Tôn Minh Châu cúi đầu xuống, chậm rãi đứng dậy.Một người đã 32 tuổi, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng đã trải qua không ít như nàng, đây là lần đầu tiên nàng thấy xấu hổ như thế này.
Thật đấy, xấu hổ cực kỳ!“Ngươi đúng là từng chút từng chút một phá vỡ giới hạn của ta.” Tôn Minh Châu đỡ trán lẩm bẩm.Chiêu Giang nhìn từ trên xuống không thể nhìn thấy biểu cảm của nàng được, chỉ có thể khuỵu gối ngồi xổm xuống, hai con mắt to tròn nhìn nàng, thấp giọng gọi: “Minh Châu Minh Châu” giống như đang hỏi nàng đang làm gì đó vậy?Giọng nói của Chiêu Giang trời sinh đã khàn và trầm thấp hơn loài người rồi, nghe chẳng giống giọng nói của một Tiểu Long Vương chút nào cả.“Giống một Lão Long Vương hơn.”Rồng được tạo ra từ linh khí giữa trời và đất, ngủ sâu cả ngàn năm mới có thể tu thành hình dạng con người được.Mặc dù Tôn Minh Châu cảm thấy người này hoàn toàn không thể nào gọi là hình dạng “con người” được.Chiêu Giang đưa tay ra ôm lấy nàng, chậm như rùa trở về lều đá, không ngừng gọi tên nàng: “Minh Châu, Minh Châu, Minh Châu.” Trông có vẻ hắn rất thích nói chuyện, dùng cổ họng phát ra rất nhiều các loại âm thanh khác nhau.Từ chuyện này, Tôn Minh Châu có thể đoán ra được trước khi nàng đến đây, Chiêu Giang có thể chỉ nghe qua âm thanh của bọt nước thôi, cho nên hắn mới không ngừng bắt chước như thế.
Đến khi gặp nàng rồi chỉ biết nói câu: “Ùng ục ùng ục.”“Sao ngươi lại là Long Vương được thế?” Lẽ ra ngươi nên dũng mãnh hơn, máu lạnh hơn mới đúng chứ.
Như vậy mới giống với Long Vương gϊếŧ người không chớp mắt trong tiểu thuyết.Tôn Minh Châu thở dài, Chiêu Giang kéo nàng qua, gọi tên của nàng, nàng càng ngày càng xem hắn như một “con người” rồi.
Biểu cảm của Tôn Minh Châu trông cũng rất thoải mái, còn có thể lẩm bẩm nói đùa với Chiêu Giang nữa.
Trong lòng nàng cũng có sự đề phòng và hơi sợ Chiêu Giang, vậy nên nàng mới để hắn gọi tên nàng như vậy.Những thứ mà bản thân nàng đã ký tên rồi thì đương nhiên sẽ mang theo chút sự quen thuộc.
Nàng cần những ám hiệu tâm lý như vậy để lúc nàng và Chiêu Giang tiếp xúc với nhau sẽ càng thoải mái hơn.Bỗng nhiên, Chiêu Giang ngẩng đầu lên, cổ rất thẳng, giống như đang tập trung suy nghĩ, lắng nghe âm thanh gì đó vậy.Tôn Minh Châu cũng lắng nghe thử, ngoại trừ âm thanh nước chảy của bức tường nước ra thì chẳng nghe thấy âm thanh gì cả.Chiêu Giang từ từ đặt Tôn Minh Châu xuống, một giây sau, cả người lao ra khỏi bức tường nước giống như đạn pháo vậy.Hắn làm gì thế?...!Nếu sớm biết hắn muốn đi thì bây giờ nàng mới đi vệ sinh thì có phải tốt hơn rồi không?Tôn Minh Châu cũng đứng dậy, đặt những viên trân châu nhỏ phát sáng mà Chiêu Giang đã đưa cho nàng vào trong lều đá.
Trong lều đá chỉ cần liếc qua là biết liền, chẳng có gì bên trong đó cả.
Tôn Minh Châu đi vào bên trong rồi mới phát hiện ra có một cái hộp phát sáng ở bên trái của lều đá.
Cái hộp không lớn, có kích thước gần bằng một hộp cái đựng trái cây.Chỗ khóa hộp không khóa, Tôn Minh Châu suy nghĩ một hồi lâu rồi mới mở nắp hộp ra, bên trong có hai bộ y phục chồng lên nhau.Bộ y phục này là của ai đây? Chắc chắn là không phải của Chiêu Giang rồi, vậy chắc là của Lão Long Vương nhỉ? Hoặc cũng có thể là cái hộp bị chìm xuống dưới, Chiêu Giang thấy cái hộp đẹp nên đặt ở đây chăng?Hai bộ y phục này đều là áo đối khâm của đàn ông, sờ vào có cảm giác mềm mại.
Tôn Minh Châu ngửi thấy hơi ẩm ướt, nhưng không có mùi ẩm mốc gì quá nhiều.Tôn Minh Châu chẳng cần nghĩ ngợi gì đã mặc nó vào.
Bây giờ ở cả đáy sông này chỉ có hai người là nàng và Chiêu Giang thôi.
Chiêu Giang không mặc thì nàng sẽ mặc thử vậy.Chỉ mặc áo ngực và cái váy đơn sơ thôi thì chẳng có tí cảm giác an toàn nào cả.
