Chương 137: Thế giới 5 - Thế giới săn gϊếŧ (18)
Editor: Tiêu
Beta: Cua
Hôm xuất phát đi ốc đảo, Nhiếp Gia thấy Tống Noãn Dương và Thẩm Tô trong đội ngũ sĩ quan mới biết hai người này cũng đi chung.
Thừa dịp Thời Kham đang bàn bạc với thuyền trưởng về chi tiết của hành trình lần này, Nhiếp Gia kéo Tống Noãn Dương về một phía, thấp giọng nói: "Hạ Điềm đồng ý cho cậu đi theo?"
"Ngài ấy không biết mình không đồng ý." Tống Noãn Dương lặng lẽ nói.
Cậu cười híp mắt chỉ chỉ đầu của mình, Nhiếp Gia nhíu mày, Thẩm Tô ấn đầu cậu, "Tổng thống mà em cũng dám lừa!"
"Ngài ấy cũng không biết." Tống Noãn Dương kéo Nhiếp Gia lên thuyền.
Tàu chiến rẽ sóng ra khơi, hướng về phía chân trời xa tít, hai người đứng trên boong tàu nói chuyện.
Nhiếp Gia hỏi: "Tôi nói rồi, dị năng mạnh hay yếu thì đều có quan hệ mật thiết tới tinh thần lực, cậu không thể khống chế Ninh Lãng, chỉ có thể khiến bản thân cậu gặp nguy hiểm mà thôi."
"Cho dù em không khống chế được gã thì ít nhất cũng biết gã đang nghĩ cái gì." Tống Noãn Dương quay mặt về phía biển, gió biển mát rượi lướt qua mặt cậu, "Huống hồ loại 'người bình thường' như em cũng không nằm trong phạm vi săn gϊếŧ của Ninh Lãng, người mà gã muốn gϊếŧ là đám người đồn phái các anh."
Nhiếp Gia mặt không đổi sắc nhìn cậu một lúc lâu, lại lười để ý tới cậu, trở về tìm Thời Kham.
Tống Noãn Dương nói với theo, "em mang theo bánh gato nhỏ, lát nữa đưa qua cho anh với Thời Kham."
"Vị gì?"
"Matcha!"
Nhiếp Gia không để ý đến cậu nữa, quay người rời đi.
Lúc Thẩm Tô tới tìm Tống Noãn Dương thì gặp Nhiếp Gia, anh đi tới ôm vai cậu, bất đắc dĩ cười nói: "Quan hệ của em với Nhiếp Gia tốt vậy sao?"
"Đương nhiên." Tống Noãn Dương nhìn về phía biển, vui sướng lắc lắc cánh tay Thẩm Tô, "Cá heo! Anh nhìn kìa, ở kia có cá heo!"
Đàn cá heo bơi cách đó không xa thi nhau nhảy lên khỏi mặt nước, tung tăng bơi lội trong sóng nước lấp lánh. Nhiếp Gia và Thời Kham đang ở khoang thuyền cũng nhìn thấy cảnh này, hai người nở nụ cười, Thời Kham không nhịn được cúi đầu hôn lên lông mày y.
Ốc đảo được xây dựng trên một quần đảo xa xôi, từ nước Hoa đi thuyền tới đây mất 7 tiếng. Nguyên thủ Hoàng Càng trước kia của ốc đảo ra sức tuyên bố chủ quyền độc lập của ốc đảo, cũng chưa từng có ý nghĩ cực đoan, cho Thời Kham mặt mũi mà đồng ý ngoại giao với nước Hoa.
Thời Kham rất quen thuộc ốc đảo, nhưng từ khi Ninh Lãng lên đài, ốc đảo đã thay đổi hoàn toàn từ trong ra ngoài.
Chiến hạm đi một ngày mới đến tọa độ biên giới của ốc đảo, nhưng vị trí tọa độ là một đường chân trời, quần đảo vẫn còn nhưng lại đang bay trên không trung, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy quần đảo với diện tích hơn 3000 km2 được mây bao phủ, tựa như ảo ảnh trong cơn mưa mù.
Nhiếp Gia đứng ở đảo chính nhìn xuống chiến hạm nhỏ bé dưới chân, cũng không bị lay động, không hề chủ động nghênh tiếp, cũng không nói làm sao để lên đó, tựa như đang chờ đợi bọn họ tự làm xấu mặt.
Trên boong thuyền, mấy sĩ quan chiến đấu và dị năng giả đi theo ngoại trừ ngạc nhiên khi thấy cảnh này thì chỉ còn sự kinh hoảng. Mấy chục hòn đảo với hơn 40 triệu dân đang lơ lửng trên không, phải có sức mạnh cỡ nào mới có thể làm được? Bọn họ không khỏi nghĩ tới thủ đô đã biến mất không còn tăm hơi của nước Mỹ, sự kiêng kị với ốc đảo lại cao thêm một tầng.
