Xung quanh tối om, thứ duy nhất tản ra ánh sáng là mấy viên trân châu trắng muốt lơ lửng giữa không trung.
Những hạt trân châu có kích thước bằng đầu người, thoạt nhìn trông giống như cái chụp đèn tròn thường thấy trong nhà vệ sinh.
Nhưng ánh sáng phát ra thì hoàn toàn khác biệt, ánh sáng đèn điện thì sáng thật, nhưng nhìn lâu mắt sẽ có cảm giác nóng rát.Còn ánh sáng của trân châu thì dịu hơn, từng vầng sáng như có thật.Tôn Minh Châu chớp mắt, đầu không động đậy, cơ thể dường như không hề có sự đề phòng gì.
Ánh mắt cô nhanh chóng quét một vòng nhìn khắp bốn phía, lỗ chân lông lập tức nở ra, hơi thở nóng rực phả ra từ trong mũi.Hai tay cô bị dây thừng trói chặt ở sau lưng, cô đang ngồi xổm trên mặt đất, mà cũng không thể nói là mặt.
Nhìn hết tầm mắt bốn phía xung quanh thì thấy chỗ này không phải là rừng núi hoang vắng, cũng không phải là rừng cây xanh um tùm, càng không phải là con đường lớn ngõ nhỏ gì.Mà là một bức tường nước bao quanh, không phải là loại thác nước như Thủy Liêm Động của Hoa Quả Sơn, mà càng giống như một bể nước khổng lồ có thể chứa cả cá mập voi bên trong của các Viện hải dương học.
Kính của bể được tháo ra, nước và sinh vật biển bên trong vẫn duy trì trạng thái không thay đổi.… Tôn Minh Châu cảm thấy có lẽ là mình bị nhốt suốt đêm nên sinh ra ảo giác rồi, cô quay đầu nhìn lại một lúc...!Dòng nước trên mặt tường nước chung quanh đang chậm rãi chảy, lớp tường nước kia giống như một bộ phim tài liệu về đại dương, bên trong có đủ các loại cá lớn Tô Mạt Lê chưa từng nhìn thấy bao giờ đang bơi qua bơi lại.Chẳng lẽ ở đây là đáy biển?...!Áp lực dưới đáy biển lớn, nên sinh vật biển sống ở đây có lớp da dày hơn to hơn? Một con cá lớn bơi đến trước mặt cô, Tôn Minh Châu có thể nhìn ra, nó… dường như còn dài hơn cô nữa.Cơ thể Tôn Minh Châu căng thẳng, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.Cô tránh nhìn thẳng vào con cá lớn, chỉ liếc khóe mắt quan sát hướng đi của nó, cho đến khi con cá khổng lồ biến mất trong bóng tối xa xăm.Cô nuốt một ngụm nước miếng, lúc này Tôn Minh Châu mới phát hiện mình đã bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh đầy người, vừa lấy lại tinh thần thì lại có một con cá lớn bơi tới...Liên tục mấy con cá lớn bơi qua người cô.
Không biết là vì chúng nó không nhìn được thứ bên trong bức tường nước, hay là vì không có hứng thú với không gian không có nước này.
Không có bất kỳ một sinh vật biển nào bơi xuyên qua bức tường nước.Bức tường nước như chỉ một giây sau sẽ trút nước này dường như có một vành đai ngăn cách, ngăn cách thế giới đáy biển và không gian cô đang đứng.Cái cổ bị siết chặt trong một khoảng thời gian dài có chút đau nhức, Tôn Minh Châu quay đầu sang hai bên trái phải.
Khi xoay sang phải khóe mắt bắt gặp một bóng người khiến cô giật nảy mình.Ở ngay viền của vầng sáng do những hạt trân châu phát ra có một cô gái nhỏ đang cuộn tròn người.
Nhìn qua thì cỡ tầm mười năm, mười sáu tuổi.
Quần áo trên người là kiểu áo chui đầu bằng chất liệu vải bố giống như trong những phim truyền hình cổ đại.
Tóc cũng được chải theo kiểu cổ đại, trông hơi lộn xộn.
Ánh mắt đang nhắm chặt hơi sung, có vẻ là khóc trong lúc ngủ.Diễn viên à?Nhưng Tôn Minh Châu đã nhanh chóng xóa bỏ ý tưởng này, studio nào có thể dựng được cảnh chân thật đến vậy.
Những con vật dài mấy mét bơi ngoài bức tường nước kia có thể mượn được ở đâu ra? Cô đã đi qua nhiều Viện hải dương học như vậy mà còn chưa từng thấy được những chủng loại thế này.Tôn Minh Châu đột nhiên nghĩ tới điều gì, cô cúi mạnh đầu xuống nhìn… Lọt vào tầm mắt không phải là bộ đồ mặc ở nhà rộng thùng thình cô mặc trước khi đi ngủ, mà là một bộ đồ vải kiểu cổ đại tuyệt đối không nên xuất hiện trên người cô.Tôn Minh Châu buộc bản thân mình phải tỉnh táo lại, rồi nhích mông dần về phía bức tường nước.
Xuyên qua hình ảnh phản chiếu mơ hồ của bức tường nước cô có thể nhìn thấy khuôn mặt của mình.Cả người Tôn Minh Châu đều cứng lại, hình ảnh phản chiếu mờ ảo trong gương nước đúng là khuôn mặt của cô, nhưng không phải khuôn mặt hiện giờ.
Khuôn mặt này trông vô cùng non nớt gầy gò, nhiều lắm là mười bốn mười lăm tuổi.
