Chương 127: Thế giới 5 - Thế giới săn gϊếŧ (8)
Editor: Tiêu
Beta: Cua
"Không cho đi! Em không cho phép anh đi!" An Nguyên xông tới chắn trước mặt Nhiếp Gia, đôi môi run rẩy, "Em không chấp nhận lý do của anh, bỗng nhiên nói muốn gia nhập chính phủ nước Hoa, lẽ nào những lời trước kia anh nói đều là giả sao!"
"Đúng đó đại ca, anh đi rồi bỏ bọn em lại, nước Hoa sẽ vì anh là dị năng giả cấp 6 mà bỏ qua việc anh gϊếŧ Khổng Phỉ, nhưng kết cục của Khổng Phỉ chính là tương lai của anh! Tới khi hòa bình chân chính được tạo lập, bọn họ sẽ bắt đầu loại trừ anh." Mạnh Dao lau nước mắt, cầu khẩn nói với Nhiếp Gia: "Cho nên em cầu xin anh, đừng đi, đừng vứt bỏ bọn em."
Đại sảnh lại trở nên âm ĩ, vô số người bắt đầu khẩn cầu Nhiếp Gia ở lại. Mắt An Nguyên đầy tơ máu, khóc đến mức gần như đứng không vững nhưng vẫn cứng đầu chắn trước mặt Nhiếp Gia, không cho y rời đi.
Nếu Nhiếp Gia thật sự không quan tâm những người này thì đã đi mà không nói từ ngày hôm qua.
Hôm qua y đứng hóng gió cả buổi tối, đã suy nghĩ rất nhiều.
Bây giờ chiến loạn, mà nước Hoa trong 3 nước kỳ thực vẫn luôn tuân theo ý niệm của tổng thống Hạ Điềm mà kiên quyết phản chiến, nước Hoa cũng bởi vậy mà vẫn luôn không thừa nhận sự độc lập của ốc đảo. Ốc đảo là nước tách ra từ nước Hoa, nước Hoa vừa phải phòng chống kẻ địch vừa phải tận sức thu lại ốc đảo, chống phá đám phần tử phản động muốn chia tác quốc gia.
Cái này cũng là chuyện Thời Kham vẫn đang làm.
Thời Kham là lãnh đạo của Mặt trận thống nhất quốc gia, hắn dẫn dắt bộ đội vũ trang nhưng cách làm việc lại quái đản hung tàn, là thanh đao sắc bén nhất của nước Hoa. Dị năng giả chết trong tay hắn nhiều vô số kể, cũng vì là như thế, Thời Kham là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của hầu hết các dị năng giả phản phái.
Không chỉ là một người bình thường, còn gϊếŧ vô số đồng đội của họ, thợ săn, ốc đảo và nước Mỹ đều có rất nhiều người muốn diệt trừ Thời Kham.
Thời Kham đang rất nguy hiểm, Nhiếp Gia muốn trở về bên người hắn thật nhanh. Nhưng thân phận và lập trường của hắn lại đối lập với y, Nhiếp Gia liền quyết đoán bỏ thân phận cùng nhiệm vụ của mình.
Thế giới này không có thứ gọi là chính nghĩa, e rằng kể cả thật sự có biện pháp chính xác để hoàn thành nhiệm vụ thế giới này thì Nhiếp Gia cũng không muốn làm như vậy. Y từng vì toàn bộ thế giới là dữ liệu mà tàn sát một cách trắng trợn, Thời Kham lại giúp y hiểu được rằng mặc dù là ở một thế giới giả lập thì mỗi người đều có tư tưởng và nhân cách độc lập, sướng vui đau buồn, mỗi người đều là một sinh mệnh.
Nếu y lại trắng trợn tàn sát thì khoảng cách với Thời Kham càng ngày càng xa mà thôi.
Nhiếp Gia biết rõ hai tay của mình đã nhuộm đẫm máu tươi từ lâu, y đang tận lực cứu lại, vì y và hơn cả thế là vì Thời Kham.
"Hòa bình mà các người mong đợi không tồn tại, mỗi lần phát động chiến tranh đều là vì hòa bình. Chiến tranh, hòa bình, rồi lại tiếp tục là chiến tranh. Cho dù thực sự có một ngày, các người gϊếŧ hết người thường và phe chống đối, thứ các người đón lấy không phải hòa bình mãi mãi, mà là tranh đấu của các phe phản phái, sau đó là diệt vong." Nhiếp Gia nhìn thẳng vào đôi mắt tuyệt vọng của An Nguyên, giọng điệu bình tĩnh nhưng lại có chút bi thương, "Cho dù là nguyên nhân gì, cũng không thể là nguyên nhân phát động chiến tranh hủy diệt chủng tộc. Dị năng giả chúng ta không phải thiên thần, mọi người đều là con người, đừng có quá đề cao bản thân."