Hạ Thanh Đường ngửa đầu nhìn ốc đảo trên trời, khác với những người khác kinh hoảng, cô lại cảm thấy rất tò mò, nghiêng đầu nói thầm với Tống Noãn Dương, "Bọn họ ở cao như thế, liệu có bị say độ cao không?"
Tống Noãn Dương coi như là người đột phá ranh giới của người thường, cũng không kinh ngạc khi thấy cái này, xoa cằm nói: "Vào mùa hè bọn họ không cảm thấy bị cháy nắng sao?"
Thẩm Tô bình tĩnh liếc hai người một cái, bất đắc dĩ thở dài, nhìn về phía cấp trên, Thời Kham và Nhiếp Gia đứng ở đội trước cũng bình tĩnh, không có biểu cảm gì.
Hai bên nhìn nhau một lúc, Ninh Lãng cao cao tại thượng thờ ơ không động, gã nhìn chiến hạm dưới chân, trong mắt hiện lên sự cố chấp và sát ý nồng đậm tựa như một con sói sẵn sàng đi săn bất cứ lúc nào. Gã bỗng cảm nhận được sự thay đổi của không gian sau lưng, vừa quay đầu thì thấy một vòng ánh sáng tím hiện ra, Thời Kham bước tới mang theo một thân đầy sát khí, khiêu khích nhướn mày nhìn Ninh Lãng: "Anh cũng thật là biết chơi."
"Thời tướng quân." Ninh Lãng đút tay trong túi quần, xoay người lại, trên môi vẫn mang theo nụ cười đáng sợ, "Đã lâu không gặp."
Gã đưa tay ra, hai người cùng mang ý xấu khác nhau giả dối bắt tay.
Nhiếp Gia quan sát Ninh Lãng, mơ hồ cảm giác được một luồng địch ý mãnh liệt.
"Tôi đặc biệt vì mọi người chuẩn bị một bữa tiệc tối, chính sự thì để sau hẵng bàn." Ninh Lãng cười lộ ra hàm răng trắng, thấp giọng nói với Thời Kham: "Tới nơi này mà anh còn đưa kẻ phản bội Nhiếp Gia tới cùng, anh ngại chưa đủ kíƈɦ ŧɦíƈɦ tôi có phải không?"
Thời Kham hất tay gã ra, nở một nụ cười tràn ngập sát khí: "Nhiếp Gia là người yêu tôi, đã từng có chuyện gì với sa phái thì tốt nhất là anh nên quên hết đi. Anh thật sự muốn cầu hòa thì đừng có nhắc bất kỳ chuyện gì liên quan đến sa phái."
Ninh Lãng nhướn mày, nhìn vòng trên tay Nhiếp Gia. Gã không phản ứng gì, đứng yên cong môi, sau đó xoa nhẹ tóc mình, lười nhác đi về phía trước, nói: "Đi thôi, tôi dẫn đường."
Trên khán đài chỉ có mình Ninh Lãng, gã là nguyên thủ của ốc đảo, lãnh tụ của sa phái, một mình tới đón đội có sức chiến đấu cực cao của nước địch, thực sự quá ngông cuồng.
Đảo chính của ốc đảo không lớn, thảm thực vật trên đảo tươi tốt, các dãy nhà san sát, là nơi ở của Ninh Lãng và thuộc hạ tâm phúc của gã. Sau mấy tháng ngắn ngủi từ lúc Hoàng Càng bị gϊếŧ, Ninh Lãng đã biến ốc đảo thành một vương quốc với chế độ quân chủ, mà gã chính là quốc vương cao cao tại thượng kia.
Trong thời gian Hoàng Càng tại nhiệm, Thời Kham thường tới ốc đảo, khi đó Ninh Lãng là chiến tướng đắc lực của Hoàng Càng, địa vị rất cao, đương nhiên quen biết Thời Kham. Ngoại trừ địa vị của Thời Kham ở nước Hoa thì việc đã quen biết từ lâu cũng là lí do Ninh Lãng đồng ý việc Thời Kham thay tổng thống đến đàm phám.
"Kia là đảo Thần Long, kia là đảo Thiên Đường, kia là đảo Hải Quái..." Ninh Lãng đi ở phía trước, một tay đút túi, một tay chỉ vào các hòn đảo giới thiệu cho Thời Kham, "Ốc đảo đã hoàn toàn khác kể từ lần cuối anh đi."
"Đã nhìn ra." Thời Kham hờ hững nói.
"Nếu không có con người các anh trộn lẫn vào thì bọn tôi có thể sống rất tốt." Giọng nói của Ninh Lãng đột nhiên trở nên lạnh lùng.
"Cái mà anh gọi là 'tốt' được xây dựng trên tính mạng người khác, vậy mấy người càng không nên tồn tại." Thời Kham nói.
Ninh Lãng bỗng nở nụ cười, "Chỉ đùa thôi, đến, gặp nhau ở tiệc tối."
Gã dẫn mọi người tới một ngôi nhà theo kiến trúc cổ điển, dặn dò người sắp xếp nơi ở mấy ngày nay cho đám người Thời Kham sau đó híp mắt cười rồi