Điều đáng sợ hơn nữa chính là trên đầu cô cũng chải một kiểu tóc cổ đại giống cô gái kia.Cô, Tôn Minh Châu, ba mươi hai tuổi, từ sau khi tốt nghiệp đại học đã không còn để tóc dài nữa.Trong lòng có cả trăm câu chửi thề xẹt qua, cô cảm thấy đầu óc mình không được tỉnh táo lắm, cần phải hút một điếu thuốc để bình tĩnh lại.Cô đang định móc túi tìm đồ theo thói quen rồi mới nhớ ra hai tay mình đang bị trói ra sau, hoàn toàn không thể cử động được.Địa điểm kỳ quái, tình huống không rõ, không có cái gì tệ hơn được nữa.Hít vào, thở ra, Tôn Minh Châu bắt buộc bản thân phải hít thở thật sâu.
Lúc này cô nhất định phải thật bình tĩnh, não phải có lý trí mới có thể đối mặt với bất cứ điều gì xảy ra tiếp theo.Cô phải suy nghĩ cẩn thận, xem trước khi đi ngủ mình đã làm gì.Cô về đến nhà lúc 5h30 sáng, tắm rửa rồi đi ngủ, trước khi ngủ còn đọc tiểu thuyết, cuối cùng cũng đã đọc hết.… Chờ chút… Tiểu thuyết?Tôn Minh Châu sững sờ suy nghĩ trong mười giây...!Không thể nào...Từ phía xa truyền đến tiếng bước chân nặng nề, bịch bịch, từ xa đến gần.Con người bước đi sẽ không phát ra tiếng giẫm lên mặt đất nặng nề như vậy, mỗi một bước nện xuống đất thậm chí còn làm cho Tôn Minh Châu cảm nhận được mặt đất đang rung động, bức tường nước gợn lên từng đợt sóng.Nghe như là tiếng của một con quái vật bước đi bằng hai chân.Trong óc Tôn Minh Châu chợt xẹt qua một đoạn ký ức ngắn.
Cô nhìn sang bên phải, cô gái đang hôn mê đã tỉnh lại, co ro hoảng sợ nhìn về phía tiếng bước chân truyền đến từ sâu trong bóng tối.Tôn Minh Châu cảm giác tư tưởng của mình đã bị “đáy biển” và những con cá lớn kia kìm hãm.
Nếu cô đoán không lầm thì đây không phải là đáy biển, mà là đáy sông.Thế nhưng! Vì sao đáy sông lại có nhiều cá lớn như vậy? Còn lớn hơn cả cá heo sông Dương Tử.Tôn Minh Châu nhanh chóng nhỏ giọng nói với cô gái kia: “Có phải ngươi tên là Chúc Liên Sinh không?”Có vẻ cô gái rất sợ hãi, câu hỏi đột ngột của Tôn Minh Châu làm nàng ta sợ giật thót người hơi run, sau hai giây mới phản ứng lại, chậm rãi gật đầu.Tôn Minh Châu lập tức như bị sét đánh ngang tai.
Thế này không phải là chơi đùa rồi, nếu cô gái này thật sự tên là Chúc Liên Sinh.Thì có khả năng cô không thể sống quá đêm nay… Nói chính xác thì là nguyên chủ của cơ thể này sẽ không sống được quá đêm nay.Có lẽ sau khi cô chết là có thể quay lại?Vậy nếu lỡ như chết rồi là chết hẳn luôn thì sao?Tiếng bước chân ngày càng đến gần, Tôn Minh Châu thở ra một hơi, nói với Chúc Liên Sinh: “Ngươi đừng nói chuyện, đừng tạo ra tiếng động, quan trọng nhất là đừng khóc!” Gia đình Chúc Liên Sinh là ngư dân, khi mẹ nàng ta đi nhặt đài sen trong hồ đã sinh ra nàng ta.
Theo lý mà nói thì tiểu cô nương muốn bơi từ đáy sông trở lại mặt nước hoàn toàn là chuyện viển vông.Nhưng trong nguyên tác nàng ta đã lặng lẽ trốn đi, bơi lên trên từ dưới đáy sông sâu hàng chục mét.Quả thực chính là một tàu ngầm hình người.Tôn Minh Châu cảm thấy nguyên nhân lớn nhất của sự ly kỳ đó là vì Chúc Liên Sinh là nhân vật nữ chính của cuốn sách này.Tôn Minh Châu vừa dứt lời thì bóng dáng cao lớn trong bóng tối đã bước ra từ bên lề vầng sáng, như đi trong quặng mỏ, lớp vảy phản xạ ánh sáng của trân châu.Chúc Liên Sinh đã sợ hãi đến choáng váng, quên mất cả việc khóc, quên mất sợ hãi, trông như một con cá bị ném lên mặt đất, chỉ biết há miệng, hô hấp cũng bị ngừng lại.Tôn Minh Châu đã đoán được nàng ta sẽ như vậy.
Trong nguyên tác chính vì khó thở mà Chúc Liên Sinh mới ngất đi.
Còn nguyên chủ của cơ thể Tôn Minh Châu thì vì vừa la hét, vừa khóc lóc om sòm nên trong nháy mắt đã bị bóp chết.Để đề phòng vạn nhất nên Tôn Minh Châu mới dặn Chúc Liên Sinh phải im lặng, đừng vì cánh bướm của nàng ta mà tạo ra hiệu ứng kỳ quái gì.Cô không muốn nhìn thấy một tiểu cô nương bị bóp chết ngay trước mặt mình.Dù Tôn Minh Châu đã chuẩn bị tâm lý thì trái tim cũng không nhịn được mà run lên.Lúc đọc tiểu thuyết dù lời văn có miêu tả chân thực đến đâu thì người đọc cũng sẽ không sợ hãi đến phát run.
Chỉ đến khi tận mắt chứng kiến thì mới hiểu được thế nào là quái vật khủng bố.Sinh vật trước mắt