"Anh nói bậy!" An Nguyên cắn răng thở dốc.
"Tôi nói rồi, tôi tôn trọng cách sống của các người, các người có thể tiếp tục săn gϊếŧ nhân loại, tàn sát phe chống đối, thành lập quốc gia của bản thân giống như ốc đảo. Chúng ta đều hướng về mục tiêu của mình mà bước tiếp, sau đó đại khái là gặp nhau trên chiến trường." Nhiếp Gia vỗ lên vai An Nguyên, tựa như vĩnh biệt.
"Là ai?" An Nguyên hơi cúi đầu, buông hai tay xuống, thất hồn lạc phách hỏi: "Người mà anh gọi là người anh yêu, đến tột cùng là ai? Quan trọng đến mức vứt bỏ bọn em?"
Mắt Nhiếp Gia hơi híp, y không quan tâm đến vấn đề này của An Nguyên.
Nhiếp Gia xoay người, mặt hướng về phía mọi người, "Giờ có ai nguyện ý đi cùng tôi, rời khỏi nơi này?"
Mọi người xì xào bàn tán, đa số mọi người căn bản chưa kịp phản ứng.
An Nguyên ngẩng đầu lên, hai tay nắm chặt nhìn bóng lưng của Nhiếp Gia, nước mắt đần khô cạn.
Cũng không phải tất cả thợ săn đều có cùng một mục tiêu, có người đi ra từ trong đám người, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người đi về phía Nhiếp Gia, "Đại ca, em đi cùng anh."
"Em cũng thế."
Một cô gái tóc ngắn cũng đi ra, sắc mặt Mạnh Dao tái nhợt, nắm lấy cổ tay cô gái kia, dưng dưng không thể tin nói, "Mạnh Giai... ngay cả em cũng muốn đi?"
Mạnh Giai nhìn chị gái mình, sắc mặt có chút không nỡ, nhưng vẫn kiên định nói: "Xin lỗi, em không muốn tiếp tục tồn tại, em muốn sống thật tốt. Đại ca nói đúng, kết quả cuối cùng của việc hủy diệt chủng tộc tuyệt đối không phải hòa bình, em không muốn tiếp tục sống một cuộc sống dựa vào gϊếŧ chóc mà sống."
"Nhưng em sẽ phải phục vụ cho chính phủ nước Hoa, nước Hoa gϊếŧ bao nhiêu người của chúng ta? Ngay cả nợ máu mà em cũng có thể quên sao?" Mạnh Dao nói.
Mạnh Giai vô tình nói: "Mỗi một người trong chúng ta đều có tội, chính phủ gϊếŧ phần tử phản loạn như chúng ta, chúng ta lại gϊếŧ bao nhiêu người bình thường vô tội rồi?"
Mạnh Dao mờ mịt chảy nước mắt, nhìn em gái như nhìn một người xa lạ, "Em là người nhà duy nhất của chị."
"Chị có thể đi cùng em." Mạnh Giai nói.
Mạnh Dao trầm mặc một lúc, cuối cùng vô lực buông tay Mạnh Giai: "Em đi đi, người nhà của chị là mỗi một thành viên của thợ săn, em không còn nữa."
Mạnh Giai không do dự mà đi đến bên người Nhiếp Gia, cô là 1 trong 17 dị năng giả cấp 5 trên toàn thế giới, hơn nữa còn là dị năng giả trị liệu, trong thợ săn không ít người đều là nhờ cô kéo từ quỷ môn quan về.
Nếu nói thủ lĩnh Nhiếp Gia là niềm tin giúp bọn họ tiến tới thì Mạnh Giai chính là hậu thuẫn giúp họ không sợ hãi chết chóc mà xông lên.
Nhưng bây giờ hai người đều lựa chọn rời đi.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, có hơn trăm người lựa chọn đứng phía sau Nhiếp Gia, mãi đến khi không còn ai đứng ra nữa, Nhiếp Gia lạnh nhạt nói: "Đi thôi."
"Nhiếp Gia!" An Nguyên tức giận mà hét lên: "Anh vứt bỏ tôi, cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh! Cứ theo lời anh, sau này chúng ta gặp nhau trên chiến trường, tôi chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình!"
Nhiếp Gia quay đầu lại liếc cậu một cái, trên mặt thanh niên có sự tức giận cùng sức sống, y cong môi cười, "Vậy cậu dùng khí thế này mà cố lên, nói không chừng sẽ có ngày cậu đánh bại được tôi."
Y vẫy tay, tạm biệt mọi người, rời khỏi căn cứ.
Đêm khuya, 11 giờ.
Thời Kham kết thúc hội nghị cả một ngày, về đến nhà thì có chút mỏi mệt. Hạ