Chương 103: Thế giới 4- Yêu là một tia sáng màu xanh lục (17)
Editor: Tiêu
Beta: Min
Hàn Mạn Ny thực sự có năng lực, Nhiếp Gia tham ban vài lần thì không qua đoàn phim nữa, toàn bộ việc quay chụp đều giao cho Hàn Mạn Ny và nhà sản xuất xử lý. Y xử lý chuyện phối nhạc, lại bắt đầu chuẩn bị công việc hậu kỳ, nếu không có việc gì ngoài ý muốn thì chỉ cần quay thêm nửa tháng nữaviệc quay phim sẽ kết thúc, Nhiếp Gia cũng sẽ vì thế mà bận rộn hơn, qua thời gian xử lý hậu kỳ thì y mới có thời gian rảnh ở cùng Thời Kham.
Hoặc là nói, y cần Thời Kham làm bạn.
Cho nên trước đó, Nhiếp Gia gần như là không rời Thời Kham một bước, đi đâu cũng đi theo.
Thực ra Thời Kham có thể phát hiện ra một chút dị dạng, nhưng bị sự ngọt ngào của việc người yêu luôn dính lấy mình che mờ mắt, không muốn nghĩ sâu hơn.
Đêm đó Nhiếp Gia nửa đêm giật mình tỉnh lại, sờ bên cạnh thì không thấy Thời Kham, phần giường bên cạnh đã không còn độ ấm, có thể thấy được đã đi một lúc lâu.
Nhiếp Gia xuống giường, giày cùng không mang, cứ thế ra khỏi phòng ngủ.
May mà Thời Kham cũng không rời khỏi nhà, chỉ là đứng ở ban công nói chuyện điện thoại. Nhiếp Gia không nghe rõ hắn nói gì, đứng trong bóng tối, kinh ngạc nhìn bóng lưng của Thời Kham.
Qua lúc lâu sau Thời Kham mới cúp điện thoại, phòng khách không bật đèn, vừa mới quay người liền thấy Nhiếp Gia đang đứng ở phía sau cách mình không xa.
"Dậy làm gì vậy?" Thời Kham tiện tay vứtđiện thoại lên sofa, đi tới cạnh Nhiếp Gia, theo thói quen mà sờ gáy y, cúi đầu nói chuyện với y, lúc này lại sờ tới một thân mồ hôi lạnh. Trong lòng Thời Kham hơi động, hôn lên trán Nhiếp Gia, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy? Có phải không thoải mái không?"
Nhiếp Gia lắc đầu, thanh âm bình tĩnh, không nghe ra có gì khác thường, "Không có, chỉ là gặp ác mộng, tỉnh lại thì không thấy anh."
Y nắm chặt góc áo Thời Kham, hơi thở có chút gấp gáp. Thực ra y cũng không gặp ác mộng, KK sẽ động viên giúp y tỉnh táo trong tiềm thức, giúp y bớt nóng nảy, hơn nữa trước đó ở cùng Thời Kham đã thức tỉnh ý thức rất lâu, đã rất lâu rồi Nhiếp Gia không gặp ác mộng.
Y cũng không rõ tự nhiên cảm thấy bất an là có chuyện gì, nhưng khi nửa đêm tỉnh lại không thấy Thời Kham đâu, ngay lập tức mồ hôi lạnh chảy đầy người.
Thời Kham ôm Nhiếp Gia vào trong lồng ngực, hôn nhẹ, sờ sờ nửa ngày mới phát hiện Nhiếp Gia đi chân đất, liền ôm y lên, ngã xuống sofa bên cạnh. Nhiếp Gia được Thời Kham che chở ôm vào ngực, vùi người vào ngực Thời Kham, bị kẹp giữa Thời Kham và phần lưng của sofa dù có hơi chật nhưng y lại cảm thấy an tâm hơn.
"Giờ mấy giờ rồi?" Thời Kham liếc mắt nhìn ban công, ánh trăng bên ngoài sáng ngời, không biết là lúc nào, hắn cọ cọ mũi của Nhiếp Gia, nói: "Vừa lúc tỉnh, em có muốn ăn khuya không, anh làm cho?"
"Không muốn, hôm nay không muốn ăn." Nhiếp Gia nắm chặt góc áo không buông tay, âm thanh rầu rĩ, nghe không ra là tâm tình không tốt hay đang làm nũng.
Thời Kham thấy y cũng không muốn ngủ tiếp, liền cùng Nhiếp Gia làm ổ trên sofa nói chuyện dời sự chú ý của y đi. Đôi chân dài của hai người chồng lên nhau, động tình sẽ không nhịn được cúi đầu hôn y một cái.
"Lúc trước anh xem lại kịch bản một lần, sao em lại muốn đổi thành như thế?" Cằm Thời Kham để trên đầu Nhiếp Gia, ôm y vào lồng ngực, vỗ về lưng của Nhiếp Gia như có như không, giống như là dỗ trẻ con vậy.