Đến cả nội y mà nàng cũng chẳng có, nàng đi qua đi lại thử… sự mát mẻ khiến nàng thấy sợ hãi…Áo đối khâm dài và hẹp đúng với vóc người của đàn ông, vạt áo rũ xuống dưới đất.
Tôn Minh Châu thắt cổ tay áo lại, thắt lưng quần chặt lại, phần y phục phía trên eo cũng bị kéo dãn ra một chút, chồng lên trên đai y, điều chỉnh kéo đến trên chân.Một bóng đen từ xa đến gần, Tôn Minh Châu ngẩng đầu lên nhìn, Chiêu Giang đang lôi cái gì đó xông vào.Nhìn kỹ lại thì hóa ra là một người đàn ông toàn thân ướt sũng.Ánh mắt của Tôn Minh Châu quét qua toàn thân người đàn ông kia một vòng.
Áo choàng đạo sĩ, râu màu trắng, hai tay bị trói lại.
Trên mặt của Tôn Minh Châu hiện lên một nụ cười lạnh, không ngờ hiệu suất làm việc của trưởng thôn lại nhanh như thế.Chiêu Giang đặt đạo sĩ xuống đất, lực chú ý đã bị Tôn Minh Châu thu hút.
Hắn vươn bàn chân ra sờ vào cái áo choàng dài, nghiêng đầu nói: “Minh Châu?”Trong thời khắc quan trọng như thế này không thể để hắn xé rách áo choàng được.
Tôn Minh Châu nhanh chóng nắm lấy tay của Chiêu Giang, rất tự nhiên dùng ngón tay cái ấn vào miếng đệm thịt trong lòng bàn tay hắn… Rất có tính đàn hồi, giống như miếng thịt dưới chân của con mèo vậy.Bàn tay to như hổ của Chiêu Giang vừa rộng vừa to, bàn tay nhỏ của Tôn Minh Châu đặt trong lòng bàn tay hắn trông vô cùng nhỏ nhắn và xinh xẻo.
Nhìn từ góc độ của Chiêu Giang, Tôn Minh Châu mới giống như một loài động vậy nhỏ đang chơi với thịt trong lòng bàn tay hắn vậy.Tên đạo sĩ “khụ khụ”, nôn ra hai ngụm nước, cổ họng nóng phừng phừng, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tôn Minh Châu và Chiêu Giang rồi.Tạo hình quái vật của Chiêu Giang rõ ràng đã khiến ông ta bị dọa sợ không ít, vừa hít thở đã bị kẹt trong cổ họng, tiếp tục ho sặc sụa dữ dội rồi.Nghe thấy tiếng ho sặc sụa ấy, Chiêu Giang xoay đầu lại.
Dường như hắn đang muốn đi xem thử người mới tới này, nhưng hắn cũng không muốn tay của Tôn Minh Châu ra khỏi lòng bàn tay của mình.
Sau khi so sánh tới lui, hắn quyết định không thèm quan tâm tới tên đạo sĩ kia trước.Đạo sĩ Cao vừa ho vừa dùng mắt đánh giá tên quái vật và cô gái ở bên cạnh, người phụ nữ hình như hơi quen mặt… Đạo sĩ Cao nhớ lại xem là ông ta đã từng gặp nàng ở đâu?...!À đúng rồi, chẳng phải nàng là bé gái mồ côi đã bị hiến tế rồi sao?Thế là ông ta đã chết rồi sao?Không đúng, ông ta đang bị trói lại, cổ tay và phổi đều truyền đến cơn đau nhức.
Rõ ràng ông ta vẫn còn sống, đạo sĩ Cao ý thức được ông ta bị trói và dìm xuống sông! Nghĩ đến việc trưởng thôn đã chuốc say ông ta, đạo sĩ Cao nham hiểm nghĩ: Nếu ông ta có thẻ sống sót thoát khỏi đây, nhất định ông ta phải để Trần Tam Bảo sống không bằng chết!Tên quái vật này… Đạo sĩ Cao có hiểu biết một chút về lông tơ nên bắt đầu quan sát Long Vương kỹ lưỡng.
Mặc dù ông ta không biết bắt tà bắt ma gì, nhưng cũng có đọc qua rất nhiều sách xưa.
Vì lúc đi lừa lọc người khác thì phải cần có lý có chứng cứ, phải bịa chuyện y như thật thì mới được.Đầu sư tử… sừng hươu… đuôi cá vàng, bàn tay to như hổ, móng vuốt, lớp vảy rắn?...!Đúng rồi! Trước mắt đạo sĩ Cao sáng lên, quái vật này chính là Long Vương!Lúc còn sống có thể gặp được Long Vương thật sự, e rằng đây chính là cơ duyên của ông ta! Đạo sĩ Cao dập đầu xuống đất và hét to lên: “Yết kiến Long Vương đại nhân! Đời này kiếp này tiểu nhân có thể gặp được đại nhân thật sự là phúc phần tiểu nhân tu ba đời mới có được!” Hai cánh tay của đạo sĩ Cao bị trói, cơ thể ưỡn ra, trán dập xuống đất, khom lưng xuống… không ngẩng lên nổi nữa…Đạo sĩ Cao ngoan ngoãn chờ Long Vương bảo ông ta đứng dậy… đợi mãi đợi mãi… Long Vương vẫn không ừ hử gì…Tôn Minh Châu: Ngốc thế, hắn nghe không hiểu một chữ nào trong lời nịnh nọt của ông đâu.“Tiểu nhân ngưỡng mộ Long Vương đại nhân đã lâu, mong rằng có thể ở lại hầu hạ cho