Chương 135: Thế giới 5- Thế giới săn gϊếŧ (16)
Editor: Tiêu
Beta: Min
Sau khi Nhiếp Gia đi, Thẩm Tô quay đầu nhìn Tống Noãn Dương, không nhịn được mà khiếp sợ lẫn vui mừng, nắm tay cậu nói: "Cảm ơn em, Noãn Dương."
Tống Noãn Dương cười, "Cảm ơn Nhiếp Gia ý, cảm ơn em làm gì."
Thẩm Tô lúng túng gật đầu, Tống Noãn Dương kiễng chân sờ đầu anh, "Trong lòng không thoải mái vậy sao?"
"Anh căn bản không thể quên đi việc Khổng Phỉ bị gϊếŧ." Thẩm Tô thở dài, "Nhưng y cứu Hoa quốc cũng là sự thật, anh hận y, đó là cảm xúc mà anh không thể khống chế. Anh hứa với em sau này anh sẽ không dùng cái nhìn phiến diện để đánh giá y, sẽ không đối đầu với y, anh sẽ không làm gì cả."
Tống Noãn Dương cười nói, "Ừm, em tin anh."
Buổi chiều, lúc tan làm, Tống Noãn Dương gọi cho Hạ Thanh Đường hỏi chuyện về một số vật liệu, hỏi thêm một câu, biết giờ Nhiếp Gia vẫn đang ở khu Thanh Hải liền hí ha hí hửng mang theo bánh ngọt đến khu Thanh Hải.
Thời Kham đang họp, Nhiếp Gia ngồi trong phòng quốc hội đọc sách, y nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, không cần đoán cũng biết là ai thế nên không thèm để ý.
Tống Noãn Dương nâng bánh ngọt đi tới, còn tự tạo nhạc nền "tèn ten".
"Vị gì?" Nhiếp Gia cũng không ngẩng đầu lên, nói.
Tống Noãn Dương ngồi đối diện y: "Vị matcha."
"Không thích ăn." Nhiếp Gia không chút khách khí nói.
"Vậy tôi ăn, hứ." Tống Noãn Dương cũng không hề khách khí, tự vui tự hưởng, bắt đầu ăn bánh ngọt.
Hai người đều không nói tiếp, Nhiếp Gia khi ở trước mặt người khác luôn ít nói, y cũng lười phản ứng Tống Noãn Dương, tự nhiên mà lật sách. Tống Noãn Dương lại đảo mắt liên tục, không biết là có phải định làm việc xấu gì đó không.
"Chiều nay tôi đã nghĩ đến một chuyện." Tống Noãn Dương liếm kém dính trên thìa nhựa, nói: "Tổ Công tố hình như quá tận lực với anh nhỉ, tính ra chỉ là một vụ gϊếŧ người bình thường, muốn tìm kẻ chết thay cũng có thể tìm mấy kẻ không quyền không thế hoặc là mấy kẻ có nhược điểm lớn nằm trong tay họ. Anh là quân y của quân đoàn, địa vị cực kỳ quan trọng, không cẩn thận sẽ bị cả quân đoàn trả thù, cái được không bù nổi cái mất."
Sắc mặt Nhiếp Gia nghiêm túc, khép sách lại, "Cậu muốn nói cái gì?"
"Tôi cảm thấy Tổ Công tố đang cố tình nhắm vào anh, là vì trừng phạt anh nên mới có vụ án mạng này, chứ không phải trước đó có án mạng rồi muốn anh thế mạng, bởi vì không đáng." Tống Noãn Dương nói: "Anh nghĩ thử xem, nếu anh gϊếŧ người thì anh sẽ vu oan cho một tên ăn mày hay là một bác sĩ có địa vị không hề bình thường?"
"Cậu nói cũng có lý." Nhiếp Gia nhướn mày, "Tuy nhiên, nếu như lời cậu nói, tôi chỉ là quân y của quân đoàn tự do, phạm vi hoạt động cả đời tôi cũng không nằm trong quốc cảnh, Tổ Công tố và Tòa Thẩm phán của đế quốc sao lại muốn nhắm vào tôi? Bọn họ thậm chí còn không biết tôi là ai."