"Sao vậy?" Nhiếp Gia nói.
Kịch bản mà nguyên chủ để lại thực ra đã đủ tốt nhưng dù sao cũng là nguyên tác giả, trong tác phẩm khắp nơi đều lộ ra sự ước ao cùng kỳ nguyện của cậu ấy với vẻ đẹp của thế giới này. Sau khi qua tay Nhiếp Gia, tuy nói là vì lửa xém lông mày mà đánh đổi với phần thỏa thuận kia, biến kịch bản càng trở nên thương mại hóa, đảm bảo sau khi công chiếu sẽ đem lại nhiều lợi nhuận, nhưng nhiều ít gì cũng dồn tình cảm của mình vào, mà những điều mà Nhiếp Gia thêm vào lại tràn đầy sự âm u đen tối cùng hung lệ. Nội dung bộ phim tuy rằng trở nên càng hoàn thiện nhưng lại khiến người xem có chút ngột ngạt.
"Tràn ngập sự hi sinh không có chút ý nghĩa." Thời Kham nói.
Nhiếp Gia trầm mặc một lúc, nói: "Cần có ý nghĩa gì sao? Em cũng không phải đang quay phim tuyên truyền công ích."
"Nếu em muốncàng thêm thương mại hóa, đương nhiên không sao cả." Thời Kham nâng cằm Nhiếp Gia lên, đối diện với y,ánh mắt cực kỳ dịu dàng, "Anh lo lắng thế giới quan tiêu cực này thuộc về em."
Nhiếp Gia ngẩng đầu nhìn hắn, "Nhưng mà... Thế giới vốn là như vậy mà. Sống hay chết có ý nghĩa gì sao? Ở mọinơi trên thế giới, mỗi phút mỗi giây đều có người chết đi, trong số bọn họ cũng có chúng ta, đều là một phần tử tạo nên thế giới, chết đi thì sẽ có tân sinh, cần có ý nghĩa sao?"
Thời Kham hiểu rõ, thế giới quan tiêu cực đến mức khiến người ta cảm thấy ngột ngạt trong kịch bản quả thực là của Nhiếp Gia.
"Chúng ta là một phần tử của thế giới, nhưng cũng không phải là không có bất cứ mối liên hệ nào." Thời Kham nhẹ nhàng nâng bàn tay Nhiếp Gia lên, hôn nhẹ lên đầu ngón tay của y, sắc mặt trịnh trọng, tựa như đang tuyên thệ, "Giống như việc đốivới người khác em chỉ là một người xa lạ chẳng quan trọng, nhưng đối với anh mà nói thì em quan trọng hơn tính mạng của anh nhiều. Thế giới này cũng không phải thế giới trong mắt em, tạo thành thế giới này gồm vô số em và anh, mà không phải cái chết không có ý nghĩa cùng tân sinh."
Nhiếp Gia không nói, ngơ ngác nửa ngày mới chậm chạp nói: "Anh đối với em mà nói cũng quan trọng hơn cả mạng sống của em."
Thời Kham bị y chọc tức đến bậtcười, "Không thì nói lời yêu với em."
Nhiếp Gia vương mình, nằm úp sấp trên người Thời Kham, hôn hắn vài cái, sau đó đuôi mắt đỏ hồng vì ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: "Em yêu anh, Thời Kham, em sẽ nghe lời anh."
Trong lòng Thời Kham nảy ra ý nghĩ, bản thân mình có lẽ là cột chống duy nhất trong thế giới tinh thần hoang vu của y.
"Em không cần nghe lời của anh, có vài thứ chỉ có chính em mới có thể tìm về." Thời Kham cùng Nhiếp Gia vành tai chạm tóc mai mà hôn môi, cảm giác được sự bất an trong lòng Nhiếp Gia đã biến mất hoàn toàn, rốt cuộc không nhịn được mà ôm gọn y lại, bế vào trong phòng ngủ, đi ngủ.
Ngày hôm sau, đang ngủ thì Nhiếp Gia nhận một cuộc điện thoại, mơ mơ hồ hồ mà nhận.
"Nhiếp Gia, anh rất nhớ em." Âm thanh Lâm Hạo Nhiên khàn khàn sa sút, rõ ràng là sáng sớm, nghe lại có vẻ giống như là uống say.
Nhiếp Gia mơ mơ màng màng nhận điện thoại, nghe xong liền tỉnh táo, "Anh lấy số điện thoại của tôi từ đâu ra?"
"Anh muốn gặp em, Nhiếp Gia, anh thật sự rất nhớ em." Lâm Hạo Nhiên tự biên tự diễn, từ điện thoại nghe được tiếng thở dốc của gã, đau lòng khóc nức nở, "Chúng ta chỉ có thế thôi sao? Nhiếp Gia, anh thật sự rất yêu em... Em có thể cho anh một cơ hội nữa không? Anh có thể vì em mà từ bỏ tất cả, anh không muốn Lâm gia hay Thời gia, chúng