” Một tay Tô Mạt Lê vẽ hắc ma pháp, con ngươi của mèo quýt tan rã, nhìn về phía trước giống như con rối, mặc cho Tô Mạt Lê tiến hành giở trò để kiểm tra.“Không gọi điện thoại cho ba em được.” Lahr ngồi xổm bên cạnh Tô Mạt Lê, vừa trả lời vừa đánh giá một đầu tóc bạc của cô.
Cậu bé thật sự rất muốn sờ thử, nó có cảm giác giống như nhựa hay sao?...!Lần trước cô đã muốn nói, trái tim của ba đứa trẻ này cũng quá lớn.
Để một đứa con nhỏ ở nhà cùng với một con mèo đang chờ sinh, cho dù công việc có bận rộn thì chẳng lẽ mình cũng không có người thân bạn bè gì hay sao? Trẻ nhỏ không biết làm gì thì chỉ có thể triệu hồi ác ma? Nếu như ác ma được triệu hồi không đến thì sao?Mèo quýt sinh con rất suôn sẻ, gián đoạn sinh ra sáu con mèo nhỏ, khi Tô Mạt Lê còn là người đã từng thấy cảnh chó mèo sinh sản, ngoại trừ ma thú thì những con vật nhỏ khác cô đều có thể đỡ đẻ.Sinh sản tốn gần sáu tiếng, Tô Mạt Lê liếc nhìn đồng hồ treo tường một cái...!Rồi xong, chắc chắn Chris Fado đã tức giận rồi.“Mèo con sẽ tự bú sữa mẹ, còn mèo mẹ thì để nó nghỉ ngơi một chút, nhớ thêm đồ ăn cho nó đấy.” Tô Mạt Lê chỉ vào mèo quýt rồi nói với Lahr.Nửa đường Lahr có hơi mệt mỏi nên đã dựa vào tưởng ngủ thϊếp đi, chờ mèo con được sinh ra hết xong thì cô mới đánh thức cậu bé.“Vâng ạ.” Sợ Tô Mạt Lê lại đi ngay lập tức nên Lahr túm lấy áo choàng đen của cô theo bản năng, nói: “Chị ơi, em đói bụng.”Tô Mạt Lê thở dài.
Đã trễ lâu như vậy rồi, trễ thêm một lúc nữa cũng không sao: “Đi thôi, đến phòng bếp nhà nhóc nhìn thử coi sao.
Chị nói cho nhóc nghe, đây là nguyện vọng thứ hai đấy có biết không?”Dường như Lahr đang rất vui vẻ, kéo áo Tô Mạt Lê rồi đi bên cạnh cô.Lần trước Tô Mạt Lê cũng được triệu hồi ngay trong căn phòng đó, nên cô vẫn chưa nhìn xem bên ngoài căn phòng trông như thế nào.
Ra ngoài, là một hành lang thật dài, Tô Mạt Lê hỏi: “Đi bên nào?”“Dạ bên này.” Lahr chỉ về hướng bên phải.Tô Mạt Lê đi theo hướng Lahr chỉ, trên đường có đi ngang qua một căn phòng, cửa phòng rộng mở, Tô Mạt Lê vô tình nhìn vào trong, động tác quay đầu khẽ ngừng, rồi nhanh chóng quay đầu trở lại.
Trong phòng đặt một kệ sách nhiều tầng, bên trên bày đầy sách vở, còn có một bàn làm việc, chắc hẳn là thư phòng.
Kế bên còn treo một bức tranh trên tường, trong tranh vẽ một người đàn ông rất đẹp trai, sống mũi cao thẳng, đôi mắt hẹp dài, bờ môi phơn phớt hồng.“Đó là ai?” Tô Mạt Lê dừng chân, chỉ vào người đàn ông trong tranh hỏi.Lahr nhìn vào trong một cái rồi nói với vẻ đầy tự hào: “Dạ đó là đại anh hùng của gia tộc bọn em, Chris Fado Tadanbel.”A, tên giống như như đúc, ngoại trừ màu tóc và màu mắt khác thì gương mặt cũng như hai giọt nước: “Kể chị nghe câu chuyện về anh ấy một chút được không?”Đó là một thời đại đầy hỗn loạn, khói lửa chiến tranh khắp nơi, vạn dặm đất hoang, nơi nơi là xác chết vì đói.
Ngay cả gia tộc Chris Fado cũng đang đứng bên bờ vực diệt vong.“Sau đó anh hùng đã đứng ra.” Lahr vừa ăn bánh thịt vừa hùng hổ nói: “Ông ấy đã tìm được hắc ma pháp triệu hồi ác ma, hiến dâng linh hồn mình cho ác ma nên mới có thể giúp cho gia tộc tiếp tục tồn tại.
Ba em nói ông ấy là đại anh hùng của bọn em.”Tô Mạt Lê nhai nhai lạp xưởng, căn bản không cảm nhận được sự tự hào của Lahr.
Cũng không thể tưởng tượng ra Chris Fado mà cô biết sẽ hy sinh bản thân, bảo vệ người khác.“Anh ấy tự nguyện sao?” Tô Mạt Lê hỏi.“Đương nhiên ạ.”Vậy thì thật đúng là đủ ngu ngốc, cô sẽ kể lại câu chuyện này cho Chris Fado nghe.Lạp xưởng tươi ngon mọng nước nhưng Tô Mạt Lê lại cảm thấy nhạt như nước ốc, buông nĩa hỏi: “Có sách ghi lại chuyện này không? Chị có chút hứng thú.”Lahr không chút chần chừ, nhảy xuống ghế: “Dạ có, đợi em đi lấy cho chị.” Ba của cậu bé đã đọc rất nhiều lần rồi.Trên sách được ghi lại hoàn chỉnh hơn, cũng kể lại tình hình thực tế năm đó.
Dân chúng lầm than, khắp nơi hoang tàn, mà trời còn giáng hạn lớn.Chris Fado Tadanbel là một thanh niên có chút cà lơ phất phơ, tìm cách sinh sống trong khe hở thời loạn.Khi gia tộc đứng bên ranh giới tồn vong, không ai bằng lòng đứng ra.Chỉ có anh, biếng nhác đi ra khỏi đám người, nhẹ nhàng nói: “Để tôi.”Không có nghĩa bạc vân thiên*, anh dũng hy sinh cao thượng như Lahr nói, mà anh hay dùng giọng