Tống Noãn Dương ngậm thìa trầm tư, "Tôi cũng không biết, sau khi thế giới này kết thúc thì anh có thể để KK báo lại sự nghi ngờ này cho Thời Kham, để Thời Kham tra xét thì sẽ dễ hơn. Chuyện này vì anh họ của anh mà dựng lên, gã gϊếŧ người, lừa anh về để gánh tội thay, nhưng anh họ anh cũng không phải kẻ có tiền có quyền gì, Tổ Công tố ra sức giúp gã như vậy để làm gì?"
Nhiếp Gia có chút thất vọng, đây là vấn đề mấy năm nay y vẫn luôn suy nghĩ.
KK nhảy ra nói:【Thực ra sếp đã bắt đầu điều tra việc này, chỉ là để tránh cho ngài suy nghĩ nhiều nên tạm thời không nói cho ngài biết. 】
Tất cả mọi việc nhìn thì có vẻ hợp lý nhưng khi nghĩ kỹ thì có thể phát hiện trăm ngàn lỗ hổng. Mặc dù KK không nói gì nhưng Nhiếp Gia cũng có thể dần cảm giác được, y phát hiện Tổ Công tố tận lực chèn ép mình nên mới càng thêm tức giận.
Chẳng qua Tống Noãn Dương có thể đưa ra giả thuyết này chắc chắn cũng là thật tâm suy nghĩ cho Nhiếp Gia.
"Tôi hiểu rồi." Nhiếp Gia không cho cậu một gáo nước lạnh, quay đầu nhìn chân trời phía xa, trời cũng đã sắp tối, Thời Kham vẫn chưa tan họp.
Tống Noãn Dương ăn xong bánh ngọt, nằm nhoài trên bàn hỏi y: "Đúng rồi, trước đó anh nói Thẩm phải chăm chỉ luyện tập, ý của anh là giờ anh ấy cấp năm, cũng không thể hướng về phía kết xuất sao?"
"Có thể." Nhiếp Gia chẳng quan tâm nói: "Việc dị năng giả thăng cấp không có quy luật cũng là vì tần suất sử dụng dị năng của mỗi người là khác nhau, điều này cũng có chút quan hệ với tinh thần lực."
"Vậy Thẩm Tô phải luyện tập thế nào?" Tống Noãn Dương hỏi.
Nhiếp Gia lạnh lùng nhìn cậu, đột nhiên cầm sách gõ đầu cậu, "Cậu đi một vòng lớn như thế là vì hỏi thay Thẩm Tô hả!"
"Ay! Đánh người không đánh mặt, sao anh lại đánh thật vậy... Tôi, tôi trở mặt đó, tôi trở mặt thật đó!" Tống Noãn Dương ôm đầu đứng dậy, hai đầu ngón tay đặt trên huyệt thái dương, trông chẳng khác nào con thỏ xù lông mà trừng Nhiếp Gia.
Nhiếp Gia ngừng tay, "Cậu làm gì vậy?"
"Dùng ý niệm làm nổ đầu anh!" Tống Noãn Dương nhe răng.
Nhiếp Gia hất tay, ném sách lên mặt cậu.
"Cậu biết rõ tôi ghét anh ta." Nhiếp Gia nói.
Tống Noãn Dương nói: "Tôi biết nhưng dị năng giả hệ kim đã đủ hiếm rồi huống chi là dị năng giả khống chế điện lực từ đồng thời có thể kết xuất. Tình thế hiện giờ căng thẳng, Thẩm cũng cấp năm, nhỡ đâu thật sự khai chiến thì hai người chính là phòng tuyến cuối cùng của Hoa quốc, năng lực của anh ấy được nâng cao thì đối với Hoa quốc mà nói là chuyện tốt mà."
"Giờ Thẩm Tô có thể tránh đạn không?" Nhiếp Gia trầm mặc một lúc, thái độ lười nhác, thuận miệng nói.
Tống Noãn Dương ôm sách ngồi về chỗ, khổ não mà lắc đầu: "Không thể, anh ấy có thể nhận biết đồng thời có thể khống chế kim loại theo bản năng, nhưng cũng không thể tránh đạn 100% được, dù sao cũng liên quan đến tốc độ phản ứng, phản ứng của con người có nhanh hơn nữa thì cũng không thể